*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có thể nói nhà họ Mục chính là đế quốc kinh doanh đứng đầu Để đô.
Nhưng vì bọn họ còn là con cháu nhà tướng, vậy nên dù theo nghiệp ki3nh doanh thì vẫn có sức ảnh hưởng to lớn
ở trong các lĩnh vực khác.
Cộng thêm Mục Hạc Khanh từng nhận được quá nhiều vinh dự, công lao sáng n1gời,
được quốc gia bảo vệ, mối quan hệ của ông vô cùng đáng sợ.
Xét về điểm này, nhà họ Nhiếp với nhà họ Tu không
thể so sánh với nhà họ Mục 9được.
Vậy nên Mục Thẩm Châu mới cảm thấy hơi khó hiểu,
Mục Hạc Khanh định nghỉ hưu, chọn người thừa kế nhà họ Mục, còn có ai 3có thể nhúng tay, chỉ điểm việc nội bộ
nhà họ Mục cơ chứ? Chỉ sợ chính ông cụ Nhiếp cũng không có tư cách này.
Thấy phản ứng của Mục Thẩm Châ8u,
Mục Duy Phong suy tư vài giây mới hỏi: “Anh không biết hả?” “Không biết.” Mục Thẩm Châu cho rằng Mục Duy
Phong đang thử thăm dò mình, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn mấy phần: “Chính cậu đã nói Mục Thừa tiên sinh
tới trước tôi, tôi đâu có biết tiên tri.”
Mục phu nhân đã nhắc nhở nhiều lần, trong số những ứng cử viên người thừa kế khác, cậu ta phải đề phòng Mục
Duy Phong nhất.
Mục Duy Phong nhỏ hơn cậu ta hai tuổi, năm nay mới hai mươi, là sinh viên Đại học Để đồ.
Đại học Để đô là trường đại học số một nước Hoa, rất có trọng lượng trong giới học thuật quốc tế.
Đại học Đế đô
tuyển chọn sinh viên chỉ quan tâm tới năng lực, không hề quan tâm xem người này có xuất thân từ các dòng họ lớn
hay không.
Điểm duy nhất thua kém chính là bố mẹ Mục Duy Phong mất sớm, không có ai giúp đỡ.
Đồng thời có bác sĩ khẳng định chắc chắn anh ta không sống qua được tuổi ba mươi.
Người chết sớm không tiện kế
thừa nhà họ Mục.
“Ân nhân cứu mạng ông nội.” Mục Duy Phong khẽ họ vài tiếng: “Một vị thần y.” Dừng lại vài
giây, anh ta nói tiếp: “Mục Thừa tiên sinh nói nếu như không có vị thần y này, vào đầu năm nay, rất có thể ông nội
đã không qua khỏi được.” “Ông nội rất kính nể vị thần y này, còn định truyền lại nhà họ Mục cho thần y, nhưng
thần y không hề để tâm tới.”
Nghe tới đây, đôi lông mày đang nhíu chặt lại của Mục Thẩm Châu mới giãn ra: “Tôi biết là ai rồi.”
Chuyện nhà họ Mộng chữa trị cho Mục Hạc Khanh không phải là bí mật gì cả, ngay cả Mục phu nhân cũng biết.
Nhưng Mục phu nhân cũng chỉ biết đó là một vị thần y rất giỏi của nhà họ Mộng, không biết cụ thể đó là ai.
Trong
quá trình trò chuyện với Mộng Cảnh Ngọ, Mục Thẩm Châu may mắn biết được tên của vị thần y ây.
Người này thuộc dòng chính của nhà họ Mộng, còn rất trẻ tuổi, trình độ y thuật vô cùng cao siêu, không hề thua
kém những người thuộc thế hệ trước.
Mục Hạc Khanh rất coi trọng vị thần y này, còn trở thành bạn vong niên với cô ấy.
Nếu như là ân nhân cứu mạng
của Mục Hạc Khanh thì người này nhúng tay vào việc người thừa kế nhà họ Mục cũng không có gì lạ.
Mục Duy Phong không biết, nhưng anh ta không hề hỏi.
Vài phút sau, Mục Thừa trước đó rời khỏi quay về.
Mục Thẩm Châu không biết đây có phải là ảo giác của mình hay
không, nhưng cậu ta cảm thấy hình như Mục Thừa nhìn mình khá nhiều.
“Bài kiểm tra đầu tiên sẽ diễn ra vào cuối tháng này.” Mục Thừa đưa tài liệu trên tay cho quản gia đang đứng bên
cạnh: “Các vị thiếu gia, tiểu thư cần phải tới đúng giờ, nội dung kiểm tra đều được ghi trên đây, đến lúc đó tôi sẽ
không nói thêm.”
