Ngày Xuân Oanh Hót/Xuân Oanh Chuyển

Chương 6: 6: Bánh Gạo



Editor: Tây An
Từ thời Văn Hoàng đế, triều đình ngày càng coi trọng quân công.
Phụ thân Vương Toản Ung Nam hầu Vương Thọ rất rõ, thế là khi chuyện đại tướng quân xuất chinh được quyết định, ông bèn vào cung thăm viếng Thái hậu một lần.

Không lâu về sau, ý chỉ triều đình truyền xuống, Vương Toản theo quân, đi theo đô đốc Lưu Cự làm chủ bộ.
Đối với chuyện này, Vương Toản không làm trái.
Nhắc đến kiếp sống binh nghiệp tươi sáng vinh quang, nam nhi ai không có mấy phần hào hùng kiến công lập nghiệp trong ngực, y vẫn rất chấp nhận.

Nhưng chủ bộ chính là quan văn, là chức quan nhàn tản, phải ngày ngày đối mặt thư từ địa đồ, Vương Toản chơi xuân nhiều năm, đột nhiên phải sống thế này, rốt cuộc cảm thấy buồn tẻ.
Cho nên ngày ấy, khi nghe nói có thể ra ngoài một chuyến, lại không nguy hiểm đao binh, y không nghĩ nhiều liền đi theo Cố Quân.
Không ngờ, lại thật sự là là mở rộng tầm mắt.
Ả yêu nữ Diêu Phức Chi này quả nhiên là có chút bản lãnh.

Ngày hôm sau khi cô ta đến Đại tướng quân liền hoàn toàn tỉnh táo, sau đó uống thuốc mỗi ngày, ngày càng chuyển biến tốt đẹp.
Đám người trong quân đối với Phức Chi đương nhiên lau mắt mà nhìn, đại tướng quân thì càng cảm kích không thôi, không nói gì khác, từ khi đại tướng quân mở miệng nói chuyện, trong doanh trướng Phức Chi bèn có thị tỳ chuyên môn, trước trướng có vệ sĩ trực luân phiên, cơm canh cũng là phần độc nhất.
Đô đốc lệnh quân y theo phương thuốc của Phức Chi đi trị liệu các quân sĩ nhiễm dịch khác, tin vui cũng liên tục truyền đến, nói quả nhiên thấy hiệu quả.

Đô đốc đại hỉ, lại sai người đem phương thuốc truyền đến quận huyện phụ cận, báo cáo triều đình.
Mắt thấy sắp vượt qua ải gian nan, mọi người thổi bay ủ dột nhiều ngày nay, sĩ khí lại nặng lên, chuyện chinh chiến với người Yết ở biên cương xa xôi cũng lần nữa trở lại trong lời chúng tướng.

Nhưng trên dưới vẫn không dám phớt lờ, đại tướng quân tuy không ngại, đám người trong doanh trướng còn ở trong kỳ cách ly nửa tháng Phức Chi đặt ra.

May sao đại tướng quân rộng rãi, lệnh quân sĩ trong doanh ngày ngày thao luyện, nghỉ ngơi dưỡng sức, mình vẫn tuân thủ lời dặn của y sĩ lưu tại trong trướng, ngày ngày cùng bọn đô đốc Cố Quân thương thảo phương lược.
Advertisements
REPORT THIS AD
Nháy mắt, đã có gần mười ngày tới trong doanh này.

Đêm đó, Phức Chi trở về sau khi xem xét việc cách ly quân sĩ nhiễm dịch trong doanh trướng, mỏi mệt không thôi, thu dọn qua loa, không kịp chờ đợi bèn đổ nhào ngủ trên giường.
Đang lúc buồn ngủ nặng nề, bỗng nhiên, nghe thấy ngoài trướng có người đang nói chuyện cùng thị tỳ, như là A Tứ.

Phức Chi đứng dậy, ra bên ngoài kêu một tiếng.

