Lan Dận nhắc nhở:
– Cũng đừng kéo quá lâu. Các tộc đều đang điều tra thân phận Khương Phàm, mặc dù trong chốc lát sẽ tra không được Nam Bộ, nhưng nếu giữa Thiên Cung có liên hệ tin tức, chẳng mấy chốc sẽ biết thân phận thật sự của Khương Phàm.
Lại có tộc nhân khác hỏi:
– Các ngươi không nghi ngờ tại sao Khương Phàm lại ở chỗ này sao? Khương Phàm lại làm thế nào khống chế được Kiều gia?
Lan Nặc trầm ngâm một lát, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Chỉ sợ là có liên quan với lão yêu Khổng Tước kia.
Linh vũ Khổng Tước không phải lông vũ bình thường, tượng trưng cho thân phận, địa vị, cùng tôn nghiêm. Tuyệt đối không thể nào tuỳ tiện tặng cho người khác.
Vậy mà Khương Phàm lại có linh vũ Khổng Tước?
Tất nhiên là lão yêu Khổng Tước bên trong Vĩnh Hằng Thánh Sơn cho.
Nhưng, vì sao??
Chẳng lẽ có liên quan với việc Khương Phàm đến phương bắc?
Lão yêu Khổng Tước có thể đưa tin tức Vạn Linh Huyết Thụ ra tới hay không, nếu thật là như thế này, nàng chắc chắn đã gặp nguy hiểm.
Ác Nhân cốc!
Tầng cao nhất trong cung điện xa hoa, đã không có bóng dáng bọn thị nữ.
Khương Diễm mặc áo khoác màu đen, đứng ở phía trước nhất, cao lớn thẳng tắp, ánh mắt lăng lệ, tà khí lẫm nhiên.
Ở hai bên sau lưng gạt ra sáu người, có nam có nữ, khí thế khác nhau, đều mặc y phục màu máu.
– Đều đến đông đủ.
Kiều Vô Hối tóc trắng phơ, nhìn rất tiều tụy, hô hấp vừa chậm chạp vừa thô nặng, giống như lão nhân gần đất xa trời, nhưng cặp mắt kia lại có đôi khi bắn ra ý lạnh làm cho người ta phải hồi hộp.
– Ác Nhân Vương và mười hai Huyết Sát thăm viếng lão tổ!
Khương Diễm hành lễ, mười hai Huyết Sát sau lưng cúi đầu, biểu đạt kính sợ.
Giọng Kiều Vô Hối khô khốc khàn khàn:
– Chuyện tứ đại gia tộc, đều an bài xong xuôi rồi?
– Sau khi nhận được chỉ lệnh của lão tổ, ta đã tự mình làm an bài. Trước hừng đông sẽ có hung thủ trực tiếp đưa đến trước cửa Kiều gia, xin mời Kiều gia tự xử lý. Ngoài ra, trực hệ Đường gia, Đường Tư Thượng vào lúc trước khi trời tối đã từng phái người đến Ác Nhân cốc, hỏi thăm tình huống săn giết Khương Phàm, cũng nhắc đến như thế nào để toàn diệt tử đệ Kiều gia. Ta đã sai người giữ lại.
Ác Nhân cốc đều có bố trí bí mật tại các đại gia tộc, có chút bố trí đều đã kéo dài mấy trăm năm.
Chỉ cần có thể gánh vác lên việc nguy hiểm bại lộ, điều tra hung thủ sẽ dễ như trở bàn tay, trực tiếp mang đi đều không phải việc khó.
Kiều Vô Hối nhấc mí mắt già nua lên nhìn Khương Diễm, thật lâu vẫn không nói gì.
– Lão tổ, người đều đã tập hợp đủ. Thần Chủ ngài nói ở đâu?
Trước đó Khương Diễm vẫn cho rằng cái gọi là Thần Chủ là giả, là lão tổ dùng để uy hiếp hắn, không nghĩ tới vậy mà thật sẽ có.
Nhưng… Thần Chủ?
Chủ tử?
Khương Diễm chưa từng nghĩ tới phải thần phục với ai.
Thiên hạ này, có thể làm cho hắn thần phục, chỉ có chính hắn. Bất kể người khác là ai, có thực lực gì, có bối cảnh lai lịch gì, cũng đừng nghĩ sẽ khống chế được hắn.
