Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
Bởi vì mấy năm trước, Uông Gia Ý tận mắt thấy Chung thị đưa gói thuốc cho Bùi Thanh Thù, sau này Chung thị lại tình nguyện gả cho Bùi Thanh Thù nên trong lòng Uông Gia Ý vẫn luôn ghi hận với Chung thị.
Nhưng vì Chung thị luôn ở trong nhà, rất ít ra cửa, Uông Gia Ý vẫn luôn không tìm được cơ hội dạy dỗ nàng ấy.
Lúc này có tiệc mừng thọ Diệp lão thái thái, ngoại trừ gia tộc như Thừa Ân công phủ có mối thù cũ với Diệp gia, còn lại gần như tất cả các gia tộc có danh tiếng trong kinh thành đều được Diệp phủ mời.
Từ chỗ đại tẩu của mình, Uông Gia Ý nhìn thấy Tống thị và Chung thị cũng trong danh sách được mời, biết lần này rất có khả năng Chung thị sẽ đến. Rốt cuộc bụng Tống thị đã lớn như vậy, lúc này ra cửa thật sự nguy hiểm mà Hằng vương phủ luôn phải có nữ quyến tới tham dự.
Chuyện Chung thị có khả năng nằm trong tay mình làm Uông Gia Ý vô cùng hưng phấn.
Sau một hồi suy nghĩ nát óc, nàng ta nghĩ ra một “biện pháp hay” để làm nhục Chung thị trước mặt mọi người.
Giống như bên phía khách nam có người đàn tỳ bà xướng khúc, bên này của nữ quyến cũng có hai ca nữ ca hát trợ hứng.
Uông Gia Ý hạ thuốc xổ với hai ca kỹ kia, hai người hát chưa được bao lâu đã thật sự không chịu đựng nổi, không thể không chạy vào nhà xí.
Lúc này, Uông Gia Ý đứng dậy, nói là nghe nói Chung thị ca xướng rất hay, bảo Chung thị hát vài khúc trợ hứng cho mọi người.
Đây là coi Chung thị – trắc phi của Hằng vương trở thành ca kỹ đê tiện mà sai bảo.
Sau khi nghe đề nghị của Uông Gia Ý, mặt Chung thị lập tức trắng bệch.
Có người thấy vậy, không nhịn được mặt lộ vẻ lo lắng.
Ví dụ như Thất hoàng tử phi Lâm thị, nàng ta có họ hàng với Chung thị, nhìn thấy Uông Gia Ý hạ nhục Chung thị, thật giống như cũng hạ nhục mình.
Lâm thị vừa lo lắng Chung thị sẽ mềm yếu thật sự làm theo lời Uông Gia Ý, lại sợ Chung thị quá ương ngạnh đối nghịch Uông Gia Ý trước mặt mọi người, đắc tội Kính Bình bá phủ và Anh Quốc công phủ.
Không thể không nói, sau khi Uông Gia Ý đưa ra yêu cầu như vậy, đúng là Chung thị đáp lại thế nào cũng đều không phải.
Trừ những người như Lâm thị ra, đại đa số người đều lộ ra vẻ mặt chờ xem náo nhiệt. Dù sao chuyện không liên quan mình, không liên quan tới bọn họ, bọn họ sẽ không vì một người không liên quan mà đi đắc tội Kính Bình bá phủ và Anh Quốc công phủ chạm tay là bỏng này.
Mà theo lý thuyết, chủ nhân của tiệc mừng thọ hôm nay – người Diệp gia nhìn thấy Uông Gia Ý làm loạn như vậy hẳn là nên ngăn cản nàng ta mới đúng.
Nhưng vì Chung thị là nữ nhi của Tả thị, Diệp gia lại từng bị Tả gia chèn ép đến thiếu chút nữa không dám ngẩng đầu, cho nên người Diệp gia tuyệt đối sẽ không nói đỡ Chung thị.
