Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 25



“Không cần.”

Nàng nhìn màn hình điện thoại, không ngẩng đầu lên.

Thang máy chậm rãi đi lên, trong không gian ngột ngạt chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người.

Ánh mắt của Du An Lý dừng ở trên người nàng một lúc, nhỏ giọng nói:

“Thật đáng tiếc, tôi còn khắc tên em.”

Nghe thấy những lời này, Tả Nhan đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh.

Lúc này thang máy đã lên đến tầng một, một đám người mênh mông chen chúc tràn tới, ép hai người ra xa, nàng đành phải lui vào góc tường phía sau.

Tả Nhan hoài nghi là Du An Lý cố ý.

Lúc ở trên xe không nói, lúc xuống xe cũng không nói, hiện tại một hai phải kích thích tính hiếu kỳ của nàng.

Một bụng ý nghĩ xấu vẫn giống như trước kia.

Tả Nhan nghiến răng nghiến lợi, cất điện thoại vào túi xách.

Khi cửa thang máy mở ra, nữ nhân mặc áo khoác xám đen bước ra khỏi thang máy, Tả Nhan chen ra từ phía sau, vội vàng đuổi theo.

Nàng lon ton chạy theo, khi cả hai đi ngang qua, nàng giật chiếc bút màu bạc mà Du An Lý đang thưởng thức trên tay, sau đó không thèm nhìn lại lao thẳng vào khu văn phòng.

Người đứng đó khựng lại, cười một tiếng, tiếp tục sải bước đi.

Thời gian đến văn phòng sớm hơn bình thường một chút, Tả Nhan có nhiều thời gian chuẩn bị cho cuộc họp buổi sáng hơn.

Mấy ngày nay, nàng đã quen với tốc độ nhanh như vậy, sau khi làm quen với lưu trình này, nàng tự nhiên nâng cao hiệu quả, khiến bản thân thoạt nhìn thoải mái hơn lúc đầu rất nhiều.

Trước khi bước vào phòng họp, Tả Nhan cầm sổ ghi chép cuộc họp, rút một cây bút trên bàn, rồi dừng lại một chút.

Nàng ngẩng đầu gọi đồng nghiệp đang đi về phía phòng họp: “Ngô ca, tôi dùng mực nước của anh một chút được không?”

Ngô ca xua xua tay: “Trên bàn, tự mình lấy đi. Nhanh lên, sắp mở hợp rồi.”

Tả Nhan đáp, bước đến bàn của hắn, cầm lọ mực đen tuyền lên.

Khi Du An Lý bước vào phòng họp, nhìn thấy tất cả những người trong phòng đều đã đến rồi, trong lòng rốt cuộc có chút hài lòng.

Mặc dù cô chưa tính đến việc đặt tiêu chuẩn của mình cho đám người này, cũng chưa từng mong đợi bọn họ giống như những đồng nghiệp cũ của mình, nhưng ít ra bọn họ rất “nghe lời”.

Nếu không công việc này sẽ trở thành vết nhơ duy nhất trong sự nghiệp của cô.

Trước khi bắt đầu cuộc họp, Du An Lý theo thói quen cầm tài liệu cuộc họp của riêng mình lên xem qua.

Giấy in được đóng gáy chỉnh tề, mấy ngày nay cũng không có sai lầm, đang suy nghĩ liền nhìn thấy góc trên bên trái của trang thứ ba có một vết đen.

Du An Lý nhìn chằm chằm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía góc phòng họp.

Người đang nhìn trộm bị bắt gặp liền lập tức cúi đầu, che giấu biểu tình trên mặt, dùng cây bút bạc trong tay tiếp tục viết.

Du An Lý thu hồi tầm mắt, thần sắc tự nhiên nhìn mặt quỷ trên văn kiện, tuyên bố mở họp.

Có lẽ là một ngày bình yên vô sự, buổi sáng họp một số người lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật, cũng có số ít làm việc riêng, có thể nói là chứng nào tất nấy, lộ ra nguyên hình.

Du An Lý cảm thấy trong thời gian ngắn cũng không thể thay đổi được cái gì, tất cả những gì hiện tại cô phải làm chính là khiến mọi người phải đối mặt với mình, công nhận năng lực cũng như địa vị của mình.

Cô đã làm chuyện này cả đời, lần này cũng không ngoại lệ.

Sau cuộc họp, Tả Nhan vừa trở về chỗ ngồi, Trương Tiểu Mỹ ở đối diện ngước mắt nhìn nàng, nói nhỏ: “Có tình huống, mau thành thật giải thích đi.”

Tả Nhan khó hiểu liếc mắt nhìn cô, hỏi: “Tình huống gì?”

Trương Tiểu Mỹ nâng cằm, gõ vào cây bút nàng đang cầm trên tay, vẻ mặt cao thâm khó đoán cười cười.

“Bút máy của cô là Diamond Point, giá bán 133 vạn một cây, đừng nói với tôi thứ này là cô mua đó nha.”

