*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Triều Hi quen thuộc với hình dáng của Bùi Tế đến nỗi chỉ cần nhìn thoáng là cậu đã nhận ra. Cậu lập tức ném Việt Bạch ra sau đầu, vui vẻ cao giọng phất tay: “Anh ơi!”
Việt Bạch vẫn đang nghe cậu nói về công việc, nhưng sự thay đổi chủ đề và thái độ đột ngột này khiến cậu ta phải ngẩng đầu lên.
Nam quỷ nọ dường như đang quan sát môi trường xung quanh, nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn về hướng họ.
Dáng vóc đó, thân hình đó, có vẻ thật sự là anh Bùi rồi.
“Hòn vọng phu cuối cùng cũng đem phu vọng trở lại rồi!” Cậu ta thấy vui thay cho bạn mình, vốn tính đến nhà Hứa Triều Hi ăn cơm chiều, hiện tại cũng không đi nữa, thức thời nói, “Các cậu nói chuyện đi, nói với anh Bùi ngày mai tôi qua chào anh ấy sau.”
Hứa Triều Hi chạy về phía trước, chỉ vẫy tay với cậu ta mà không buồn nhìn lại.
Việt Bạch: “……………”
Quen rồi quen rồi, Hứa Tiểu Niên vẫn luôn “Thấy sắc quên bạn” như vậy đó, cậu ta cười cười, thoải mái đi về nhà.
“Anh!”
Càng đến gần, dung mạo của nam quỷ càng rõ ràng, đường nét tuấn tú, mi thâm mục rộng, toàn thân toát ra khí chất trầm lặng, lộ ra vẻ tôn quý lại xa cách.
Nhưng Hứa Triều Hi biết thực ra anh ấy rất dịu dàng, khuôn mặt đẹp trai mà không quỷ nào có thể tiếp cận được lại rất thân thiết với Hứa Triều Hi.
Cậu không nhớ lúc còn nhỏ đã sờ tới sờ lui khuôn mặt đó bao nhiêu lần, cũng không nhớ khi trưởng thành đã hôn hôn liếm liếm bao nhiêu lần.
Nụ cười trên mặt cậu càng tươi hơn, đôi mắt đen sáng ngời đang nheo lại, khóe miệng cong thành một đường vòng cung xinh đẹp, Hứa Triều Hi nở nụ cười rực rỡ, trước khi chạy đến gần, cậu đã muốn nhảy lên người nam quỷ nọ.
Nam quỷ đứng tại chỗ hơi thất thần, mà mới chỉ hơi thất thần một chút xíu đã để cho tiểu quỷ thành công nhào lên.
“Anh ơi cuối cùng anh đã đến rồi, em đợi anh 6 ngày rồi ó~” tiểu quỷ bổ nhào lên người đại quỷ, thanh âm dính dính làm nũng.
Trọng lượng trên người mang theo vài phần quen thuộc trong trí nhớ, Bùi Tế vừa rồi chỉ chần chờ một lát, lúc này động tác lại rất tự nhiên mà duỗi tay ôm lấy eo tiểu quỷ trong lòng mình, ôn nhu nói: “Xin lỗi em, công việc của anh hơi bận rộn.”
Hứa Triều Hi chỉ vùi trên vai hắn lắc đầu, không có ý định đi xuống.
Bùi Tế ôm cậu vào nhà.
Thực ra trước khi đến đây, hắn vẫn chưa biết làm sao để thành khẩn thú nhận thân phận của mình.
Khi đến Dương thế tránh họa, hắn đã phong ấn tất cả ký ức thân phận Quỷ Thần của mình, sau đó hắn sinh sống như một con người bình thường rồi yêu Hứa Triều Hi, ngày đêm hòa hợp.
Phần tình cảm này là thật, khi đó hắn đã yêu Hứa Triều Hi bằng cả sinh mệnh.
Trong đầu lũ lượt hiện lên những hình ảnh khi ở cùng với Hứa Triều Hi, vừa đến cửa thì thấy cửa nhà gỗ đã khóa chặt, Bùi Tế cúi đầu hỏi: “Chìa khóa đâu em?”
Hứa Triều Hi dính chặt lấy hắn: “Trong túi quần.”
Bùi Tế một tay ôm cậu, một tay lấy chìa khóa trong túi quần.
