Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 332



Triệu Xương Hà ngồi ở bên cạnh hắn với vẻ mặt nịnh hót.

“Cậu Chu, Mã Vĩ Tài này nổi danh là cáo già ở khu vực quanh đây”.

“Quen biết rất nhiều người trong thế giới ngầm”.

“Một cuộc gọi là có thể gọi hàng trăm người đến”.

“Tiếp theo, cậu cứ yên tâm mà xem hắn ra tay đi”.

Chu Hạn Văn cười như bố đẻ em bé.

Trong mắt anh ta, tập đoàn Lăng Tiêu chỉ là một cái xưởng nhỏ không là cái thá gì trên thị trường.

Họ sống trong kẽ hở giữa thế giới nổi và thế giới ngầm.

Không bên nào dám đắc tội với họ.

Tập đoàn Lăng Tiêu đến từ cái Đông Hải bé tí tẹo, vừa mới đến Thành Hải đã để cho tên đầu sỏ này xử lý bọn họ thì còn gì bằng.

Chu Hạn Văn đã bắt đầu hình dung ra cử chỉ đáng thương và đau khổ của Hứa Mộc Tình khi cô lâm vào bước đường cùng.

Bây giờ, cho dù là ở rất xa, chỉ cần nhìn thấy Hứa Mộc Tình, thì anh ta liền cảm thấy rạo rực bứt rứt.

Vẻ đẹp của Hứa Mộc Tình đã vượt qua những người nổi tiếng mà anh ta thường bỡn cợt.

Ở Hứa Mộc Tình, anh ta nhìn thấy một khí chất mà người bình thường không có.

Nụ cười của cô thật hoàn hảo và đầy quyến rũ.

“Người phụ nữ này phải là của tôi”.

“Cô ta chỉ có thể thuộc về tôi thôi!”

Chu Hạn Văn nở nụ cười xấu xa.

Đúng lúc này, anh ta nhìn thấy Lý Phong bên cạnh Hứa Mộc Tình.

Nhìn thấy một người đàn ông đứng cạnh người phụ nữ mà mình đang thích.

Anh ta khó chịu!

Anh ta chỉ vào Lý Phong, lạnh lùng nói: “Bảo Mã Vĩ Tài đánh gãy tay gãy chân thằng đàn ông bên cạnh Hứa Mộc Tình, đánh cho hắn vãi ra quần cho tôi!”

Sau khi nhận được cuộc gọi, Mã Vĩ Tài ngay lập tức chuyển sự chú ý sang Lý Phong và Hứa Mộc Tình.

“Ồ, nhỏ này trông cũng được đấy!”

Trong khi nói chuyện, Mã Vĩ Tài dẫn theo đám đệ của mình, đón đầu Lý Phong và Hứa Mộc Tình.

“Người đẹp, thời tiết hôm nay đẹp thật đấy, trời trong gió nhẹ”.

“Ở đây cây cối rậm rạp như vậy, hay là vui vẻ với anh đây một chút đi?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 383: Khí tràng của nhị gia

Lý Phong nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

“Vả mồm”.

“Bốp!”

Vương Tiểu Thất không biết từ đâu nhảy ra, tát cho Mã Vĩ Tài một cái.

“Mẹ kiếp, mày dám đánh tao! Lên cho tao!”

Khi có lệnh, Mã Vĩ Tài và hai chục tên đệ của hắn ngay lập tức lao về phía Vương Tiểu Thất và Lý Phong.

Nhìn thấy đám Mã Vĩ Tài giơ nắm đấm lên, lần lượt hùng hổ lao về phía Lý Phong và Vương Tiểu Thất.

Chu Hạn Văn cười.

Anh ta dường như đã nhìn thấy cảnh Lý Phong kêu gào thảm thiết dưới sự chà đạp của Mã Vĩ Tài.

Quỳ trên mặt đất như một con chó chết.

Cầu xin lòng thương xót!