Tả Nhan vô thức siết chặt cây bút máy màu bạc trong tay, mặt không đổi sắc nói dối: “Không phải, nếu tôi có thứ đắt tiền như vậy thì đã sớm bán ra chợ đã dùng qua rồi, đủ trả tiền thuê nhà mấy tháng.”

Trương Tiểu Mỹ nhìn nàng hồi lâu, cũng không biết có nên tin hay không, cuối cùng nhún nhún vai, chỉ nói một câu: “Dù sao thì nếu cô có tình huống nhớ nói với tôi. Tôi rất giỏi nhìn nam nhân, tôi sẽ giúp cô nhìn, để cô không bị mấy tên cẩu nam nhân lừa a.”

Tả Nhan nghe câu này liền không khỏi kinh hãi.

Nếu nhớ không lầm, Trương Tiểu Mỹ nhỏ hơn nàng một tuổi, hóa ra đã có kinh nghiệm phong phú như vậy sao?

Mặc dù nàng rất cảm kích lòng tốt của cô ấy, nhưng nàng đã định sẽ không dùng.

Tả Nhan vô biểu tình nghĩ.

Món quà vừa đến lập tức trở nên rất phỏng tay, Tả Nhan đứng ngồi không yên cả buổi sáng, làm từng công việc được giao, đồng thời nghĩ cách trả lại đồ.

Suy cho cùng, giữa hai người chỉ có quan hệ lãnh đạo và cấp dưới, vô duyên vô cớ nhận được muốn quà đắt tiền như vậy, nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy rất kỳ quái.

Giờ khắc này, Tả Nhan hiển nhiên đã quên mất tối qua nàng vừa khóc vừa nháo ở trên người của “lãnh đạo”, còn ôm người ta không chịu buông tay.

Nàng khó hiểu là có thật, nhưng điểm xuất phát rõ ràng không phải là cái này.

Chỉ là hiện tại nàng không muốn thừa nhận.

Vừa đến giờ nghỉ trưa, người xung quanh ném những gì có trong tay xuống, thu dọn đồ đạc đi ăn.

Phúc lợi của công ty từ trước đến nay đều không tệ, đồ ăn ở căn tin ngon hơn đa số các món ăn bên ngoài, giá cả cũng phải chăng, dần dà liền không có người muốn mua đồ ăn bên ngoài.

Sau đó, trong khu văn phòng chỉ còn lại một mình Tả Nhan.

Ngồi một lúc lâu, nàng lấy cây bút máy màu bạc trong ngăn kéo ra, đặt trước mặt một lúc.

Lúc này xung quanh không có người, nàng mới dám nhìn kỹ dòng chữ được khắc trên đó.

Cây bút bằng bạc nguyên chất có đường nét mượt mà, hai chữ in hoa được khắc bằng phông chữ đơn giản.

Cửa văn phòng bị gõ, Du An Lý vừa cầm cốc nước lên, ngẩng đầu lên uống, nuốt viên vitamin vào miệng rồi mới nói: “Mời vào.”

Tả Nhan cầm lấy những thứ sáng nay đã làm xong, đi vào đặt trên bàn của cô.

Du An Lý gật gật đầu, thuận miệng nói: “Vất vả rồi, ăn cơm chưa?”

Thấy nàng lắc đầu, Du An Lý liếc nhìn đồng hồ, đứng dậy cầm áo khoác treo trên giá.

“Vậy đi ăn với tôi đi.”

Cô nói, mặc áo khoác chuẩn bị đi ra khỏi văn phòng.

Tả Nhan nắm lấy cổ tay cô.

Du An Lý dừng chân, quay đầu lại nhìn nàng.

Tả Nhan cúi đầu, không nói cũng không buông tay.

Du An Lý lặng lẽ chờ nàng nói.

Đáng tiếc là cô chờ rất lâu mà không chờ được người trước mặt nói một chữ.

Du An Lý không quá thất vọng, chỉ nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi ăn cơm.”

“Yên tâm, không ăn ở công ty.” Cô nói thêm.

Tả Nhan đã nghĩ ra nhiều lý do kiên quyết từ chối, nhưng khi tỉnh táo lại, nàng đã lên xe của Du An Lý, nhìn chiếc xe chạy ra khỏi bãi đậu xe của công ty.

Mặc dù thời gian nghỉ trưa còn nhiều, nhưng ra ngoài đi ăn chính là chạy đua với thời gian.

Một người bận rộn như Du An Lý lại có dụng ý bồi nàng ra ngoài ăn cơm, giống như chiếc bút kia vậy.

Tả Nhan thực sự biết rất rõ, cho dù quan hệ giữa hai người thoạt nhìn giống như trước kia, vậy thì đó cũng chỉ là “thoạt nhìn” mà thôi.

Thứ ngăn cách giữa hai người không còn là khoảng cách tuổi tác hay giai cấp nữa, mà chính là thời gian bảy năm.

Nghĩ đến cũng cảm thấy buồn cười.