Một lát sau, chỉ thấy màn cửa xốc lên, A Tứ chạy vào.
“Chuyện gì thế?” Phức Chi hỏi.
A Tứ vẻ mặt thần bí, tót tới trước giường Phức Chi: “A tỷ, em tìm hiểu được chuyện khó lường.”
“Hử?” Phức Chi kinh ngạc nhìn cậu.
A Tứ hạ giọng: “A tỷ có biết Tả Tướng quân và chủ bộ kia lai lịch ra sao không?” Không đợi Phức Chi trả lời, A Tứ hưng phấn nói: “Tả Tướng quân chính là con trai Đại trưởng công chúa, chủ bộ và Kim thượng chính là cùng họ!”
Ra đây chính là chuyện khó lường, Phức Chi trầm tĩnh lại.
Nàng hỏi: “Ai nói với em?”
Mắt A Tứ lóe sáng: “Mới rồi em nghe đại thị vệ trong trướng tướng quân nói, còn nói A gia của chủ bộ là hầu gì đó.”
Phức Chi gật gật đầu, che miệng thấp giọng ngáp một cái.
A Tứ cười ha hả, lập tức khéo léo nói: “A tỷ ngủ ngon, em nghe được chi thú vị lại đến nói với A tỷ.”
Phức Chi cười mỉm, nói: “Chờ một chút.” Đoạn, đứng dậy cầm một cái bao bố nhỏ trên bàn đến, giao cho A Tứ: “Để lại cho em.”
“Dạ.” A Tứ đáp tiếp nhận, mở ra, mắt bỗng nhiên sáng lên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 86: 86: Con không biết hôn

Chỉ thấy bên trong gói mấy miếng bánh gạo ngọt, trắng như tuyết, A Tứ vui vẻ nhếch môi.
“Đa tạ A tỷ!” cậu cười đến là xán lạn.
“Đi đi.” Phức Chi nói.
A Tứ gật đầu, nhảy tung tăng chạy ra lều trại.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
Phức Chi lần nữa nằm xuống trên giường.
“… Tả Tướng quân chính là con trai Đại trưởng công chúa, chủ bộ và Kim thượng chính là cùng họ!” lời A Tứ vừa nói còn đang hiển hiện.

Phức Chi không khỏi cảm thấy buồn cười, đứa bé này luôn hiếu kì với thiên địa bên ngoài, lúc ở tại Đồ Ấp, đã thích đuổi theo mình nghe ngóng, huyện úy nói A Tứ chính là kẻ không đứng yên nổi.
Thiên hạ dòng họ chư hầu nhiều vô số kể, bất ngờ gặp được một hai tử đệ hầu môn cũng không có gì to tát; nhưng, Đại trưởng công chúa A Tứ nói, Phức Chi lại biết.
Đại trưởng công chúa là cô của Kim thượng, là chị em với Tiên Hoàng Mục đế, cùng là con Chiêu Huệ Hà hoàng hậu.

Nghe nói Đại trưởng công chúa rất được Tiên Hoàng bảo vệ, mấy chục năm ra vào cung cấm tự nhiên, kỳ danh thiên hạ đều biết, chạm tay có thể bỏng.

Đại trưởng công chúa cập kê, gả vào nhà Cố thị khai quốc công thần, đáng tiếc chưa đầy bảy năm, chồng qua đời, Đại trưởng công chúa vì chồng túc trực bên linh cữu ba năm, đầy kỳ xong, được tiên đế cho phép, lại gả cho gia tộc Đậu Thị quyền thế.

Phức Chi biết vậy, là bởi Dĩnh Xuyên là thế hệ vọng tộc, tự cho mình là Trung Nguyên chính tông; mà Hoàng tộc Vương thị hiện nay dù cao quý, lại là lấy thân hàn tộc Lũng Hữu* mà mới xuất hiện, sĩ tộc Dĩnh Xuyên rất khinh thường.

