Con đường phục quốc nhất định gian nan khó đi, mà nàng, chỉ có thể bước một mình.
——————–
Đảo mắt, trời đã vào đông. Vết thương của Thần Nhứ khá hơn nhiều, chỉ là mỗi khi tuyết rơi bả vai vẫn hơi đau nhức. Nội thương của Cảnh Hàm U cũng đã khỏi hẳn, tiễn đội ngũ đón dâu của nước Tiêu đi, nàng cũng buông xuống được một trọng trách.
Bụng của Dịch Già Mạc Ly càng ngày càng lớn, thái tử sợ nàng ta gặp nguy hiểm, chỉ cho nàng ta đi lại trong cung Đức Xương. Chân Lục Lăng Hàn thì vẫn chưa lành, nhưng nghe nói ở trong phòng quá lâu nên khó chịu, tính khí thất thường. Khoảng thời gian này thái tử hay nghỉ ngơi ở chỗ trắc phi họ Tề, đúng là sinh ra rất nhiều sự sủng ái.
Bởi vì thái độ trước đó của thái tử, Thần Nhứ dù muốn đi thăm Dịch Già Mạc Ly cũng phải suy nghĩ một hồi. Còn về Lục Lăng Hàn, Thần Nhứ cũng không để ở trong lòng.
Hôm nay Thần Nhứ nghe nói thái tử phụng mệnh xuất cung làm việc, bèn tới cung Đức Xương hỏi thăm Dịch Già Mạc Ly. Cả tháng không gặp, vẻ mặt Dịch Già Mạc Ly ngày càng nhu mì, mang nét đẹp rất đặc biệt.
“Lúc trước nghe nói tỷ tỷ bị bệnh, muội rất là lo lắng. Đáng tiếc bây giờ thân thể muội cũng không có cách nào đến gặp tỷ tỷ. Lâu rồi tỷ tỷ không tới, muội còn tưởng rằng tỷ tỷ giận muội.” Dịch Già Mạc Ly lộ ra vẻ tủi thân yếu đuối, cho là thật sự phạm lỗi thì cũng không ai đành lòng trách cứ.
Thần Nhứ cười nói: “Nào có. Quãng thời gian trước Đoan Thận công chúa xuất giá, trong cung rất bận rộn. Thân phận của ta không thể so với muội, thời điểm như thế không thích hợp tùy ý hành động. Sứ đoàn nước Tiêu vừa đi ta liền đến thăm muội mà. Mấy ngày nay muội vẫn khoẻ chứ? Thái tử phi có làm khó dễ muội không?”
Dịch Già Mạc Ly cúi đầu vuốt bụng của mình, niềm hạnh phúc khi làm mẹ được viết rõ trên mặt. “Muội rất khỏe. Thái tử phi tỷ tỷ cũng đối với muội rất tốt. Chỉ là thái tử…” Nàng ta dừng một chút, bỗng nhận ra chuyện giữa mình và thái tử cũng không nên nói cho Thần Nhứ nghe. “Cũng không có gì, chẳng qua là mấy ngày nay thái tử không thường tới.”
Chuyện như vậy Thần Nhứ nghe xong cũng không biết nói gì. Lấy sắc hầu người khó tránh khỏi có sự sợ sệt và lo lắng này. Nàng chợt nghĩ đến chính mình, mình sao lại không phải? Nếu như có một ngày Cảnh Hàm U không thương yêu nàng nữa, liệu nàng có lo lắng như Mạc Ly không? Nghĩ như thế liền hơi thất thần, lúc nàng khôi phục tinh thần, Dịch Già Mạc Ly đã mời nàng uống trà.
“Đây là trà Thiên Khương đại tỷ thích uống, tỷ nếm thử xem có giống mùi vị lúc trước không?” Dịch Già Mạc Ly không thích trà Thiên Khương, nàng ta uống nước mật ong hoa hồng.
Thần Nhứ cầm chén trà lên uống một ngụm, tuy rằng không bằng Thẩm Oánh pha nhưng cũng không tệ. Ánh mắt Thần Nhứ rơi xuống người cung nữ đang thu dọn khay trà chuẩn bị lui ra. “Là cô ấy pha ư?”