Chung thị rơi vào đường cùng, chỉ đành đứng lên, uyển chuyển từ chối Uông Gia Ý: “Sợ là Diệp tam phu nhân nghe nhầm rồi, ta chưa bao giờ hát trước mặt người khác, làm sao có thể ‘ hát hay ’ như ngươi vừa nói chứ?”
“Vậy chắc ngươi có thể đánh đàn chứ?” Uông Gia Ý nói chắc chắn: “Tỳ bà, đàn tranh, ngươi đều không biết sao?”
Không đợi Chung thị trả lời, Uông Gia Ý liền cao giọng: “Hay là ngươi không nể mặt ta, không nể mặt Kính Bình bá phủ?”
Lúc này, Lâm thị vội vàng đứng ra hoà giải: “Lời này của Diệp tam phu nhân sai rồi, nói thế nào Chung muội muội cũng là Trắc phi của Hằng vương điện hạ, sao có thể tấu đàn trước mặt mọi người chứ?”
“Thất Hoàng tử phi cũng nói là Trắc phi, lại không phải Chính phi, có gì đặc biệt hơn người mà ở chỗ này làm bộ làm tịch.” Từ trước đến nay Uông Gia Ý này không biết nên chừa mặt mũi cho người khác, khi nói chuyện nàng ta lại nhìn về phía Chung thị, trong mắt tràn đầy sắc bén: “Trái lại ta muốn hỏi một chút, ngươi xuất thân cao quý hay là đặc biệt được Hằng vương điện hạ sủng ái? Mà lại không chịu đàn?”
Uông Gia Ý đã sớm nghe người ta nói vị “đệ nhất mỹ nhân kinh thành” này gả vào phủ Thập nhị Hoàng tử không được mấy ngày, Bùi Thanh Thù liền bận việc công vụ không thể về nhà, nên nói là không coi trọng Trắc phi Chung thị này mới phải.
Hiện tại có thể châm chọc Chung thị một phen trước mặt mọi người, Uông Gia Ý không biết vui sướng bao nhiêu, chỉ cảm thấy phẫn nộ và uất ức mấy năm gần đây không là cái gì.
Chung thị không muốn tranh cãi qua lại với Uông Gia Ý trước mặt nhiều người như vậy, thấy Uông Gia Ý càn quấy không nói đạo lý, nàng dứt khoát nghiêm mặt nói: “Thân mình ta không thoải mái, không quấy rầy nhã hứng của chư vị, cáo từ.”
“Chậm đã!” Đương nhiên Uông Gia Ý sẽ không dễ dàng để Chung thị đi: “Ngươi đây là có ý tứ gì? Ta hỏi ngươi, ngươi không nghe thấy sao? Trắc phi của Hoàng tử thì sao, ‘ Trắc phi ’ là có thể không coi ai ra gì sao?”
Uông Gia Ý cường điệu hai chữ “Trắc phi”, chính là đang nhắc nhở Chung thị, mặc kệ tới khi nào, Chung thị nàng ta vĩnh viễn đều là một trắc thất. Dù gả cho một nam nhân thân phận cao quý, điểm này cũng sẽ không hề thay đổi.
Nhưng làm nàng ta thất vọng chính là Chung thị cũng không bị nàng ta chọc giận, cũng không có hành động thất thố.
Nàng ấy vẫn như ngày thường, dịu dàng hòa nhã nói: “Rốt cuộc ai mới là người không coi ai ra gì, đây là chuyện rõ như ban ngày rồi, sao Diệp tam phu nhân có thể vừa ăn cướp vừa la làng chứ.”
“Ngươi!” Uông Gia Ý bị thái độ của Chung thị chọc giận, không nhịn được ra tay lôi kéo Chung thị, muốn kéo nàng ấy lên sân khấu.
Đúng lúc này, Nhị Hoàng tử đứng dậy: “Từ từ.”
Một phòng đều là nữ quyến, thình lình xuất hiện một người nam nhân, tất cả mọi người ngoài ý muốn nhìn về phía cửa.