Vải của túi quần được may rất mỏng, cử động khó tránh khỏi có phần thân mật. Chỉ với một lớp vải mỏng, Bùi Tế và Hứa Triều Hi đều có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau, hai quỷ dường như cũng chẳng xa lạ gì chuyện này.
Bùi Tế tìm chìa khóa rồi mở cửa.
Sau lần tổng vệ sinh hôm trước, căn nhà đã trở nên sạch sẽ và ngăn nắp.
Những quả cam đang ăn dở bị vứt bừa ở trên bàn. Những chiếc gối đặt xiêu vẹo trên sô pha, ở giữa bị trũng xuống, rõ ràng là dấu vết của ai đó từng ngủ trưa… Ngay cả khi không mua quá nhiều đồ dùng hàng ngày, căn phòng vẫn mang hơi thở cuộc sống.
So với hành cung nơi Bùi Tế đang sống, nơi này quá đơn sơ, thậm chí còn tồi tàn.
Nhưng sắc mặt Bùi Tế không đổi, hắn vững vàng ôm Hứa Triều Hi đến sô pha.
Hắn ngồi xuống, tiểu quỷ trong ngực liền thuận thế khóa ngồi ở trên người hắn, đôi mắt không hề chớp nhìn hắn đăm đăm.
Bùi Tế cũng nhìn Hứa Triều Hi. Rõ ràng chỉ có ba năm không gặp, hắn lại cảm thấy gương mặt này giống như đã phủ đầy bụi trong trí nhớ.
Tiểu quỷ trong tay ngực đã lớn rồi, khuôn mặt tuấn tú, từ thiếu niên ngây ngô thành thanh niên trưởng thành, chỉ có đôi mắt nhìn hắn là vẫn mang theo nét ỷ lại của trẻ con.
Bùi Tế trước đây đã từng vì ánh mắt này của Hứa Triều Hi mà xông lên trước che mưa chắn gió cho cậu, vậy thì Bùi Tế bây giờ, hay nói chính xác hơn là Phong Đô Đại Đế, cũng có thể.
Ánh mắt hắn trầm lặng nhìn chăm chú vào Hứa Triều Hi, một lúc sau hắn chuyển mắt, giống như mặt nước trầm trầm nổi lên gợn sóng, tay phải xoa nhẹ gương mặt tiểu quỷ, Bùi Tế dịu dàng nói: “Đã lớn rồi.”
Khuôn mặt Hứa Triều Hi thật ra rất trẻ con, ngay cả khi cậu trưởng thành thì gương mặt cũng vẫn chưa hết nét ú ú của bọn nhóc, nhưng giờ thì không như vậy nữa, trước mắt hắn là một khuôn mặt thanh tú lại tinh xảo.
Hứa Triều Hi suýt nữa vì một câu này mà rơi lệ. Hốc mắt cậu phiếm hồng, đột nhiên nhào lên ôm cổ nam quỷ cao to đó: “Anh ơi……” Thanh âm dính nhớp lại ủy khuất.
Nhiều năm không gặp, cậu có quá nhiều điều muốn nói cùng hắn, muốn nói cậu đã đau khổ thế nào sau khi hắn chết, muốn nói cậu đã cố gắng sống tiếp như thế nào, rồi lại muốn nói cậu đã xui xẻo ra sao mà chết trong tai nạn xe cộ……
Nhưng hết thảy đau khổ đều không sánh bằng hạnh phúc khi gặp lại, đau khổ đã qua hết rồi, cậu và hắn sẽ bắt đầu lại ở Minh giới.
Cậu không nói gì, chỉ ôm Bùi Tế thật chặt, Bùi Tế cũng nhẹ nhàng ôm lấy cậu, thoải mái đặt tay còn lại lên đỉnh đầu cậu, nhẹ nhàng luồn những ngón tay vào tóc cậu xoa xoa.
Hứa Triều Hi dưới sự an ủi của hắn đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn không muốn rời khỏi Bùi Tế, liền tiếp tục dựa vào người hắn: “Anh đã xong việc rồi sao?”
Bùi Tế nghĩ về một loạt kế hoạch tương lai cho Minh phủ, lắc đầu nói: “Không.” Hắn đã bớt thời gian để đến đây.
Hứa Triều Hi nhất thời có chút ủ rũ, thối lui một chút, nhấp môi đáng thương vô cùng hỏi: “Vậy anh sẽ rất nhanh phải rời đi sao?”