Dịch Già Mạc Ly gật đầu. “Cung nữ này tên là Nghiên Tâm. Đại tỷ chắc không nghĩ tới, Nghiên Tâm đến từ nước Dịch, đương nhiên biết pha trà Thiên Khương.”
Thần Nhứ thấy biểu hiện khoe khoang của Dịch Già Mạc Ly không giống giả bộ, cũng cười nói: “Ngược lại vừa khéo. Không phải người nước Dịch nào cũng biết pha trà Thiên Khương.”
Trà Thiên Khương là bí mật bất truyền của cung đình nước Dịch. Nước Dịch diệt vong, cung nữ thái giám lưu lạc dân gian nên Thẩm Oánh mới học được.
Thần Nhứ nhìn Nghiên Tâm rời đi, đưa mắt ra hiệu với Lâm Lang ở bên cạnh. “Ta thích uống trà này, đáng tiếc ở chỗ ta không ai biết pha. Lâm Lang, ngươi đi thỉnh giáo Nghiên Tâm đi, khi trở về cũng luyện một chút.”
“Vâng.” Lâm Lang hiểu ý, đi theo Nghiên Tâm.
“Cần gì phiền phức như thế? Nếu đại tỷ cần thì cứ mang Nghiên Tâm về. Chỗ của muội không thiếu người.” Dịch Già Mạc Ly thoải mái nói.
Đuôi lông mày Thần Nhứ hơi giương lên, “Thật chứ?”
“Chỉ là một cung nữ, đại tỷ cho rằng muội không nỡ?”
Thần Nhứ dứt khoát nói: “Đã vậy, ta bèn nhận ân tình của muội muội.” Thần Nhứ không ngờ rằng việc Nghiên Tâm được giải quyết dễ dàng đến thế. “Có chuyện nói với muội, bây giờ muội được nhiều tháng rồi, tuy thai nhi ổn định nhưng vẫn phải cẩn thận mọi mặt. Chúng ta xuất thân cung đình, phải biết trong hậu cung không dễ có con. Lúc muội sắp lâm bồn, ta sẽ xin Nhu Gia công chúa sắp xếp cho Phượng Lâm trưởng công chúa tiến cung. Bà ấy sinh được năm người con, rất có kinh nghiệm, bà ấy sẽ đến giúp muội.”
Dịch Già Mạc Ly hoàn toàn không ngờ sẽ được sắp xếp như thế, lập tức đỏ cả vành mắt, nắm tay Thần Nhứ nói: “Luôn là để đại tỷ nghĩ cho muội. Kỳ thực trong lòng muội cũng lo lắng, nhưng dù muội được sủng ái thì vẫn là một công chúa mất nước, coi như xin thái tử cho tộc nhân tiến cung, thái tử cũng sẽ không đồng ý. Không ngờ rằng đại tỷ suy nghĩ thật chu đáo.”
“Chúng ta là tỷ muội, cần gì nói những thứ này. Ta là đại tỷ của muội, đương nhiên phải chăm sóc muội. Đáng tiếc hiện tại ta cũng là thân bất do kỷ, chỉ có thể tận lực giúp muội. Mấy ngày này muội vẫn phải tự mình chú ý nhiều hơn.” Thần Nhứ thở dài, cảm giác sâu sắc chính mình lực bất tòng tâm nhưng vẫn phải gắng sức. Con đường phục quốc nhất định gian nan khó đi, mà nàng, chỉ có thể bước một mình.
Lúc rời khỏi cung Đức Xương, nàng mang theo Nghiên Tâm. Trở lại cung Vũ Yên, Cảnh Hàm U còn chưa về, Thần Nhứ đi thẳng vào vấn đề: “Nghiên Tâm, ngươi đến từ đâu? Tiếp cận thái tử trắc phi có mục đích gì?” Vẻ mặt Nghiên Tâm vô cùng bình tĩnh, dường như đã liệu được sẽ bị tra hỏi. Cô ta quỳ xuống đất dập đầu đáp: “Nô tỳ Thanh Như tham kiến Di Mẫn công chúa.”
Linh Âm và Lâm Lang ở bên cạnh đều sửng sốt, nghe Nghiên Tâm xưng hô, dĩ nhiên là người xưa của cố quốc.