Nàng chỉ mất một năm yêu thích Du An Lý, nhưng lại mất bảy năm để quên đi người này, thậm chí đến hiện tại nàng mới phát hiện mình chưa từng thành công.

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: Có Tiếng Không Đàng Hoàng

Đời người có thể có được mấy lần bảy năm đây?

Mười bảy tuổi được định mệnh là năm đặc biệt nhất đối với Tả Nhan.

Một năm này bước vào năm thứ ba trung học, bị buộc phải chấm dứt cuộc sống tùy hứng cùng bất cần của mình.

Một năm này có một người chuyển đến nhà nàng, thêm gạch thêm ngói vào cuộc sống thống khổ của nàng.

Cũng chính một năm này, nàng mới hiểu được cảm giác yêu thích một người là như thế nào.

Trong suốt 6 ngày trốn ở nhà ông bà nội, Tả Nhan đã vô số lần nghĩ, rốt cuộc dây thần kinh của mình đã chạm mạch chỗ nào mới có thể làm ra chuyện như vậy với Du An Lý.

Đêm đó, Tả Tăng Nhạc bị gọi đến đơn vị công tác, Mạnh Niên Hoa không uống rượu nên đã lái xe đưa ông đi.

Dựa trên tiền đề này, đã tạo thành một vở kịch gà bay chó sủa lớn nhất trong năm.

Thậm chí Du An Lý còn không thể thoát khỏi nàng, bị nàng ôm ngủ cả đêm.

Nhưng ngay cả như vậy, Du An Lý cũng không thỏa hiệp với nàng, mặc kệ nàng dây dưa thế nào cũng không chịu làm loại chuyện kia.

Lúc đầu Tả Nhan nhớ lại, trên mặt nàng chỉ cảm thấy hoảng sợ, hận không thể trốn ở nhà ông bà cả đời.

Nhưng mà, qua thời gian dài, khi nàng nhớ lại, liền có một chút hụt hẫng.

Sau thời gian dài thân thiết, Tả Nhan đã sớm biết Du An Lý là người làm đúng những gì cô nói.

Cho nên, lần này cô thà thất hứa còn hơn thỏa hiệp, chuyện này khiến Tả Nhan nghĩ thế nào cũng có chút mất mát.

Không phải chỉ hôn một cái thôi sao? Cư nhiên không tình nguyện rồi đi tới tình trạng này, chán ghét nàng như vậy sao?

Tả Nhan hoàn toàn không nhận ra mình đã chạy chệch đường ray. Mặc dù trên đường bị bài tập đuổi đến tâm thần điên loạn cùng thể xác mệt mỏi, nhưng sau khi vào học, nàng liền nghĩ tới chuyện này.

Còn có một món quà, nhưng sau khi nàng mong đợi lâu như vậy, Du An Lý chỉ nấu cho nàng một bữa cơm liền đuổi nàng đi.

Tuy đều nấu những món nàng thích, cũng đều ăn rất ngon, nhưng ăn xong liền không còn a!

Món quà mà lúc nào cũng không nhìn thấy thì làm sao có thể coi là quà được!

Tả Nhan canh cánh chuyện này trong lòng, thậm chí đến mức phẫn uất đầy bụng.

Tất cả các loại hành động của Du An Lý cho nàng thấy “Cô không chán ghét mình”, nhưng thực tế cũng không thích cho lắm.

Việc này hoàn toàn đả kích Tả Nhan.

Mặc dù nàng mắc chứng hay quên nhưng khi thực sự nhớ lại, nội tâm của nàng cũng nhỏ đến mức có thể so sánh với lỗ kim, cho nên nàng mới bắt đầu một chuỗi “tìm lý do không thoải mái đại chiến với Du An Lý”.

Trước hết, đầu tiên là đánh thức hiện diện của nàng trước mặt Du An Lý.

Nàng thậm chí còn không thỏa mãn với cái trò oanh tạc tin nhắn nữa, mà là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước phát triển thành gọi điện thoại.

Buổi sáng ra cửa gọi mười phút, tới trường gọi thêm mười phút, giữa tiết học gọi mười phút, thời gian trong ngày bị nàng xẻ năm xẻ bảy, mỗi một mảnh đều được khắc ba ký tự “Du An Lý”.

Đương nhiên là Du An Lý không thể chịu được.

Nhưng Tả Nhan luôn có thể tinh ranh tìm ra mức độ chịu đựng của cô, một khi đến bên cạnh người kia, liền lập tức thành thành thật thật, không cho Du An Lý cơ hội thu thập.

Tả Nhan giống như đánh một trận “chiến tranh du kích”, đánh một thương liền chạy, chạy tới chạy lui, không mệt mỏi, càng đánh càng hăng.

Theo thời gian, chỉ cần qua một hai giờ không nghe thấy thanh âm của Du An Lý, liền sẽ cảm thấy mọi thứ thật sai lầm.

Nhưng lúc này, nàng chưa kịp phát hiện “kế hoạch sửa sai” của mình thì đã khiến nàng rơi xuống vực sâu.