Sự tích Đại trưởng công chúa ở đó thường bị coi như phản lệ, để dạy bảo con gái tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt.
*Lũng Hữu nay ở Cam Túc, nằm giữa cao nguyên Tây Tạng, Nội Mông Cổ, cao nguyên Hoàng Thổ và có biên giới với Mông Cổ ở phía tây bắc.

Hàn tộc là chỉ những gia tộc kém tiếng, không nổi bật, kém cao quý hơn nếu so với những định nghĩa gia tộc khác.
Nghĩ tới những chuyện này, Phức Chi nhắm mắt lại, nếu mình không có ông chú không bị thế tục trói buộc kia, mình giờ sẽ như thế nào? Nàng phải chăng cũng phải giống mấy chị em cùng tuổi nhà các chú bác, ngồi trong nhà nghe trưởng bối huấn đạo phụ đạo, chờ đợi lấy chồng sinh con?
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
Lúc A Tứ trở lại doanh trướng nghỉ ngơi, Cố Quân và Vương Toản đều ở bên trong.

Cố Quân đang lau kiếm đèn trước, Vương Toản ngồi trên giường, nhàn nhã lật một quyển sách.
Bởi vì doanh trướng cách ly có hạn, Phức Chi là một cô gái lại chiếm mất một trướng, những người còn lại đành phải chấp nhận.

Thế là, Cố Quân và Vương Toản ở cùng nhau.

A Tứ là người nhanh trí, Vương Toản và Cố Quân trong mắt cậu dù không là gì, nhưng lại là hai người mình quen thuộc trong trong quân doanh này, thấy không thể ở cùng A tỷ, lại bèn đến trước mặt họ qua lại; Vương Toản đối với A Tứ chưa nói tới là thích hay ghét, lại không phản đối chuyện trước mặt có kẻ ân cần bưng trà dâng nước, không đầy hai ngày, y và Cố Quân lên tiếng chào, A Tứ bèn đường hoàng ở trong lều của bọn họ.
“Đi đâu thế?” Vương Toản cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi.
“Đi tìm A tỷ.” A Tứ nói, cài đóng màn cửa, đi đến trước án của Vương Toản ngồi xuống.
Trừ nơi này, nơi A Tứ có thể đi cũng chỉ có một chỗ như vậy, Vương Toản dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 157

Y liếc A Tứ một cái, thấy cậu đương mở một cái bao bố ra, bên trong chính là bánh gạo ngọt.
A Tứ chà tay trên quần áo, nhặt hai miếng bánh gạo ngọt nhét thử vào miệng, quai hàm chống phình lên, mặt mũi tràn đầy biểu cảm hưởng thụ.
“Chủ bộ cũng ăn một miếng chứ?” cậu thấy Vương Toản đương ngó, hào phóng đẩy bao vải lên trước mặt y.
Như thường ngày, những thứ đồ ăn nhẹ phổ thông này Vương Toản chưa từng để vào mắt.

Nhưng bây giờ lại khác, Vương Toản theo quân hai tháng, trong miệng sớm đã nhạt toẹt đến không có vị, nhìn thấy bánh gạo ngọt này lại cũng cảm thấy có phần thèm ăn.
“A tỷ ngươi cho à?” Vương Toản hỏi.
A Tứ kiêu ngạo mà gật đầu: “Đại tướng quân ban cho A tỷ, A tỷ lại tự tay cho tôi.”

Vương Toản nhìn chằm chằm bánh gạo ngọt, lại không vội cầm, để sách xuống đến, nói với Cố Quân: “Phủ Thần, bánh gạo ngọt này.”
Cố Quân ngồi trong bóng đèn, nhìn bên này, thở ra một hơi lên trên thân kiếm: “Không cần.”
Vương Toản không còn khách khí, đưa tay nhặt lên một miếng, đặt vào miệng cắn xuống một miếng nhỏ, tinh tế nhấm nháp.