“Thanh Như.” Thần Nhứ lẩm bẩm nhắc lại cái tên này hai lần, “Năm đó, ta nghe nói thái tử ca ca chọn một nhóm người bí mật đưa vào hoàng cung của các quốc gia, bọn họ đều lấy chữ “Thanh” làm tên.”
Nghiên Tâm thưa: “Công chúa nói phải. Nô tỳ đúng là phụng mệnh thái tử năm đó đến hoàng cung nước Lịch.”
Thần Nhứ thầm thở dài, huynh trưởng thái tử của mình là một người có dã tâm, có thủ đoạn. Trong các anh em cũng chỉ có huynh ấy xứng làm trữ quân. Thảo nào phụ hoàng không tiếc để huynh ấy giả chết mai danh, mưu đồ phục quốc. Thế nhưng, bây giờ nhớ tới vị huynh trưởng này, lòng Thần Nhứ vẫn khó mà bình lặng.
“Ngươi là người của thái tử ca ca, tiếp cận Mạc Ly là vì mục đích gì?”
Nghiên Tâm cúi đầu nói: “Bẩm công chúa, nô tỳ vốn muốn nương nhờ vào người, làm việc cho người. Nhưng cung Vũ Yên thực sự khó tới gần, nô tỳ hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với người, chỉ có thể tạm thời ở bên cạnh trắc phi.”
Thần Nhứ nhìn cô ta, vẻ mặt cảm khái, “Thái tử ca ca sắp đặt quân cờ, nhưng chính huynh ấy đã không còn trên đời rồi. Nghiên Tâm, bây giờ ta đã là Thuận Ân quận chúa, ngươi nên sửa lại xưng hô. Xưng hô cũ của cố quốc không thể dùng nữa.”
Nghiên Tâm đột nhiên ngẩng đầu, “Lẽ nào công chúa cam tâm? Người không muốn phục quốc ư?”
Vẻ mặt của Linh Âm và Lâm Lang ở bên cạnh đều biến đổi. Sắc mặt Thần Nhứ cũng trầm xuống. “Ngươi đang nói gì vậy? Nội lực của ta đã bị phế bỏ, bây giờ sức khỏe còn không bằng người bình thường. Nghĩ đến tuổi thọ ngắn ngủi, lấy đâu ra lòng phục quốc?”
“Công chúa…” Nghiên Tâm còn muốn nói nữa, Thần Nhứ lại không muốn nghe tiếp. “Nghiên Tâm, nể tình cố nhân, nếu ngươi bằng lòng ở cạnh ta, ta sẽ xin Nhu Gia công chúa cho ngươi ở lại. Nếu ngươi không muốn, vậy thì về bên người Mạc Ly đi.”
“Nô tỳ…” Nghiên Tâm cắn răng đáp: “Nếu công chúa ham muốn hưởng lạc, vô tâm phục quốc, thế thì nô tỳ cũng không muốn lưu lại, mong được trở về bên cạnh thái tử trắc phi.”
Thần Nhứ chẳng chần chờ chút nào, lập tức sai hạ nhân đưa Nghiên Tâm về, lấy lý do cung Vũ Yên không tùy tiện thu người.
Nghiên Tâm đi rồi, Linh Âm hỏi: “Quận chúa, sao người lại thả cô ta về?”
Lâm Lang cũng nói: “Chẳng phải quận chúa từng nói phải diệt trừ cô ta sao?”
Thần Nhứ hỏi: “Các ngươi cảm thấy người này ra sao?”
“Quá mức kích động, xem ra có chiêu trò.” Đây là ý kiến của Lâm Lang.
“Nhưng quận chúa nói cô ta là người thái tử bố trí.” Linh Âm thắc mắc.
Thần Nhứ không giải thích nhiều, chỉ bảo: “Con người sẽ thay đổi.” Trầm mặc một hồi, Thần Nhứ dặn dò: “Nếu Như Sa trở về, lập tức đưa thư của nước Phong cho ta xem.”