“Uh,” Bùi Tế đáp phải, tiểu quỷ trong ngực bĩu môi khiến hắn vừa đau lòng vừa buồn cười, liền thả chậm ngữ khí bổ sung, “Hôm nay anh không đi, hơn nữa trừ phi tăng ca, bằng không mỗi tối anh đều sẽ trở về.”
Mỗi tối sẽ trở về? Giống như lúc còn sống sao?!
Bùi Tế lớn hơn Hứa Triều Hi mấy tuổi, lúc Hứa Triều Hi còn học đại học khi Bùi Tế đã bắt đầu đi làm. Hai người thuê nhà ở chung, khi đó Bùi Tế cũng ban ngày đi làm, buổi chiều tan tầm trở về.
Hứa Triều Hi vui vẻ trở lại: “Giờ em biết nấu cơm rồi, mỗi ngày em sẽ nấu cơm chờ anh về!”
“Em đã xuống được phòng bếp rồi sao?” Bùi Tế buột miệng hỏi. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Hứa Triều Hi 9 tuổi lén xuống phòng bếp, sau đó cắt vào tay chảy máu ròng ròng, khóc lóc chạy đi tìm hắn.
Hắn nhấc tay Hứa Triều Hi lên, tay Hứa Triều Hi cũng rất đẹp, mềm mại trắng nõn, không có vết thương nào.
“Có cắt vào tay không?” Bùi Tế hỏi.
Bởi vì lần nghịch ngợm làm bị thương tay lúc nhỏ đó nên sau này Bùi Tế không cho phép Hứa Triều Hi xuống bếp nữa, kể cả khi Hứa Triều Hi thấy hắn đi làm vất vả muốn hỗ trợ hắn cũng không cho.
Hứa Triều Hi cũng không phải là loại quỷ có khổ cứ cố giấu diếm, cậu đáng thương hề hề giơ tay cho Bùi Tế xem, nói: “Có nha, ngón trỏ bị cứa qua rất nhiều lần, có lần còn bị rách cả da nữa……”
Cậu cũng không nói đau, nhưng lại đặt tay lên môi Bùi Tế, ánh mắt sáng ngời, ẩn ý không thể rõ ràng hơn.
Bùi Tế dừng lại, sau đó cúi đầu và hôn lên bàn tay trước mặt, ngay sau đó nhóc quỷ này liền mỉm cười với hắn.
Khóe miệng nam quỷ cũng gợi thành một đường cong không quá rõ ràng.
Hứa Triều Hi cười hì hì tiến lại gần “Pi” một cái lên môi hắn, lại nhớ đến chính mình còn chưa ăn cơm chiều: “Anh ơi, anh ăn cơm chiều chưa?”
Bùi Tế: “Chưa ăn.” Quỷ rất giỏi nhịn đói, càng đừng nói Quỷ Thần như hắn, giờ hắn hầu như không cần ăn cơm.
“Em đi làm ~” Hứa Triều Hi nhảy xuống khỏi người nam quỷ, háo hức muốn cho anh yêu nếm thử đồ ăn mình tự tay làm.
Bùi Tế muốn từ chối nhưng thấy Hứa Triều Hi rất cao hứng nên đành để cậu đi làm.
Hứa Triều Hi tràn đầy suy nghĩ muốn trổ tài, nhưng lại quên mất hôm nay mình và Việt Bạch không đi chợ, trong bếp chỉ còn lại mì khô. Cậu cầm sợi mì khô mờ mịt nhìn nó trong hai giây, sau đó dứt khoát lấy thêm hai quả trứng nữa.
Đáng tiếc rau xà lách hôm qua mới gieo hạt còn chưa lên cây, nếu không còn có thể thêm chút rau xà lách.
“Anh ơi ~~”
“Sao vậy?”
Giọng nói bên ngoài nhà bếp khiến Hứa Triều Hi nhẹ nhõm: “Anh ở phòng khách đợi em, được không?”
Bên ngoài nhất thời không có tiếng đáp lời. Hứa Triều Hi hoảng sợ, đặt đồ xuống định ra phòng khách xem xem, quay lại thì thấy Bùi Tế đã từ phòng khách đi vào bếp.