Quản gia phát tài liệu xuống dưới, mỗi người đều nhận được một phần.
Sau khi mọi người đọc được nội dung bài kiểm tra, sắc mặt đều trở nên nghiêm túc.
“Mục Thừa tiên sinh.” Mục Thẩm Châu đột nhiên lên tiếng: “Chúng tôi không được gặp ông nội à?”
“Sau khi vượt qua bài kiểm tra đầu tiên thì mọi người sẽ được gặp lão gia, đây chính là gia quy của nhà họ Mục.”
Mục Thừa nói: “Trước đây ông chủ cũng phải như vậy.”
Vào triều đại phong kiến cách đây cả thế kỷ, chế độ kiểm tra người thừa kế của nhà họ Mục đã được tiến hành như
thế.
Điều này là để bảo đảm nội bộ nhà họ Mục sẽ không bị thối rữa, suy yếu, cho dù thỉnh thoảng cũng có vài đứa
con cháu lòng dạ bất chính, nhưng cả nhà họ Mục cũng sẽ không bị sụp đổ.
Bờ môi Mục Thẩm Châu mấp máy, ngồi xuống.
Vốn cậu ta tưởng rằng Mục Hạc Khanh sẽ đích thân đứng ra thông
báo cho mọi người.
Trước khi Mục Thừa rời đi, anh ta dừng lại trước mặt Mục Duy Phong: “Cậu Duy Phong, tình trạng sức khỏe của
cậu không được tốt, tôi đề nghị cậu hãy đi chữa trị, tránh xảy ra vấn đề trong khi đang tiến hành kiểm tra.”
Mục Duy Phong mỉm cười, đáp: “Cảm ơn Mục Thừa tiên sinh đã nhắc nhở, tôi hiểu rồi, có cơ hội tôi sẽ đi.” Mục
Thừa khẽ gật đầu, sau đó mới rời khỏi.
Thành phố Hộ.
Mười một giờ đêm.
Cho dù đã là đêm khuya nhưng thành phố quốc tế hiện đại này vẫn sáng đèn, người xe đi lại đông như mắc cửi.
Nhưng trong đó không hề bao gồm một căn biệt thự bị bỏ hoang ở phía bắc ngoại ô.
Xung quanh căn biệt thự này
nhìn như vô cùng vắng vẻ, nhưng thật ra có rất nhiều người ẩn nấp.
Chỉ là những người này đều mặc áo da màu
đen bó sát người, hòa vào trong bóng đêm.
Những người này đều là tinh anh mà gia tộc Bevin bồi dưỡng.
Nước Hoa có võ cổ, bên phía châu Âu cũng có cách dạy vẽ riêng của họ.
Thực lực của những tay lính đánh thuê này
không hề thua kém gì cổ võ giả.
Nhất là những dòng tộc lớn như nhà Bevin, bọn họ dùng rất nhiều tiền để chiêu
mộ những người trên bảng thợ săn.
Trong biệt thự.
Đại sảnh tầng một.
Lita ngồi trên ghế sô pha, lông mày nhíu chặt, tỏ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
Cô ta là
người có tính tiểu thư, không hề thích chờ đợi người khác.
“Cô chủ.” Một người đàn ông trung niên từ bên ngoài đi
vào, cung kính nói: “Cô hãy yên tâm, tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ độc dược sư số một tới.” Lita khoát tay,
tỏ ý mình đã biết.
Sau đó cô quay đầu lại, bắt đầu giới thiệu hai người bên cạnh mình cho Doanh Tử Khâm: “Đây là
Lance Eden, đứng thứ 43 trên bảng xếp hạng thôi miên sư.”
“Còn đây là cô Bessie Hillman, đứng thứ 33 trên bảng xếp hạng sát thủ.”
Đây là những thợ săn xếp hạng cao nhất mà dòng họ Bevin có khả năng chiêu mộ được.
Dù sao thì phần lớn các thợ
săn đều có tính cách cao ngạo, đặc biệt là những người xếp hạng cao, bọn họ không hề thiếu tiền và quyền.
Lita có thể đưa người xếp 43 trên bảng thôi miên sư và xếp 33 trên bảng sát thủ tới là vì nhà Bevin đủ mạnh mẽ.
Ngoài nhà Laurent vô cùng khủng bố ra, nhà Bevin cũng là một trong ba tài phiệt ở châu u, thể lực không hề nhỏ.
Doanh Tử Khâm dừng mắt trên người Lance Eden nửa giây, gật đầu nói: “Chào anh.”
Tính tới hiện giờ, thôi miên sư xếp hạng cao nhất mà cô từng gặp chính là Dụ Tuyết Thanh.
