Đánh Mất Người Ở Florence

Chương 11: Hoàn



Edit: Agnes.

Beta: Rose.

Ngày hôm sau, Dư Tây mang vết thương lòng trở về nước với anh chàng trúc mã.

Mấy tháng sau, Dư Tây tình cờ nhìn thấy tin tức người họa sĩ Mạc Thành vinh dự trở về nước trên báo.

Cô bị vẻ đẹp của người đàn ông thu hút ánh mắt, nước mắt rơi đầy mặt, khiến đứa bạn đang ngồi bên cạnh chơi game hết cả hồn.

“Cậu… Cậu bị làm sao đấy?”

Cô ôm cổ bạn mình, òa khóc trong vui sướng: “Đó không phải là mơ!”

Lúc ấy, cô gần như đã tin rằng đó là một giấc mơ hão huyền của mình như lời Tương Tuân nói vậy.

Nếu đó không phải là giấc mơ thì sao anh có thể như bốc hơi khỏi nhân gian như vậy được chứ?

“Đó không phải là giấc mơ…”

Cô nói đi nói lại câu đó khiến người bạn sợ đến nỗi phải đưa tay sờ lên trán cô vài lần.

Dư Tây đã kìm lại nước mắt, vừa cười chỉ vào ảnh người đàn ông trên tờ báo vừa nói: “Tớ yêu anh ấy.”

“Ai mà lại không có thần tượng chứ?” Bạn cô liếc nhìn, lơ đễnh nói: “Trông anh ta cũng khá ngon giai đấy!”

Dư Tây cười to, cũng không giải thích tình yêu của mình không giống với những gì bạn cô tưởng tượng.

Dư Tây vui vẻ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên báo đến nỗi quên đọc nội dung trên tờ báo.

Tham Khảo Thêm:  Chương 241

Trong cuộc phỏng vấn, họa sĩ Mạc Thành đã nói: “Tôi ghen tị, nhất là khi vô tình nhìn thấy tin nhắn của cô ấy sẽ rời đi cùng với anh ta. Nói thật, tôi nghĩ không có một người đàn ông nào không ghen khi thấy tin này và tôi cũng không ngoại lệ, thế nên tôi đã trẻ con đến nỗi chơi trò mất tích với cô ấy, sau đó cô ấy cũng rời khỏi Florence…”

Lời cuối sách

Dư Tây nhận được một gói hàng, sau khi mở ra cô thấy bên trong là một hộp quà, bên trong hộp quà chính là một cái vòng cổ tinh xảo.

Xin lỗi, trong lúc dọn dẹp đồ đạc thì phát hiện ra tôi lỡ mang đồ của em đi, giờ tôi gửi lại em. – Mạc Thành.

Dư Tây nghĩ rằng cô đã đánh mất thứ cô yêu quý ở Florence, và bây giờ cô muốn tìm anh về.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.