Buổi trưa, trời hạ tuyết. Khi Cảnh Hàm U trở về thì trông thấy Thần Nhứ khoác mũ lông màu đỏ đứng dưới cây mai dưới nhìn mai trên ngắm tuyết. Thần Nhứ rất ít mặc y phục có màu sắc tươi đẹp, nhưng chiếc mũ đỏ này lại làm nổi bật hơn mặt mày tinh xảo, phong tình vạn chủng của nàng.
Cảnh Hàm U cứ ngẩn ngơ mà nhìn, tựa như ngây dại. Cánh cổng ký ức mở ra, quay về ba năm trước.
Cũng là một ngày tuyết rơi, Cảnh Hàm U ra ngoài làm việc cho sư phụ. Lúc đi thuyền trở về, từ xa xa đã nhìn thấy Thần Nhứ mặc mũ che màu đỏ. Lúc đó Thần Nhứ cũng đang ngắm hoa mai, thiên địa dường như chỉ còn cây mai và Thần Nhứ. Cảnh Hàm U chỉ cảm thấy sư tỷ của mình cũng lãnh tĩnh mà ngát hương như hoa mai.
“Nàng đang suy nghĩ gì?”
Thần Nhứ bị âm thanh bất ngờ ở sau lưng làm giật mình. Vẫn chưa quay đầu lại, người đã bị ôm lấy. Nàng bất mãn nghiêng đầu muốn tránh thoát, đang ở trong sân, bao nhiêu con mắt nhìn đây. Khi ngoảnh đầu nhìn lại, trong sân nào còn có người? Không thể không khâm phục Nhu Gia công chúa ra tay nhanh gọn.
“Lâu rồi ta không xuất cung thăm tộc nhân của mình.” Mấy ngày qua nàng trúng độc, bị thương, một việc nối tiếp một việc, hoàn toàn không nhớ tới chuyện xuất cung. Không biết danh sách mình nhờ Dịch Già Dụ chuẩn bị trước đó ra sao rồi.
“Vết thương của nàng đã lành hẳn chưa?”
Thần Nhứ nghe vậy gật đầu. “Đã không đáng ngại.”
“Không được.” Cảnh Hàm U nói: “Ta phải kiểm tra mới tin.”
Thần Nhứ tức giận nhìn nàng. Người này còn có dáng vẻ của một công chúa không? Nói như vậy mục đích quá rõ ràng. Cảnh Hàm U lại trưng ra vẻ mặt vô tội rằng mình thật sự chỉ muốn kiểm tra vết thương.
Hai người trở lại tẩm điện, khó tránh khỏi một hồi rộn rã. Cảnh Hàm U bức ép cởi xiêm y của Thần Nhứ, cẩn thận kiểm tra thương tích, thấy nàng thật sự không đáng ngại mới đồng ý đợi tuyết ngừng mang Thần Nhứ xuất cung. Đáng tiếc trời không chiều ý người, tuyết rơi đến hai ngày, là trận tuyết lớn hiếm thấy của nước Lịch. Trong kinh thành đã có vài người ăn xin bị đông chết.
Chậm trễ tới ba, bốn ngày, hôm nay Cảnh Hàm U mới đi xe ngựa xuất cung. Thần Nhứ bị gói như một cái bánh chưng. Trong xe ngựa có ấm lô, dẫu vậy, Thần Nhứ vẫn cảm thấy lạnh từ trong ra ngoài. Lại nhìn Cảnh Hàm U, hoàn toàn không thấy lạnh chút nào. Đây chính là sự khác biệt giữa có nội lực và không có nội lực.
Cảnh Hàm U đưa Thần Nhứ đến phủ Tiêu Dao hầu, nhìn nàng được Linh Âm đỡ vào cửa mới rời đi. Cảm giác ánh mắt sau lưng biến mất, Thần Nhứ thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Dao hầu Dịch Già Dụ tiếp đón Thần Nhứ trong thư phòng. Vừa gặp, Dịch Già Dụ đã phát hiện Thần Nhứ gầy gò vô cùng. “Muội có sao không? Sao lại gầy thế này? Chẳng lẽ ở trong cung sống không thoải mái?”
Thần Nhứ lắc đầu, “Lúc trước bị bệnh, bây giờ vẫn đang hồi phục. Qua một thời gian ngắn là tốt rồi, nhị ca không cần phải lo lắng.”