Mười hai Huyết Sát cũng đều nhìn thẳng Kiều Vô Hối, chờ đợi hắn dẫn đi.
Nhưng, trong ánh mắt bọn hắn đều có mấy phần ý lạnh.
Mỗi người ở đây đều là chút người kiệt ngạo bất tuần(), lúc trước nguyện ý tiếp nhận lời mời chào của lão tổ gia nhập Ác Nhân cốc, cũng đứng hàng mười hai Huyết Sát, chỉ là bởi vì tổ chức này rất đặc thù, rất tự do, vô câu vô thúc().
(*) Tính tình hung hăng cuồng bạo không biết phục từng.
(*) Không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại.
Có thể để cho bọn hắn tự do đi săn thiên hạ, cũng có thể để bọn hắn gặp chuyện đều có thể được che chở.
Thần Chủ?
Bọn hắn biết có cái tồn tại như thế.
Nhưng, xưng hô thế này, một mực để bọn hắn phản cảm, mâu thuẫn.
– Ác Nhân cốc từ lúc sáng tạo đến nay đã tám trăm năm. Trước sau trải qua năm đời Ác Nhân Vương, thay đổi sáu mươi ba vị Huyết Sát. Năm trăm năm trước, Ác Nhân cốc tập trung phát triển ở Cổ Hoa hoàng thành, sau ba trăm năm, mở rộng ra phương bắc. Mỗi một vị Ác Nhân Vương, đều là đệ tử ta tự mình bồi dưỡng. Mỗi một vị Huyết Sát, đều là ta tự mình mời chào, bồi dưỡng mười năm trở lên. Đều là đệ tử của ta, cũng là con của ta.
Giọng Kiều Vô Hối khàn khàn trầm thấp quanh quẩn trong cung điện xa hoa rộng rãi.
Khương Diễm có chút rủ mắt xuống, mười hai Huyết Sát liên tiếp cúi đầu.
Trong lòng bọn hắn đều có đội ơn, cũng có kính sợ đối với lão tổ.
Mang ơn là, ơn lão tổ đã hiểu và giúp đỡ, dưỡng dục.
Kính là, lão tổ đã cho bọn hắn cảm giác thần bí khó lường, cùng với thực lực sâu không lường được.
Mà, mặc dù lão tổ chưa từng nhúng tay vào quá trình trưởng thành cùng hành động của Ác Nhân cốc, nhưng lại giống như bóng ma một mực tồn tại ở từng cái vấn đề của Ác Nhân cốc.
– Tám trăm năm, Ác Nhân cốc đã trải qua rất nhiều nguy cơ, cũng bỏ ra qua rất nhiều cái giá, nhưng chung quy vẫn là chiếm cứ cắm dùi một chỗ ở thế giới dưới đất tại phương bắc.
– Ta cho các ngươi kiêu ngạo. Càng kiêu ngạo hơn chính là, mỗi một người mà ta bồi dưỡng, đều có thể thủ vững lấy lý niệm Ác Nhân cốc —— thiện ác tùy tâm, không do người. Mệnh ta do ta, không do trời.
Kiều Vô Hối chắp tay sau tấm lưng còng, chậm rãi đi tới trong điện.
Nhưng, dần dần, chỗ hắn đi qua lại đều để lại từng dấu chân quỷ dị.
Dấu chân khuếch tán ra hoa văn phức tạp, dâng lên u quang thần bí, chiếu ánh âm khí âm u trong đại điện tráng lệ.
Mà những dấu chân này lại vây bọn người Khương Diễm lại.
Khương Diễm và mười hai Huyết Sát cũng hơi nhíu mày.
Làm sát thủ, bọn hắn rất mẫn cảm phát giác được mấy phần nguy hiểm.
Hôm nay lão tổ muốn làm gì?
Không phải muốn giới thiệu Thần Chủ à.
Kiều Vô Hối trở lại trước mặt bọn hắn, trong tay có thêm một cây quải trượng, nhẹ nhàng xử trên mặt đất.
Bành!
Thanh âm trầm thấp, giống như trống im lìm, quanh quẩn ở trong đại điện.
Ba mươi sáu dấu chân, ba sáu đường vân, trong chốc lát dâng lên ánh sáng màu máu, xen lẫn lên trần cung điện, hóa thành Huyết Hoàng, gáy to bay lên không.