Cuộc sống nhàm chán cùng tẻ nhạt phụ thuộc vào một chút niềm vui như vậy để chống đỡ nàng, cho nên nàng rất tận hưởng, không có ý định dừng lại.

“Tôi nói cho chị biết, lần này mẹ tôi sẽ không về. Bà ấy đã đặt vé máy bay rồi, nhưng bệnh cúm ở New York giống như lại nghiêm trọng, nói có thể đi vào trạng thái vệ sinh cộng đồng cái gì đó.”

Tả Nhan dựa vào hành lang bên ngoài lớp học, ngữ khí nói chuyện hoàn toàn là oán giận.

Người ở đầu dây bên kia điềm tĩnh trả lời: “Là trạng thái vệ sinh cộng đồng khẩn cấp.”

“À, đúng đúng đúng, chính là cái này.”

Nàng nói rồi lại thở dài.

“Tháng sau là sinh nhật của tôi, không biết bà ấy có thể trở về hay không.”

Tả Nhan giả vờ tự nhiên nói, nhưng sau khi nói xong, nàng ngừng lại hô hấp, lặng lẽ chờ đợi phản ứng của cô.

“Tình hình rất khó nói, nếu thật sự đi vào trạng thái vệ sinh cộng đồng khẩn cấp, việc kiểm soát xuất nhập cảnh sẽ càng nghiêm khắc hơn. Có lẽ năm nay bà ấy sẽ không thể trở về.”

Thanh âm của Du An Lý kèm theo tiếng gõ bàn phím. Chỉ cần nghe liền biết cô đang làm việc.

Sau khi công việc của cô ở hiệu sách không còn nữa, cô tìm được công việc bán thời gian dịch tài liệu, cho nên cô phải mượn máy tính của Tả Nhan, mỗi ngày ở nhà làm việc.

Nghe thì có vẻ dễ nhưng thực ra là lượng công việc rất lớn.

Tả Nhan không biết cô đã phiên dịch bao nhiêu loại ngôn ngữ, dù sao thì nàng chỉ thấy có ba loại.

Mặc dù không có khái niệm tiền lương cùng đãi ngộ, nhưng nếu cô muốn liều mạng làm việc cũng có thể được trả lương không ít.

Hơn nữa là cô làm việc tại nhà riêng, Tả Tăng Nhạc cũng không thể bạc đãi cô, tiền lương hai bên cũng đủ cho một mình cô dùng.

Tả Nhan thực sự không hiểu tại sao Du An Lý lại muốn liều mạng kiếm tiền đến vậy, nhưng việc này không ngăn được nàng đúng đắn thu hồi tính hiếu kỳ của mình, không chạm vào việc riêng của người khác.

Nghe câu trả lời này, Tả Nhan ngừng hô hấp, lập tức nản lòng.

Nàng chán ghét quỷ đầu củ cải.

Rõ ràng như vậy mà cô nghe không hiểu, rốt cuộc là thông minh hay là ngu ngốc đây?

Một tay Tả Nhan cầm điện thoại, một tay vừa viết vừa vẽ trên tay vịn ngoài hành lang, một lúc sau mới rầu rĩ không vui hỏi: “Hôm nay chị có đến đón tôi không?”

Tiếng gõ bàn phím dừng một chút, sau đó nhanh chóng vang lên.

Ngữ khí của Du An Lý rất bình đạm: “Không biết.”

Tả Nhan mím mím môi, vài giây sau nhanh chóng nói: “Chuông vào lớp sắp vang lên rồi, cúp máy đây.”

Nàng nói xong liền thu tay lại, dùng sức ấn mạnh vào điện thoại.

Học sinh được phân trực nhật đang lau sàn nhà trên hành lang, đi đằng sau nàng nói, “Tả Nhan, cậu tránh một chút.”

Tả Nhan quay lại, cho hắn một ánh mắt không thân thiện, sau đó xoay người đi vào lớp học.

Lý Minh Minh không hiểu gì, hỏi nam sinh bên cạnh: “Tôi chọc tức cậu ấy ở chỗ nào sao?”

“Đại tỷ mà, buồn vui thất thường cũng là chuyện bình thường.”

Nam sinh trả lời, tiếp tục ăn que cay trên tay.

Giám thị từ dưới lầu giơ tay lên, chỉ vào hắn hét lên: “Em kia, cái em ăn que cay, em học lớp nào?”

Nam sinh tức khắc xanh mặt, rụt cổ co chân chạy thụt mạng.

Tả Nhan trở về lớp học, ngồi xuống, cả người toát ra loại khí chất khó ai có thể biết được nàng đang có tâm tình rất tệ.

Các bạn nữ trong lớp không chia sẻ đề tài với nàng, còn các bạn nam thì bị nàng đánh, đến nỗi không ai dám đến hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ có Lý Minh Minh ngồi trước bàn học của nàng, là phó học tập kiêm người trực nhật hôm nay, ngồi xuống, xoay người lại hỏi nàng: “Cậu sao vậy? Điện thoại lại hết tiền sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 49: 49: Đồ Nhi! Ngươi Không Được Đè Vi Sư! 11

Miệng này thật hỏng bét, nhắc tới chuyện khác không nói lại một hai nhắc tới chuyện nàng khó chịu nhất.