Nam quỷ nọ chậm rãi xắn tay áo lên đến khuỷu tay, cánh tay cường tráng, ẩn ẩn đường cong cơ bắp. Trước ánh mắt bối rối của Hứa Triều Hi, hắn nói, “Anh ở đây.”
Rồi rất tự nhiên mà nhận lấy mấy thứ đang làm dở trong tay cậu.
Hứa Triều Hi cũng không một hai đòi tự tay làm nữa, cậu lau khô tay mình rồi vòng ra sau ôm eo hắn: “Anh ơi ~~”
Bùi Tế không nhanh không chậm đun nước trụng mì, dù cậu có đang ôm eo hắn cũng chẳng ảnh hưởng, nghe thấy Hứa Triều Hi gọi mình, hắn kiên nhẫn đáp lại.
Hứa Triều Hi dán vào tấm lưng rộng lớn của hắn, biết mình có hơi dính người nên cậu ngoan ngoãn nói: “Em chỉ hơi bất an thôi, em sợ anh biến mất, cứ muốn ở cùng anh lâu hơn một chút.”
Bùi Tế đậy vung nồi rồi xoay người một lần nữa ôm cậu vào lòng, hắn không chút phiền chán mà lặp đi lặp lại động tác trấn an Hứa Triều Hi lúc nãy, rồi lại cúi đầu dịu dàng nói: “Anh sẽ không đi đâu hết.”
Hứa Triều Hi cong khóe miệng, ngay cả khi nhắm mắt, cậu vẫn cảm nhận được anh ấy đang dịu dàng nhìn mình.
Cậu giống như một đứa bé bám theo sau Bùi Tế, Bùi Tế làm gì cậu cũng theo sát phía sau, mãi mới khi đồ ăn được nấu chín bưng lên phòng khách, cậu mới nhớ ra bạn tốt của mình cũng chưa ăn tối.
Quên đi, nhịn một bữa cũng không chết đói được, hơn nữa Việt Bạch còn có đồ ăn vặt mà.
Hứa Triều Hi lập tức vô lương tâm vứt bỏ bạn tốt của mình, sung sướng bưng lên đồ ăn. Đã rất lâu cậu không được ăn mì anh yêu nấu rồi!
Cơm nước xong Bùi Tế rửa bát, Hứa Triều Hi ở bên cạnh ăn cam, vừa ăn vừa kể chi tiết những việc mấy năm này cậu đã trải qua.
Ví dụ như bà nội viện trưởng vẫn khỏe mạnh, sống thêm mười năm cũng không thành vấn đề (rất xin lỗi mọi người, đến tận đoạn này trong raw mới ghi rõ viện trưởng là nữ, mấy chương trước tôi lại cứ đinh ninh là nam, khổ quá nhưng chắc tôi không mò để sửa lại nữa đâu ); lại ví dụ như cậu đã trả nợ xong khoản tiền mua nhà rồi, nhưng đáng tiếc ngay đêm đó liền xui xẻo mà xảy ra tai nạn xe cộ; sau khi chết còn qua Quỷ Môn Quan, rồi đi trên đường Hoàng Tuyền, mỗi tội lúc sinh thời không làm nhiều việc thiện, cuối cùng chỉ kết toán được có 2,5 Minh tệ……
“Cũng may Việt Bạch còn có tiền, bằng không nếu phải uống canh Mạnh Bà thì em sẽ quên anh mất!”
Bùi Tế cười cười xoa đầu Hứa Triều Hi, không nói gì.
Hứa Triều Hi hỏi hắn: “Anh ơi, anh cũng không uống canh Mạnh Bà đúng không?” Anh yêu còn nhớ rõ cậu, cũng nhớ cả những chuyện lúc sinh thời, khẳng định là không uống canh Mạnh Bà rồi! Nghĩ tới việc anh ấy cũng không muốn quên mình, cậu cảm thấy rất ngọt ngào.
Bùi Tế đáp phải.
Thực tế là hắn nói dối, những quỷ khác sau khi chết đều phải qua Quỷ Môn Quan, mà hắn chết thì lập tức trở về Thần vị, căn bản không cần uống canh Mạnh Bà.
Nhưng giờ hắn vẫn chưa biết phải làm thế nào để thú nhận thân phận thực của mình, cũng không biết giải thích sao với Hứa Triều Hi vì sao ba năm này không tới Dương gian thăm cậu.
Bùi Tế trong lòng thở dài.
