*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuộc sống hiện nay của cô ta rất tốt, có tiền tiếp tục đi học, có một công việc và mức lương không thấp, vì vậy cái ngọn cỏ đó mất thì mất đi.
Cũng là do một khoảng thời gian trước cô ta bị bệnh tâm thần phân liệt nên mới muốn bắt lấy khúc gỗ cứu mạng. Thật ra không cần thiết, người đàn ông đó nhìn thì vinh quang nhưng chẳng qua chỉ là một người yếu đuối. Làm không tốt thì dù có thành công rồi, sau đó cô ta vẫn phải liều mạng đấu tranh để tranh đoạt tài sản, điều này thật sự không cần thiết, mang cả đống thị phi lên người.
Tiểu Thược biết mình nghĩ như vậy rất không bình thường, cũng không đáng yêu giống như các cô gái xung quanh. Cô ta chỉ nghĩ những thứ3linh tinh bên ngoài, luôn đầu cơ trục lợi. Ví dụ như dùng khuôn mặt đáng yêu của mình để đổi lấy sự quan tâm. Ví dụ như gọi anh gọi chị giả vờ ngượng ngùng. Ví dụ như lớp cô ta có một bạn nữ từng cười nhạo cô ta, cô ta cố tình nở nụ cười mang chút hoang mang, yếu đuối với bạn trai người ta.
Những việc này cô ta đều làm rất thuận tay, giống như nó đã ăn vào máu, trong vô thức cũng làm được. Cô ta cũng muốn khắc chế lại, ít nhất bây giờ cô ta cảm thấy cuộc sống rất tốt, vì vậy phải hạn chế những việc không biết xấu hổ của mình.
Nhưng lúc này không giống, đám người này rõ ràng có ý đồ xấu. Bóng của khu B có mọc cánh cũng không2thể nào đánh vào khu A, đám người này lại nói cái gì mà lỡ tay, coi cô ta là đứa trẻ ba tuổi chắc?
Tiểu Thược nghĩ như vậy nên đã khóc với khách hàng mình phục vụ, nghiêm túc diễn người đáng thương mãi mới có được một công việc tốt như vậy không muốn bị công ty đuổi. Cô ta kiên trì để khách hàng gọi điện sang cho phục vụ ở khu A bảo bọn họ mang qua đây.
Cho dù có đắc tội với khách cũng đành chịu, cùng lắm thì lần này cô ta không cần tiền bo nữa.
Cô ta có ngu thì mới đi sang đó, mặc kệ đám người này có mục đích gì, đối với một người không có sự bảo vệ của Khang tổng như cô ta là quá nguy hiểm.
Cho dù sau khi đi vào rất1có thể sẽ bắt gặp nhân vật trong truyền thuyết của khu A, có lẽ còn có thể được nhìn trúng biến thành phượng hoàng. Nhưng nó cũng chỉ để lại ấn tượng là một người không tuân thủ quy định, mất nhiều hơn được. Nếu như có người thật sự nhìn trúng khuôn mặt này của cô ta mà không trách móc, vậy cũng chỉ là ham mê sắc đẹp thôi, chẳng có gì tốt đối với cô ta.
Vì vậy cô ta tuyệt đối sẽ không đi vào, cô ta chính là một người thực dụng như vậy, mặc kệ người khác đánh giá thế nào.
Nhưng Tiểu Thược không đi, thì có rất nhiều người muốn đi cược “tương lai” của mình. Lần này có mười mấy cô gái đến mỗi người một vẻ, vốn các cô còn oán trách vì không được đến1khu A nên bây giờ có cơ hội tốt như vậy đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Lập tức có người muốn thay Tiểu Thược “giúp đỡ” Phương tổng.
Phương Thậm liếc mắt nhìn trợ lý sợ hãi không dám nhìn anh ta ở bên cạnh.
Tiểu Thược nhắm mắt lại, sợ bản thân trở thành quân cờ tiên phong trong tay đám người này, sẽ bị giết chết trên con đường tự sinh tồn.