Tả Nhan cáu kỉnh trừng mắt nhìn hắn, đáp: “Không có.”

Toàn bộ tiền tiêu vặt của nàng đều dùng mua thẻ nạp điện thoại, có thể hết tiền mới là lạ.

Nhưng vẫn có người không hiểu phong tình, quả thực không biết tốt xấu.

Lý Minh Minh cười cười, không có để ở trong lòng.

Trong lớp, hắn là người duy nhất có thể nói mấy lời với Tả Nhan, không phải vì hắn có gì đó đặc biệt, mà vì hắn có tính khí tốt.

Kỳ thực, hắn đã phát hiện ra những người trong lớp có hiểu lầm Tả Nhan, hoặc là một loại thành kiến.

Ai cũng biết nhà nàng giàu, công việc cùng địa vị của cha mẹ nàng cũng đều dọa người, khiến nhiều người muốn ở gần nàng đồng thời lại luôn có cảm giác xa cách với nàng.

Nhưng Tả Nhan là người rất đơn thuần, nàng đối xử với người khác như người khác đối xử với nàng.

Lý Minh Minh mới mượn nàng chép bài tập về nhà mấy lần, đã bị nàng “có qua có lại” mua một đống đồ ăn vặt nước ngoài chưa từng thấy qua, hương vị đều không tồi.

Theo thời gian, hai người cũng có thể coi là nói chuyện tốt.

“Mặc dù tớ không biết cậu đang tức giận cái gì, nhưng tớ sẽ dạy cho cậu một cách có thể bớt tức giận.”

Lý Minh Minh cúi xuống bàn nàng, nhỏ giọng nói.

Tả Nhan không có nhiều hứng thú, nhưng nàng vẫn hỏi: “Cách gì?”

Lý Minh Minh cười nói, “Có nhiều chuyện không đáng để ở trong lòng. Mặc kệ là ai nói, cho dù là cậu nói liền tương đương với rác rưởi bị vứt đi.”

Tả Nhan “Ai nha” một tiếng, trêu chọc hắn: “Hóa ra cậu không phải ủy viên học tập, mà là ủy viên văn học a, này cũng có thể theo kịp người phát ngôn tâm linh canh gà rồi.”

Lý Minh Minh không tức giận, chỉ là thuyết phục nàng: “Dù sao sinh khí là khổ chính mình, là để cho người khác vứt bỏ như rác rưởi a.”

Nói xong, chuông vào lớp vang lên, hắn quay lại ngồi thẳng dậy.

Đây là tiết tự học trước khi tan học, Tả Nhan gục đầu lên bàn, nghe theo lời của Lý Minh Minh, bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Nghĩ nghĩ, nàng liền nhớ tới Lý Minh Minh tựa hồ rất có nhân khí trong lớp.

Thậm chí không chỉ giới hạn trong lớp.

Năm ngoái, một cô gái khác ở lớp bên cạnh đã chạy tới ngăn nàng, hỏi nàng có phải đang chơi cùng với Lý Minh Minh hay không, nàng không thể hiểu được.

Sau đó mới biết Lý Minh Minh là một thanh niên mỗi ngày đều ăn mặc sạch sẽ thoải mái, có thành tích học tập xuất sắc, ôn hòa lễ phép với mọi người, đặc biệt dịu dàng với các bạn nữ, nam sinh như vậy cơ bản đã tuyệt chủng trong khuôn viên trường học.

Chưa kể, càng về sau năm cấp 3, hắn càng lớn càng tuấn tú, xen lẫn trong đám nam sinh không chỉ luộm thuộm mà còn lưu manh, quả thực chính là viên kim cương to lớn chói mắt, là tiểu nữ sinh đều sẽ xem hai mắt.

Trước kia Tả Nhan không thể lý giải, bởi vì trong mắt nàng, Lý Minh Minh nhiều nhất chính là con mọt sách không ngu ngốc, xét đến cùng vẫn là con mọt sách.

Nhưng hiện tại nàng đột nhiên phát hiện, con mọt sách này thực đúng là có chút gì đó.

Sau khi nghe những lời phó học tập nói, Tả Nhan bắt đầu suy nghĩ mình có chút chuyện bé xé ra to hay không.

Có thể Du An Lý thực sự không chú ý đến những gì nàng đang nói, rốt cuộc lúc đó cô vẫn đang làm việc.

Trong lúc làm việc luôn trả lời điện thoại của nàng, không phải đã rất nể tình rồi hay sao?

Tả Nhan tự an ủi bản thân, điều chỉnh tâm lý trước khi kết thúc giờ học.

Một tiết học nữa sắp kết thúc, tâm tình của nàng cũng sắp “thoát khỏi ngục tù”, buông tha cho cô, khẽ ngâm nga một bài hát, Lý Minh Minh ngồi phía trước lắc đầu.