Nước mũi, nước mắt đầm đìa.

Không ngừng cầu xin lòng thương xót!

Chu Hạn Văn rất thích hành hạ người khác.

Rất thích nghe người khác kêu r3n trước mặt anh ta!

Anh ta cảm thấy những âm thanh la hét khi những người này bị đánh vô cùng dễ chịu.

Nó thậm chí còn hay hơn tiếng r3n rỉ của những người phụ nữ dưới thân anh ta.

Điều anh ta thích nhất là chà đạp lên nhân phẩm của người khác!

“Bùm!”

“Bùm!”

“Bùm!”

Lý Phong không ra tay.

Một mình Vương Tiểu Thất hạ gục Mã Vĩ Tài và hai chục tên đệ của hắn.

Ai nấy mặt mũi bầm dập cả.

Đặc biệt là Mã Vĩ Tài.

Một nửa khuôn mặt của hắn sưng vù lên, chân phải cũng bị gãy.

Hắn vừa kêu la, vừa chỉ vào Vương Tiểu Thất và chửi: “Mày có biết tao là ai không?”

“Sếp lớn của tao là trùm của Thành Hải, Cam Hưng Bá đấy!”

“Thằng nhãi mày dám đánh tao, mày chết chắc rồi, chúng mày chết chắc rồi!”

Sau khi thế lực bên ngoài của thế giới ngầm Thành Hải đã bị quét sạch hết.

Chỉ còn lại duy nhất nhà họ Liễu.

Nhà họ Liễu hiện giờ đã thuộc về Liễu Bạch.

Để củng cố vị trí của Liễu Bạch, Lý Phong đã giữ Cam Hưng Bá bên mình, đồng thời đã điều động hai mươi thành viên từ Thành Hải đến.

Sau khi các thành viên trong nhóm này đến Thành Hải, họ đã tiến hành thống nhất của các băng đảng xã hội đen trong thế giới ngầm của Thành Hải, và bắt đầu trau dồi lực lượng của riêng mình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 66: 66: Mắt Thấy Chưa Chắc Là Thật 6

“Ông đây mà gọi một cú điện thoại thôi thì mấy trăm người sẽ đến đây ngay đấy, đốt hết nơi này, thiêu chết hết chúng mày!”

Trong khi nói chuyện, Mã Vĩ Tài đã gọi một cuộc gọi.

Không tốn nhiều công sức.

Xe van!

Xe buýt!

Nối tiếp nhau!

Theo hàng đi đến!

“Rầm!”

“Rầm!”

“Rầm!”

Tiếng đóng cửa xe lần lượt phát ra.

Đám người này là một lũ lưu manh, mặt mày vô cùng bặm trợn.

Sự xuất hiện của họ đã khiến cho những người xin việc ở bên cạnh sợ chết khiếp.

Mọi người đều tránh đi.

Chu Hạn Văn không ngờ Mã Vĩ Tài thực sự có thể gọi nhiều người đến như vậy.

Anh ta lập tức đưa tay ra, vỗ mạnh vào vai Triệu Xương Hà: “Được lắm, được lắm, người cậu gọi đến được lắm!”

Triệu Xương Hà nhanh chóng nhân cơ hội nịnh nọt: “Hắn là cái thá gì! Thằng này có thể gọi nhiều người đến như vậy, cũng là nhờ có cậu Chu đây”.

Sự tâng bốc này khiến Chu Hạn Văn rất hài lòng.

Anh ta đã bắt đầu tưởng tượng, chút nữa anh ta đi ngang qua đám người này, sẽ giống hệt như một vị cứu tinh.

Anh ta muốn Hứa Mộc Tình tôn thờ anh ta như một vị thần!

Hôn ngón chân của anh ta!

Hiến dâng tất cả cho anh ta!

“Hừ, hahahaha…”

Nghĩ đến cảnh tuyệt đẹp đó, Chu Hạn Văn ở trong xe bật cười to.