Bởi vì yến hội hôm nay, sợ bọn hạ nhân ra ra vào vào không tiện, cửa lớn ở mấy phía của phòng khách đều không đóng.
Chân tướng sự tình, Nhị Hoàng tử đã nghe được tám – chín phần mười.
Nói thực ra, ánh mắt đầu tiên Nhị Hoàng tử nhìn thấy Chung thị đã bị dung mạo của nàng ấy hấp dẫn thật sâu. Về phần nàng ấy nói cái gì, căn bản Nhị Hoàng tử không chút để ý.
Lúc này thấy nương tử của biểu đệ mình làm khó một đại mỹ nhân như vậy, Nhị Hoàng tử nổi lên tâm tư thương hương tiếc ngọc. Hắn nói với Uông Gia Ý: “Nếu người ta không thích, cần gì làm khó người khác chứ? Chỗ bổn vương vừa lúc có một ca nữ, bảo nàng ta hát là được.”
Uông Gia Ý ít nhiều vẫn phải nể mặt Nhị Hoàng tử. Tuy rằng nàng ta tùy hứng nhưng cũng có giới hạn. Ví dụ như Hoàng đế nàng không dám đắc tội, người quyền cao chức trọng nàng cũng không dám đắc tội.
Đối mặt với Nhị Hoàng tử rất có khả năng trở thành Thái tử, tất nhiên Uông Gia Ý không cứng đối cứng với hắn.
Tuy rằng lòng không cam tâm tình nguyện nhưng nếu Nhị Hoàng tử đã mang đến một ca kĩ, Uông Gia Ý cũng chỉ đành thỏa hiệp, tạm thời buông tha Chung thị.
Bị Uông Gia Ý gây rối như vậy, Chung thị vốn một khắc cũng không đợi được muốn rời đi.
Nhưng nàng sợ chính mình đi quá sớm sẽ khiến người ta cho rằng nàng giận dữ với Uông Gia Ý, Kính Bình bá phủ, Anh Quốc công phủ không dễ dàng cho qua.
Cho nên Chung thị lại miễn cưỡng ngồi thêm một lát, lúc sau mới lấy lý do “thay quần áo” để ra khỏi phòng khách.
Nhị Hoàng tử tránh ở chỗ tối thấy nàng rốt cuộc đã ra, vội vàng lén lút theo sau.
Hắn vì cứu Chung thị, đem mỹ nhân trên tay đưa đi xướng khúc cho người khác, tất nhiên là không chịu bỏ qua như vậy.
Cho tới bây giờ, chuyện không có lợi cho mình Nhị Hoàng tử đều sẽ không làm.
Hắn vốn tưởng rằng sau khi chính mình giúp Chung thị, Chung thị sẽ lập tức ra nói lời cảm tạ. Ai biết thế nhưng Chung thị lại ngồi xuống, hồi lâu sau mới ra.
Ngày mùa đông, thiếu chút nữa làm Nhị Hoàng tử đông lạnh mà chết.
Nhưng đông lạnh cũng không làm tắt lửa dục của Nhị Hoàng tử.
Thật vất vả mới gặp gỡ một đại mỹ nhân hiếm có như vậy, Nhị Hoàng tử thật sự không cam lòng thả nàng ấy đi.
Cho dù không chiếm đoạt được nàng ấy, chấm mut một chút cũng tốt.
Hắn đã nghĩ kỹ rồi, tuy đại mỹ nhân này là Trắc phi của Bùi Thanh Thù, nhưng như Uông Gia Ý nói, chẳng qua cũng chỉ là Trắc phi mà thôi. Lúc trước hắn coi trọng thứ phi của lão Thập, lão Thập còn đưa cho hắn chơi mấy lần đấy.
Nhị Hoàng tử cũng không nghĩ hôm nay có thể cướp người về tay, nhưng chỉ cần hắn tìm nơi không người, sờ Chung thị mấy cái, nhất định không có nữ nhân nào dám lộ ra.
Chỉ cần lần đầu tiên nàng ấy không phản kháng hắn, về sau e ngại mất thanh danh, Chung thị cũng chỉ có thể tùy ý Nhị Hoàng tử làm.