Quả nhiên, giáo viên chủ nhiệm đang tuần tra trở tay ném một viên phấn về phía này, ném trúng đầu nàng.

Một tràng cười phá lên trong lớp học yên tĩnh, mặt Tả Nhan đỏ bừng, vội cúi đầu giả vờ tập trung đọc sách.

Nửa giờ trước khi tan học, điện thoại trong túi áo trái rung lên, nhưng nàng đã bị chủ nhiệm lớp nhìn chằm chằm, không dám tìm chết dưới mi mắt của hắn, cho nên chỉ có thể thấp thỏm chờ đợi thời gian từng phút từng giây đến cuối cùng.

Rốt cuộc, tiếng chuông tan học cũng vang lên.

Tả Nhan thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng chạy ra cửa sau, tránh chủ nhiệm lớp, lén lấy điện thoại ra xem.

Một tin nhắn văn bản đã gửi tới từ nửa giờ trước hiển thị trên màn hình.

Người gửi: Đầu củ cải.

Nội dung tin nhắn: Tôi làm xong việc sẽ đến đón em.

Tả Nhan dừng chân, giây tiếp theo, nàng cầm điện thoại lấy tốc độ 100m chạy về phía cổng trường.

Thời gian tan học, cổng trường đông nghịt người, nhưng thoáng chốc nàng vẫn có thể bắt gặp bóng dáng quen thuộc trong đám đông.

Tả Nhan cười toe toét chạy về phía cô.

Sắc trời đã nhá nhem tối, không biết bên ngoài đã bắt đầu mưa từ lúc nào, khi Tả Nhan chạy đến chỗ Du An Lý, mái tóc gãy trên trán đã bị mưa làm ướt.

“Tôi vừa thấy tin nhắn, bởi vì hôm nay chủ nhiệm ở lớp tự học.”

Trước tiên nàng mở miệng giải thích, Du An Lý không nói gì, gật gật đầu, sau đó lấy ô gấp trong túi ra, mở ra che đỉnh đầu của hai người.

Tả Nhan tự giác nghiêng người về phía cô, gắt gao dựa gần, nhận thấy cô không có phản ứng gì liền chậm rãi vươn tay ôm lấy cánh tay cô.

Du An Lý đang cầm ô, không có kéo ra khoảng cách.

Hai người đi về phía trạm xe, mưa càng lúc càng nặng hạt, nhiệt độ thấp đến mức có thể bắt kịp mùa đông.

Trên đường đi, những người mặc áo mưa hoặc cầm ô lướt qua, cả thế giới trở nên rực rỡ sắc màu.

Du An Lý thấy nàng lạnh đến rụt cổ, dừng lại nói: “Bắt taxi về đi, cảm lạnh sẽ rất phiền toái.”

Tả Nhan đang định gật đầu, bỗng nhiên nhớ ra cái gì, vẻ mặt liền ngưng trọng.

Du An Lý ở ven đường vẫy vẫy, hai người cũng thật may mắn, vừa lúc có một chiếc xe trống chạy qua dừng lại bên cạnh hai người.

“Tả Nhan.”

Thấy nàng vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, Du An Lý gọi nàng một tiếng.

Tả Nhan đào túi quần đồng phục học sinh ra, phi thường xấu hổ mà xác nhận một sự thật — nàng dùng hết tiền tiêu vặt trong tháng này rồi, chỉ còn lại mấy đồng kim loại.

Du An Lý liếc nhìn nàng, lấy ví trả tiền trước rồi nói: “Lên xe, về muộn sẽ không kịp nấu cơm.”

Mưa trên đầu ngày càng nặng hạt khiến Tả Nhan chỉ có thể nhanh chóng chui vào xe, đóng cửa lại.

Từ trường đến nhà không xa, nhưng Tả Nhan luôn có thói quen đi taxi, nàng ăn xài phung phí, Du An Lý cũng không ngăn cản nàng, dù sao nàng đều dùng là tiền tiêu vặt của nàng.

Hiện tại Tả Nhan đếm đồng thép trong túi, lần đầu tiên nàng cảm thấy đi taxi thực sự là chuyện rất tốn kém, đều đủ ngồi xe buýt nhiều ngày.

Hơn nữa tiền là Du An Lý trả.

Càng nghĩ càng thấy mất mặt, trên đường trầm mặc không nói lời nào.

Sau khi về đến nhà, Du An Lý để nàng đi tắm rửa thay quần áo trước, chờ nàng tắm xong mới đi vào.

Lăn lộn như vậy, thời gian nấu cơm đương nhiên sẽ muộn hơn bình thường rất nhiều.

Tả Nhan đang đứng trong bếp, bị Du An Lý nhét đầy một bát canh gừng, bình thường đưa đẩy nàng sẽ không uống, nhưng hôm nay nàng không tự tin giở trò, bóp mũi uống cạn bát canh gừng.

