Chương 399 TỰ TIN CỦA CÔ MIỄN PHÍ HẢ?
Lòng bàn tay Hoắc Vi Vũ lạnh buốt, bụng cũng bắt đầu quặn đau. Cô vừa xoa bụng mình, vừa nhớ Cố Hạo Đình, rồi cứ thế ngẩn ngơ ngồi nhìn màn hình máy tính.
Điện thoại nội bộ vang lên, Hoắc Vi Vũ nhấc máy.
“Tiểu Vũ à, sang phòng tôi một chút.” Ngụy Tịch Phàm cười khẽ rồi nói.
“À, được ạ.” Hoắc Vi Vũ cúp máy, đi sang văn phòng của Ngụy Tịch Phàm.
Vào trong phòng mới thấy, ngoài Ngụy Tịch Phàm còn có Lý Nghiên Hiền, Hoắc Thuần và Ngụy Ngạn Khang. Bốn người này ngồi với nhau tạo thành cảnh tượng kỳ quặc, khiến không khí kỳ quái ghê rợn như phim kinh dị.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt, đi đến trước mặt Ngụy Tịch Phàm với dáng vẻ giải quyết việc chung rồi hỏi: “Giám đốc Ngụy, giám đốc tìm tôi có việc gì?”
“Trưa nay cùng đi ăn cơm nhé.” Ngụy Tịch Phàm mỉm cười đưa ra lời mời.
Đội hình phim kinh dị mạnh thế này, cô mà góp mặt thì chỉ sợ là ba phút đã chết vì bị hành hạ mất thôi. Có lẽ cô nên yên lặng về chỗ làm việc của mình, tải lại trang chờ tin tức thì hơn.
“Trưa nay tôi có hẹn rồi, ngại quá.” Hoắc Vi Vũ từ chối.
Ngụy Ngạn Khang bật cười: “Tiểu Vũ, không phải là em không dám ăn cơm cùng anh đấy chứ?”
Hoắc Vi Vũ quăng ánh mắt lạnh lùng về phía gã. Trước đó cô đã cố lùi bước nhường nhịn, không muốn để thù hận che mờ đôi mắt, không ghi hận, chẳng còn yêu, coi nhau như người dưng nước lã là được rồi. Nhưng cô phát hiện ra mình càng nhường nhịn thì chính là cho kẻ khác cơ hội.
“Không phải không dám, mà là khinh thường. Ngồi cùng bàn ăn với anh, tôi sợ tôi bị nhồi máu cơ tim mất.” Hoắc Vi Vũ nói với vẻ chán ghét.
“Anh có ảnh hưởng lớn tới em như vậy sao? Tiểu Vũ.” Ngụy Ngạn Khang đứng dậy, bước tới trước mặt Hoắc Vi Vũ.
“Đúng là ảnh hưởng rất lớn.” Hoắc Vi Vũ hất cằm, lạnh lùng nhìn hắn: “Anh có biết loài động vật nào gây buồn nôn nhất trên thế gian này không?”
Nguồn : Vietwriter.vn
“Loài nào?” Ngụy Ngạn Khang hỏi rồi nhìn cô với ánh mắt chứa chan tình ý.
“Là bạn trai cũ. Cho nên đừng có làm tôi buồn nôn hơn nữa, nhé?” Hoắc Vi Vũ nói chẳng khách sáo gì.
Ngụy Ngạn Khang không giận mà còn mỉm cười: “Mồm mép vẫn sắc sảo như ngày nào, nhưng mà anh thích.”
Hoắc Vi Vũ không còn gì để nói, nếu đã không làm gì được gã thì cô lánh đi cho lành, bèn quay người đi thẳng ra cửa.
“Ba em bị Cố Hạo Đình ép chết đấy, em có biết không?” Ngụy Ngạn Khang thốt ra một câu cực lạnh lùng, gọi với theo bóng lưng của Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ không thèm để ý mà đi thẳng ra ngoài. Song Ngụy Ngạn Khang lại nhanh chân đuổi theo, nắm chặt tay cô, ấn mạnh lên tường, vẻ tàn khốc choán đầy đôi mắt: “Em nhất quyết muốn ở bên kẻ thù giết ba của mình à?”
Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nhìn Ngụy Ngạn Khang: “Anh nói người mà Cố Hạo Đình thích là Phùng Tri Dao, nhưng anh ấy không hề thích cô ta. Anh ấy ở bên cô ta chỉ là vì ba cô ta từng hy sinh tính mạng để cứu anh ấy mà thôi. Bây giờ anh lại nói anh ấy ép chết ba tôi, chứng cứ đâu? Anh cảm thấy hôm nay anh ăn may đến mức tôi sẽ bị lừa bởi lời nói không bằng không chứng của anh, hay anh nghĩ tôi vẫn còn ngu ngốc như xưa, để anh lừa dối hết lần này đến lần khác?”
“Anh chỉ nói sự thật thôi.” Ngụy Ngạn Khang nói chắc như đinh đóng cột.
“Thế thì anh chứng minh đi!” Hoắc Vi Vũ đẩy gã ra.
“Tôi có thể chứng minh.” Hoắc Thuần bước tới, nhìn Hoắc Vi Vũ với ánh mắt kiêu ngạo vênh váo.
“Ồ.” Hoắc Vi Vũ cười lạnh: “Thế thì tôi lại càng không tin. Nếu cô chứng minh được thì đã chẳng nín nhịn đến bây giờ mới nói.”
Hoắc Thuần gượng gạo: “Đó là vì tôi không nghĩ tới. Cô có thể vào QQ của tôi mà xem ảnh chụp lúc đó.”
“Cô nghĩ QQ của cô còn liên kết với của tôi à? Tự tin của cô thừa thãi quá rồi đấy.” Hoắc Vi Vũ không thèm đếm xỉa đến cô ta.