Cô ta chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, khôn lỏi để sinh tồn. Nếu như đám người này không muốn ép cô ta vào đường cùng, cô ta sẽ không nhe răng nanh ra. Đám người này muốn cười nhạo cô ta, cô ta cũng không quan tâm. Cũng giống như những lời Khang phu nhân từng nói, người ta sinh ra ở vị trí cao nên có thể cho cô ta sự1thương hại. Không sao, bởi vì chuyện của ngài Khang là do cô ta không biết liêm sỉ.
Đồng thời cô ta cũng không quan tâm Khang phu nhân, Khang Thự Nghiệp không phải là người đáng để giành giật, vì vậy Khang phu nhân vẫn là Khang phu nhân. Không phải nói quá, nhưng nếu muốn khiến loại người chưa từng chịu khổ như Khang Thự Nghiệp vứt bỏ tất cả bỏ đi cùng cô ta, cô ta chỉ cần bỏ ra sáu phần sức lực là thành công.
Phương tổng đây tướng mạo, địa vị đều được, cô ta không phải chưa từng nghĩ việc dựa dẫm vào anh ta. Nhưng anh ta lại đồng ý với kế hoạch hoang đường của đám người kia, việc này khiến cô ta lập tức cảm thấy cái vị Phương tổng này nhìn thì chín chắn nhưng thật ra không phải vậy. Cô ta phải cân nhắc lại.
Tiểu Thược đang cúi đầu suy nghĩ lung tung thì nghe thấy tiếng mắng chửi bên khu A, trong đó còn có tiếng một vị quyền cao chức trọng đang cầu xin hộ.
Bên này nghe thấy động tĩnh thì lập tức có người không chờ được mà kéo bức vách ra đi vào.
Phương Thậm không nhanh không chậm đi theo bước chân của người phía trước.
Tiểu Thược thấy vậy cũng vội vàng đi theo.
“Cho dù là chuyện ngoài ý muốn nhưng nhân viên phải tuân thủ quy định cô quên rồi sao? Bộ đàm ở trên eo là để làm cảnh à?”
“Thôi bỏ đi, có mấy bước như vậy đám trẻ cũng không phải cố ý. Là do đám người có tuổi chúng ta chân tay không tốt, cứ đòi đến đây hóng mát, để các cô ấy chịu oan ức rồi, bỏ đi.”
“Ôn lão tiên sinh, tôi biết ngài có lòng tốt nhưng đám người này không tuân thủ quy định, nếu không nghiêm khắc trừng phạt lần sau va vào người khác thì sao?” Nói dễ nghe thì là va vào, chẳng may người ta đang nói về cơ mật thương nghiệp, đám người không có mắt này xông vào thì câu lạc bộ của bọn họ có bao nhiêu mối quan hệ cũng không bồi thường nổi.
Hà Mộc An đứng dưới chiếc ô tạm thời được dựng lên cách đó không xa, tiếp tục thảo luận vị trí của gậy tiếp theo cùng mấy người bạn.
Tiểu Thược vừa vào đã bất giác nhìn thẳng vào hai người được coi là trẻ tuổi trong một đám ông già, nhưng rất nhanh đã cụp mắt xuống.
Không phải cô ta muốn nhìn mà là hai người đó rất thu hút sự chú ý của người khác. Trong số những cô gái đi vào thì chắc phải có một nửa số người chú ý đến người đàn ông đứng thẳng cầm gậy khí độ bất phàm ở chỗ không xa kia.
Ánh mắt của Phương Thậm cũng lập tức rơi trên người Du Văn Bác đứng đối diện Hà Mộc An, sau đó rời đi. Quan hệ bạn bè của họ chỉ có thể nói là tạo hóa trêu ngươi thôi.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Mạt Ly, Phương Thậm đã thích cô ấy. Một người dùng cả sinh mệnh để múa, mặc dù cứ mơ mơ hồ hồ nhưng vô cùng đáng yêu. Lúc nhìn cô ấy múa, anh ta cảm thấy cả thế giới này trở nên vô cùng yên tĩnh.