Trong nồi hầm cháo khoai lang, mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi Tả Nhan, nghe được nơi nào cũng không muốn đi, ở trong bếp xem Du An Lý nấu cơm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nữ nhân cao hơn nàng nửa cái đầu đeo tạp dề đang cầm muôi khuấy cháo trong nồi.

Tả Nhan nhìn cô, bất tri bất giác những thứ lộn xộn kia bị lòng bàn tay vô hình làm cho tĩnh lặng, khiến nàng cảm thấy bình yên cũng an tĩnh.

Vốn dĩ nơi này chính là nơi che mưa chắn gió cho nàng, nhưng kỳ thực, phần lớn thời gian chính là một căn nhà lớn trống rỗng.

Luôn quá mức yên tĩnh, quá mức vắng vẻ.

Sau khi Du An Lý xuất hiện, nơi này mới có nhiều bữa cơm ngon, càng có hương vị làm người yên tâm hơn.

“Hai tháng này có vẻ như em tiêu tiền rất nhanh.”

Du An Lý đậy nắp lại, cầm con dao làm bếp cắt rau.

Tả Nhan định thần, nghe xong những lời này, nàng đột nhiên không dám nhìn cô.

Lớn như vậy, nàng chưa từng xấu hổ về vấn đề tiền bạc, thật khiến người buồn bực.

Nàng đang muốn kiếm cớ, người trước mặt đã bình tĩnh nói: “Mỗi ngày em đều ăn sáng ăn tối ở nhà, buổi trưa quẹt thẻ ăn cơm ở căn tin, tan học cũng đúng giờ về nhà.”

Động tác Du An Lý lưu loát cắt rau, ngữ khí như trần thuật.

“Trong trường học muốn mua sách giáo khoa trước đó tôi đều đã mua cho em, máy chơi game bị khóa trong tủ, cuối cùng em cũng không ra ngoài chơi, mua hàng online cũng đều tính vào thẻ riêng.”

Tả Nhan cứng họng, còn chưa nghĩ ra cái cớ thì đã bị đánh hỏng.

Du An Lý cắt rau, đặt con dao làm bếp xuống, ngẩng đầu nhìn nàng.

“Vậy tiền tiêu vặt của em chạy đi đâu? Tháng trước em lấy từ ông nội em cũng không ít, cộng với tháng này cũng không phải nhỏ.”

Tả Nhan đột nhiên sinh ra một loại ảo giác đang bị Mr. Mạnh Niên Hoa “thẩm vấn”.

Việc này khiến trong lòng nàng càng hỗn loạn, thậm chí sẽ không thể nói dối, ấp a ấp úng cả buổi nhưng vẫn không thể nói ra một “lý do”.

Tả Nhan phải đối mặt với đôi mắt của cô, cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ giãy dụa, thành thành thật thật giải thích bao nhiêu tiền tiêu vặt của hai tháng này mua bao nhiêu thẻ nạp.

Một chút một chút, tổng lại một hồi cũng khiến nàng giật mình.

Thế mà lại tiêu nhiều tiền như vậy.

Nồi hầm cháo “lộc cộc lộc cộc” sôi lên, Du An Lý giơ tay giảm lửa nhỏ, sau đó mới thở dài.

“Sau này muốn mua cái gì em phải nói với tôi một tiếng, không được tự mình chi tiêu những thứ uổng phí đó.”

Tả Nhan cũng cảm thấy lần này nàng có chút quá đáng, tiêu nhiều tiền vào những thứ nhìn không thấy sờ không được như vậy, hơn nữa Du An Lý nghe xong nhất định sẽ cảm thấy chuyện này có liên quan đến cô.

Tả Nhan không biết tại sao, mình phạm lỗi bị mắng thì cũng không sao, nhưng nếu liên lụy đến người khác, đặc biệt là Du An Lý, nàng sẽ cảm thấy khó chịu giống như có ai đó đang cào xé trái tim mình.

Du An Lý cắt rau xong, ấn máy hút mùi, chuẩn bị xào rau, nhìn thấy người bên cạnh vẫn đang vùi đầu, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Đưa điện thoại cho tôi, ngày mai tan học sẽ trả lại cho em.”

Tả Nhan “A?” một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Sao còn học giao viên chủ nhiệm tịch thu điện thoại của nàng?

Dù miễn cưỡng nhưng Tả Nhan cũng biết tự mình làm sai chính là sẽ bị trừng phạt.

Nàng lấy điện thoại trong túi ra, bất đắc dĩ đưa cho Du An Lý.

Sau khi nhận lấy, Du An Lý liền bỏ vào trong túi áo, bắt đầu xào rau.

Tuy cơm chiều chỉ có hai người ăn, nhưng vẫn là rất phong phú.

Tả Tăng Nhạc biết Du An Lý bận đủ thứ việc lớn nhỏ trong nhà, cho nên đã trả khoản sinh hoạt phí riêng, khoản này không bao gồm trong tiền lương của cô.