Thôi miên sư đứng thứ hai trên bảng xếp hạng này kinh khủng tới mức chỉ cần đi trên đường liếc mắt nhìn một cái
là có thể khiến đối phương lập tức bị thôi miên.
Thậm chí còn không biết bản thân bị thôi miên như thế nào.
Phần lớn thôi miên sư cũng là chuyên gia tâm lý, bởi vì
bọn họ có thể điều khiển tâm lý đối phương, biết sơ hở của bất kỳ ai.
Vậy nên họ có thể nhanh chóng phá vỡ lớp
phòng thủ của đối phương, tiến hành thôi miên.
Lần trước tới Trái đất cô cũng từng đi theo người khác học thuật thôi miên, nhưng chưa dùng nồi mấy lần, không
thành thạo.
Hôm qua lúc đối phó với năm tên cổ võ giả Mộng Cảnh Ngộ phải tới, cô có thể thuận lợi thôi miên bọn chúng như
vậy cũng là vì đã đánh cho chúng một trận từ trước rồi.
Đánh cho bọn chúng thân tàn ma dại, thần kinh buông lỏng, từ đó rất dễ thôi miên được.
Vậy nên, sự đáng sợ của
thôi miên sư gần bằng với độc dược sư.
Có những thôi miên sư tà ác thậm chí sẽ tiến hành thôi miên người đi đường, xúi giục họ tự sát.
Nhưng miễn cưỡng
có thể coi thôi miên sư là tồn tại khắc chế được độc dược sư.
Hai người trên bảng thợ săn dù không biết rõ thân phận của Doanh Tử Khâm nhưng cũng hiểu người được Lita đối
xử trịnh trọng như vậy thì khả năng cao chính là thợ săn xếp hạng cao hơn bọn họ.
Hai người cung kính chào hỏi, đứng bảo vệ bên cạnh Lita.
“Còn ba tiếng nữa.” Lita vẫy tay với người đàn ông trung niên kia.
Người đàn ông trung niên hiểu ý, di chuyển một cái bàn vuông tới.
Sau đó, không biết Lita lấy một chiếc vali từ đầu ra, đặt lên bàn.
Cô ta hưng phấn đề nghị: “Vừa tròn bổn người, chúng ta làm vài ván mạt chược nhỉ?”
*
Đúng vào lúc này.
Nhà họ Doanh.
Bởi vì Chung Mạn Hoa có vấn đề về thần kinh, thường xuyên bị suy nhược thần kinh nên bà ta đi ngủ từ rất sớm.
Trong một căn phòng ngủ khác, đèn vẫn sáng trưng.
Doanh Nguyệt Huyên ngồi bên bàn học, nhưng cô ta không đọc sách mà là bật máy tính lên.
Trên giao diện chiếc điện thoại di động đặt bên cạnh bàn phím là cuộc trò chuyện của Doanh Nguyệt Huyên và đàn
anh ở trường công lập Ylang.
(Code.docx]
[Đây là code mà em cần, có thể xâm lấn máy tính của người khác trong khoảng thời gian ngắn, em tải đi, nhưng em
muốn làm gì vậy hả?]
Doanh Nguyệt Huyên mấp máy môi, trả lời
[Tài khoản QQ của em bị đánh cắp, trong đó có nhiều thông tin quan trọng, em muốn lấy lại.] [Hóa ra là như vậy,
dù sao thì để xâm lấn với tốc độ nhanh, mã code này sẽ phá hủy tường lửa máy tính, rất không an toàn, chỉ có thể
sử dụng một lần, nếu như em không thể lấy lại tài khoản QQ thì báo lại tôi nhé.]
Doanh Nguyệt Huyền trả lời “Cảm ơn đàn anh”, sau đó bật file word lên, copy mã code vào trong máy vi tính,
Sau khi ấn “Enter”, chương trình bắt đầu vận hành.
Vài giây sau, trên màn hình xuất hiện một bảng thông báo.
[Đã kết nối tới DESKTOP-SE3BTNK]
Doanh Nguyệt Huyên biết đây chính là máy tính của Doanh Tử Khâm.
Đương nhiên là cô ta chưa từng thêm phương thức liên lạc nào với Doanh Tử Khâm cả, nhưng bọn họ cùng ở trong nhóm lớp học khóa này.
Sau khi dùng chương trình này là có thể tiến hành kết nối từ xa.
Cho dù cô ta không thể hiểu hết chương trình này, nhưng cũng không hề trở ngại tới việc sử dụng.
Doanh Nguyệt Huyên tưởng rằng muốn xâm lấn máy tính của Doanh Tử Khâm cần một chút thời gian, kết quả thì chưa cần tới một giây.
Điều này chứng minh hệ thống tường lửa trên máy tính của Doanh Tử Khâm không hề tốt, là loại bình thường nhất trên thị trường.