Du Văn Bác là anh em của anh ta, là người anh em mà anh ta một lòng muốn đưa vào tập đoàn Phương thị cùng phấn đấu, không ngờ…
Phương Thậm gần như không nhận ra Du Văn Bác nữa rồi, không còn chút e dè, gầy gò khi bị cuộc sống đè ép hồi còn đại học. Bây giờ anh ta đứng cùng người cùng tầng lớp đã giống như hạc giữa bầy gà, trở thành người lãnh đạo không hề thua kém Ôn lão tiên sinh.
Phương Thậm tự cười chế giễu mình, anh ta chẳng hiểu vì sao mình lại tham gia buổi gặp mặt hoang đường này. Anh ta không oán trách Văn Bác được, sự giáo dục của Phương gia không cho phép anh ta sau khi thua về mặt tình cảm lại giống như một kẻ thất bại. Chỉ là những năm gần đây bọn họ đã rất ít khi gặp mặt rồi.
Có lúc nghĩ lại, Phương Thậm thấy rất buồn cười, chỉ sợ Mạt Ly cũng không biết chuyện giữa họ. Văn Bác có sự bất đắc dĩ của mình, Phương Thậm muốn oán trách cũng không trách được ai. Chỉ có thể nói việc tình cảm không phân biệt được đúng sai, anh ta cũng không ngờ Mạt Ly sẽ thích Văn Bác.
Du Văn Bác cũng nhìn thấy Phương Thậm, anh ta ngây người một lát rồi gật đầu chào hỏi. Mười năm tôi luyện giúp anh ta có thể ẩn giấu cảm xúc của mình.
Phương Thậm cũng có thể nhìn ra sự thần kì của tạo vật thông qua ánh mắt này. Du Văn Bác càng ngày càng có khí thế, mặc dù không bằng ngài Hà đứng bên, nhưng khi đến tuổi trung niên con người sẽ tự nhiên bộc lộ sự sắc bén, ngoài ra vẻ anh tuấn cũng giúp anh ta thêm không ít điểm.
Phương Thậm đi đến.
Du Văn Bác cũng đi về phía anh ta: “Lâu rồi không gặp.”
“Đúng vậy, cũng hơn hai năm rồi. Gần đây càng ngày càng sống tốt nha, nghe nói có hợp tác với Hòa Mộc, chúc mừng.” Năng lực tốt, anh ta không nhìn nhầm, ân tình dìu dắt trước đây so với khoảng cách bây giờ đã không thể nào nhắc đến được nữa rồi.
Du Văn Bác cười không được tự nhiên lắm: “May mà ngài Hà đồng ý giúp đỡ chúng tôi.” Anh ta vẫn luôn ghi nhớ tình bạn của Phương Thậm, chỉ là vì Mạt Ly nên hai người rất ít gặp mặt, khó tránh khỏi sự gượng gạo lúc ban đầu.
Lúc đó anh ta biết Phương Thậm thích Mạt Ly, thậm chí còn từng giúp đỡ gửi thư tình. Mạt Ly không biết hồ đồ đến mức nào lại bỏ qua phần mở và phần kết chỉ nhìn phần giữa và người đưa thư, đương nhiên cho rằng người thích cô ấy là anh ta.
Du Văn Bác vẫn luôn cảm thấy áy náy với người anh em, chỉ có anh ta mới hiểu nó nặng đến mức nào. Anh ta vì lý do cá nhân mà giành mất người con gái trong tim hội trưởng Phương, nói anh ta ngại không bằng nói anh ta không còn mặt mũi nào gặp Phương Thậm.
Nhưng anh ta lại cảm thấy may mắn vì sự nhầm lẫn của Mạt Ly, như vậy anh ta mới có tiền cứu mẹ. Dù rằng anh ta rất có lỗi với hội trưởng Phương và Mạt Ly.
Phương Thậm cũng không phải người cố chấp, đã là chuyện bao nhiêu năm trước đây rồi, mất người anh em thân thiết nhất mới là sự tổn thất của anh ta: “Nghe nói sắp làm ba rồi, thằng nhóc nhà cậu không ngờ lại đi trước cả tôi.”