Du An Lý chi tiền cho sinh hoạt hàng ngày của Tả Nhan, cơm sáng cơm tối phối hợp thế nào mới tốt cho phát triển của cơ thể, tất cả đều đã được nghiên cứu kỹ lưỡng.

Hơn nữa, áp lực của năm cao trung rất lớn, thỉnh thoảng cô phải làm một việc mà nàng thích nhưng không lành mạnh, coi như động viên cùng cổ vũ cho nàng.

Cho nên, thời gian Tả Nhan ở nhà ngày càng lâu, mỗi ngày tan học không chỉ trở về đúng giờ, mà cuối tuần nàng còn không thích chạy ra ngoài ăn vặt.

Hôm qua bà nội gọi điện bảo cuối tuần đến chơi, hầm canh rong biển móng heo cho nàng.

Tả Nhan cân nhắc ba giây, liền lấy cớ cho mình là có quá nhiều bài tập về nhà, đi đi về về không thể viết xong.

Nếu bà nội nàng biết sự thật sẽ mắng nàng là đứa nhỏ không có lương tâm.

Sau khi ăn uống no nê, bên ngoài trời vẫn đang mưa, không có cách nào đi tản bộ, Tả Nhan liền lôi kéo Du An Lý đi tập thể dục ở phòng khách.

“Không phải chị bảo tôi phải vận động nhiều hơn sao? Sao chị có thể không làm gương tốt a?”

Du An Lý cũng lười tranh luận với nàng, làm việc một ngày, cô thậm chí không muốn suy nghĩ quá nhiều, bồi nàng hoàn thành trọn bộ bài thể dục.

Tả Nhan kêu khẩu hiệu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô để chỉnh lại tư thế.

Sau khi trút bỏ năng lượng sôi nổi của tuổi mới lớn, nàng cũng dừng lại, tự giác vác cặp sách vào phòng Du An Lý, bắt đầu làm bài tập về nhà.

Nhưng không có điện thoại vẫn khiến nàng khó thích ứng.

Lúc ở nhà thì không sao, buổi sáng ra khỏi nhà, Tả Nhan muốn lấy điện thoại, mò hồi lâu không sờ tới, nhớ tới đã đưa điện thoại cho Du An Lý liền bắt đầu cảm thấy cáu kỉnh.

Cả ngày này, lúc trong giờ học nàng cũng cáu kỉnh, giờ tan học nàng cũng cáu kỉnh, không ngừng nhích tới nhích lui, không tập trung được vào buổi học nào, còn nhìn cái cái đầu trước mặt không vừa mắt.

Lý Minh Minh cũng bị nàng ảnh hưởng trở nên mất tập trung, hỏi nàng có phải muốn đi vệ sinh gấp hay không, muốn thì hắn có thể giúp nàng xin lão sư.

Tả Nhan nghe xong lời này liền đạp chântới, hung hăng đá vào ghế của hắn.

Lý Minh Minh liền câm miệng.

Đồng chí Tả Nhan hiển nhiên là đang trong thời kỳ nguy hiểm, hắn cũng không dám trêu chọc.

Tả Nhan tiếp tục cáu kỉnh cho đến khi tan học.

Tiếng chuông vừa vang lên, nàng hoàn toàn không để ý đến giáo viên dạy Toán vẫn đang giao bài tập, cầm lấy cặp sách lao ra khỏi lớp qua cửa sau, đi thẳng ra cổng trường.

Mặc dù nàng không có điện thoại, không thể liên lạc với Du An Lý, nhưng Tả Nhan chắc chắn nàng sẽ nhìn thấy Du An Lý ở cổng trường.

Khi dự cảm phi lý này được xác thực, cáu kỉnh cùng bất an của nàng bỗng chốc bị cơn gió ập đến thổi bay.

Người đứng đó phất phất tay, trong lòng bàn tay cầm điện thoại của nàng.

Nhưng đôi mắt của Tả Nhan chỉ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, không ngừng chạy về phía cô.

“Điện thoại của em.”

Du An Lý nhìn bộ dáng gấp gáp không chờ nổi của nàng, bật cười một tiếng, đưa điện thoại cho nàng.

Tả Nhan lấy lại tinh thần, “Ò” một tiếng, đưa tay cầm lấy.

Nàng giống như che giấu cái gì, nhanh chóng cúi đầu, nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, mở khóa rồi bắt đầu mân mê.

Du An Lý nói: “Yên tâm, tôi không chạm đến mấy thứ bên trong.”

Cô giải thích: “Tôi chỉ đến cửa hàng di động đăng ký gói đôi, như vậy nếu em gọi hay gửi tin nhắn cho tôi sẽ ít phí tiền hơn.”

Tả Nhan vừa chuyển sang một tin nhắn văn bản chưa đọc, sau khi nhìn rõ dòng chữ, điện thoại trong tay nàng thiếu chút nữa rơi xuống đất.

“Xin chào người dùng thân mến, gói cặp đôi mà ngài ràng buộc với người dùng có số cuối 0214 đã chính thức có hiệu lực…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.