Sau khi bước nhanh đuổi theo Chung thị, Nhị Hoàng tử cố ý làm ra vẻ say rượu, đầy mặt tươi cười nói với Chung thị: “Cô nương dừng bước.”
Hắn cố ý kêu Chung thị là “Cô nương”, chính là vì làm bộ mình không biết thân phận của Chung thị. Như vậy lỡ như xảy ra sự tình gì, hắn đều có thể thoái thác trách nhiệm.
Ai ngờ nha hoàn bên cạnh Chung thị lại nói: “Khang Quận vương điện hạ, chủ tử nhà chúng ta là Trắc phi của Hằng vương.”
Như vậy làm rõ ràng sáng tỏ thân phận, Nhị Hoàng tử cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhị Hoàng tử chỉ có thể làm bộ không nghe được, sau đó ra hiệu ánh mắt với hộ vệ ở một bên, ý bảo hắn kéo người đi.
Chung thị vừa thấy hắn dám dùng sức mạnh, không khỏi luống cuống: “Nhị Hoàng tử điện hạ, ngài đây là muốn làm gì?”
Nhị Hoàng tử dạt dào ý cười, nói: “Mới vừa rồi ta giải vây thay cô nương, một câu tạ ơn cô nương cũng không nói, có phải quá mức vô tình hay không?”
Đồng thời nói chuyện, Nhị Hoàng tử đi từng bước lại gần Chung thị.
Chung thị vừa lui về phía sau, vừa cảnh giác nhìn hắn, nói: “Tại đây ta xin cảm tạ điện hạ. Sau khi hồi phủ, ta sẽ bẩm báo việc này với Hằng vương điện hạ, đưa một phần tạ lễ đến Khang Quận vương phủ.”
Nhị Hoàng tử như không nghe hiểu lời nàng nói, vẫn cứ từng bước ép sát: “Vàng bạc châu báu với ta mà nói chẳng qua là vật ngoài thân. Nhưng quốc sắc giống như cô nương, thật sự là vô cùng hiếm thấy…”
Từ lần đầu Nhị Hoàng tử khai trai[*] đến bây giờ cũng đã mười mấy năm, hắn đã chơi đùa qua đủ loại nữ nhân. Nhưng mỹ nhân hoàn toàn không chút tì vết như Chung thị, Nhị Hoàng tử vẫn là lần thứ hai nhìn thấy.
khai trai[*]: ý là trưởng thành, bắt đầu biết chuyện nam nữ.
Lần đầu tiên thấy chính là khi nhìn thấy Lệ Phi. Nhưng dù sao Lệ Phi cũng là thứ mẫu của hắn, còn là người trong lòng của Hoàng đế, Nhị Hoàng tử không dám đụng vào.
Nhưng Chung thị không giống vậy.
Vừa rồi hắn đã nghe Uông Gia Ý nói, cũng không biết Bùi Thanh Thù nghĩ như thế nào mà lại vắng vẻ một đại mỹ nhân vài thập niên khó gặp như vậy.
Nếu Bùi Thanh Thù không biết thương hương tiếc ngọc, vậy để người làm ca ca là hắn thay Bùi Thanh Thù thương tiếc mỹ nhân cho tốt.
Chung thị nghe được Nhị Hoàng tử nói như vậy, còn có gì không rõ.
Trái tim đập thình thình, giống như lập tức muốn nhảy ra ngoài. Nhưng nàng ép chính mình bình tĩnh lại, ánh mắt quét bốn phía, sau khi xác nhận con đường nào có thể chạy trốn, không nói một lời mà nhanh chân chạy đi.
“Cứu mạng!”
Nhị Hoàng tử không nghĩ tới nàng không chỉ muốn chạy, còn dám hô to.
Vốn dĩ hắn còn muốn khách khí với nàng một chút nhưng Chung thị không biết điều, vậy không thể trách hắn tàn nhẫn độc ác.