Sắc trời đã muộn, trong mênh mông chỉ còn một vài điểm sáng, Hứa Triều Hi sực nhớ tới “nguồn sáng” bên con suối nhỏ liền kéo Bùi Tế ra ngoài tản bộ.
Cậu hỏi những việc Bùi Tế đã trải qua những năm gần đây, Bùi Tế tránh nặng tìm nhẹ đáp: “Cũng tương tự như em với Việt Bạch thôi, nhưng anh đã tham gia kỳ thi công chức ở địa phủ, giờ anh đang làm việc cho họ.”
Xời, công chức ở địa phủ! Hứa Triều Hi điên cuồng thổi rắm cầu vồng.
Sau đó cậu liền kể Việt Bạch đã dùng tiền của cậu ta để trả giúp cậu suất canh Mạnh Bà, vậy nên cậu ta đã không tìm được người thân ở Thành Đưa Đò, sau lại hỏi Bùi Tế có khoản tiền tiết kiệm nào không.
Cậu và Bùi Tế cực thân thiết nên dùng tiền của Bùi Tế cũng hoàn toàn không cảm thấy gì.
Bùi Tế lại càng không vấn đề gì, vốn hắn đã quen chăm sóc Hứa Triều Hi, liền nói: “Em thiếu cái gì cứ nói với anh, còn chuyện của Việt Bạch cứ để anh lo.”
“Anh ơi, anh lợi hại nhất ~~” Hứa Triều Hi lại thơm lên mặt hắn, rồi cầm tay hắn lắc lắc y như đứa trẻ.
Hai quỷ sóng vai tản bộ bên dòng suối, trời càng lúc càng đen, tia sáng cuối cùng cũng đã biến mất, dải sáng bên dòng suối cuối cùng cũng xuất hiện.
Màu xanh lục âm u, nhìn hơi giống quỷ hỏa.
Hứa Triều Hi cũng không sợ hãi, ngồi xổm xuống xem xét cẩn thận. Cây thủy sinh dày đặc có thể cao đến giữa bắp chân, lá mảnh, có cành hoa rủ xuống giữa, các cành lần lượt ra các chồi nhỏ bằng ngón tay cái.
Nó tròn trịa, nhìn hơi giống đèn lồng. Ánh sáng xanh đó chính là từ nụ hoa này phát ra.
“Hóa ra thật là do đám cỏ này sáng lên nha.” Cậu cảm thán.
“Cỏ đèn lồng, thân thủy, sông Vong Xuyên có rất nhiều.” Bùi Tế nói rồi kéo cậu đứng dậy, miễn cho cậu ngồi xổm lâu lại tê chân.
Hứa Triều Hi chưa từng nhìn thấy sông Vong Xuyên vào ban đêm nên không biết chuyện này: “Vậy sông Vong Xuyên vừa tới đêm liền chuyển màu xanh sao?”
Bùi Tế ừ một tiếng: “Sông Vong Xuyên có du thuyền, có thể thăm thú, nếu em thích, sau này chúng ta cùng đi xem.”
Hứa Triều Hi ôm hắn cánh tay làm nũng: “Anh cùng đi với em nha.”
Bùi Tế mỉm cười: “Ừ.”
Ánh sáng quá mờ nên họ cũng không ở bên ngoài đi dạo lâu lắm, sau khi về nhà Hứa Triều Hi liền bị Bùi Tế đẩy đi rửa mặt. Hứa Triều Hi thành thật đi, chỉ là đứng trong nhà vệ sinh rồi vẫn còn muốn cách cửa phòng xác nhận xem Bùi Tế còn ở đây không.
Bùi Tế đơn giản đứng luôn ở ngoài cửa, vừa kiên nhẫn đáp lời cậu vừa dùng thần thức của mình kiểm tra xem trong nhà còn thiếu thứ gì, sau đó lập một danh sách trên điện thoại di động.
Nhà bếp không có nguyên liệu tươi, không có tủ lạnh, sofa cứng quá muốn đổi cái mới, không có chăn ga mới thay trên giường…..
[Mua hết đồ trong danh sách rồi sáng mai đem tới cho ta, ngoài ra, mở một thẻ ngân hàng đứng tên ta, trong thẻ để 100,000 Minh tệ.]
[Thần Đồ:? Có phải Đế Quân thật không vậy?]