“Hahahaha, sợ chưa, đây đều là anh em của ông đây đấy”.

Mã Vĩ Tài ra hiệu cho tên cầm đầu.

Những người này ai nấy đều có một khuôn mặt dự tợn!

Trông rất hung ác!

“Nếu bây giờ các người quỳ xuống dập đầu thì may ra còn kịp đấy!”

Mặc dù một nửa khuôn mặt của Mã Vĩ Tài đã bị sưng tấy cả lên nhưng hắn vẫn rất kiêu ngạo.

Trên núi không có hổ, thì khỉ sẽ thành vua.

Hiện tại, trật tự thế giới ngầm của Thành Hải vẫn đang trong quá trình xây dựng, mấy tên như như Mã Vĩ Tài xúm lại với nhau.

Một mặt, chúng dùng mọi thủ đoạn xấu xa và xảo quyệt để vơ vét của cải.

Một mặt, giương cao “tấm gương” của Cam Hưng Bá và Liễu Bạch, để thu nạp đệ tử.

Tham Khảo Thêm:  Chương 23-24

Lúc này, Mã Vĩ Tài và một số tên cầm đầu giơ nắm đấm lên.

Đám người này hành động!

Một bước.

Hai bước.

Đám người này xông lên với khí thế cuồn cuộn!

Mã Vĩ Tài đi lên phía trước: “Cho các người cơ hội cuối”.

“Quỳ xuống cầu xin đi!”

Hàng trăm người, đồng thời hô lên!

Sắc mặt Hứa Mộc Tình hơi thay đổi, cô thu mình vào vòng tay của Lý Phong.

Trong xe, Chu Hạn Văn nhìn thấy hành động của Hứa Mộc Tình đã nện một cú đấm vào mặt Triệu Xương Hà!

“Giết thằng đó! Giết hắn!!”

Chu Hạn Văn tức giận!

Chu Hạn Văn gầm lên!

Người phụ nữ của anh ta sao có thể để những tên đàn ông khác động vào được!!

Triệu Xương Hà vội vàng đẩy cửa xe, ôm lấy khuôn mặt đau nhức, quát Mã Vĩ Tài: “Mày còn đứng đó làm gì, lên cho tao, đánh chết hết bọn chúng đi!”

“Anh em, lên, vặt hết tay chân chúng ra!”

“Giết!”

Trận chiến đang hết sức căng thẳng!

“Hét cái gì mà hét, bị rảnh à, muốn chết à!?”

Ngay lập tức!

Một tiếng quát, làm mọi người kinh ngạc!

“Ầm”.

Cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra!

Một người đàn ông lực lưỡng như tháp sắt bước ra.

Cam Hưng Bá!

Khoảnh khắc hàng trăm người nhìn thấy Cam Hưng Bá, biểu cảm của họ đột nhiên thay đổi!

Hàng trăm tên côn đồ đứng nghiêm trang!

Cúi đầu ngay ngắn.

Đồng thanh: “Đại ca!”

Cam Hưng Bá phất tay một cách thản nhiên.

Sau đó, hắn bước đến gần Lý Phong, học theo thái độ của hàng trăm đàn em sau lưng, kính cẩn hô lên với Lý Phong: “Đại ca”.

Đại ca?

Mã Vĩ Tài sững sờ.

Chu Hạn Văn cau mày.

Triệu Xương Hà ngây ra.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Chu Hạn Văn gầm lên trong chiếc xe sang trọng.

Đây không phải là kết quả mà anh ta mong muốn!

Chu Hạn Văn chỉ vào Triệu Xương Hà và hét lên: “Đưa thêm tiền cho chúng”.

“Mỗi người 500.000, vặt tay chân của thằng đó ra cho tao!”

“Kéo hắn lên đầu xe, tao muốn nghiền nát hắn thành trăm mảnh, sau đó ném hắn xuống biển cho cá ăn!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.