Bánh gạo ngọt ngọt mềm mềm, thơm dẻo ngon miệng.
A Tứ nhìn Vương Toản, có phần ngây người.
“Dáng ăn của chủ bộ và A tỷ giống thật đấy.” A Tứ nói: “Từng miếng nhỏ, sợ ăn xong là không có ý.”
Vương Toản háy cậu một cái.

Mình xuất thân dòng họ hầu môn, tướng ăn nhã nhặn là nhất định rồi, cái thằng oắt này lại lấy ra để đánh đồng với Diêu Phức Chi đi du y khắp chốn kia.
Cố Quân ở một bên nghe thấy, lại cảm thấy buồn cười, không khỏi giật giật khóe miệng.
“A tỷ ngươi ngoài tướng ăn phong nhã, còn biết cái gì?” Vương Toản khinh thường nói.
“A tỷ tôi biết hơi bị nhiều đấy nhé!” A Tứ mở to hai mắt, quệt quệt mồm: “A tỷ biết viết chữ, biết đọc kinh điển, đi đường cũng không quấn gió*, phủ quân nói A tỷ nhất định là xuất thân đại gia.”
*Tức là đi đứng nhã nhặn, không để gió thổi bay quần áo
Đại gia? Vương Toản trong lòng hừ một tiếng, xem thường: “Đại gia nào?”
A Tứ sững sờ, ha ha cười ngây ngô: “Không biết.”
“A tỷ ngươi ban đầu là vì tìm thúc phụ mà tới Đồ Ấp?” Lúc này, Cố Quân một mực trầm mặc đột nhiên mở miệng hỏi.
A Tứ xem hắn, gật đầu: “Vâng.”
Cố Quân cầm trong kiếm tay đối diện ánh đèn nhìn một cái, buông xuống, chuyển sang A Tứ: “Có biết tính danh không?”
A Tứ nghĩ ngợi, không chắc lắm nói: “… Hình như tên Diêu Kiền gì gì đó?”
“Diêu Kiền?” Vương Toản nhíu nhíu mày, mình hình như chưa từng nghe thấy ai như vậy.

Cùng Cố Quân nhìn nhau, hắn cũng vẻ mặt mờ mịt.
“Diêu Biển Thước có từng nói nàng ta là người phương nào chăng?” Cố Quân lại hỏi.
A Tứ lắc đầu.
Cố Quân chau lông mày, không nói thêm gì nữa.

Hắn có hơi phiền não chuyện ngày ấy đã đáp ứng Diêu Phức Chi, không biết là đúng hay sai.

Cho nên sau khi đại tướng quân tỉnh lại, hắn từng bẩm báo việc này.

Đại tướng quân cũng cảm thấy kinh ngạc, lại nói đã đáp ứng trước đó, Diêu Phức Chi cũng chữa khỏi dịch bệnh, mang nàng theo đi đường cũng không sao, phái thêm người chăm là được.

Sau đó, Diêu Phức Chi được an bài một mình một trướng, lại có thị nữ chuyên ti phục thị, chỉ sợ cũng là đại tướng quân cố ý làm.

A Tứ thấy Cố Quân không nói, trong miệng đút bánh gạo ngọt, lại tò mò kiếm trên tay Cố Quân.

Chỉ thấy cái kiếm kia ẩn ẩn hàn quang mờ nhạt dưới đèn, không cần nhìn kỹ cũng biết là lợi khí thượng hạng; lại nhìn Cố Quân, kiếm kia rõ ràng rất sáng ngời, hắn lại đang chuyên tâm tinh tế lau, từng lần lại từng lần.
Nhìn mặt bên Cố Quân, A Tứ đột nhiên phát hiện người này thật ra dáng dấp rất đẹp, mày kiếm mũi cao, gương mặt đường nét giống như thợ khéo lưu loát khắc ra; mắt cũng nom kì lạ, khóe mắt hơi xếch lên, chính là kiểu hình dạng thanh tú…
“Hôm nay chưa gặp A tỷ ngươi, nàng ta đi đâu thế?” Vương Toản một bên đột nhiên hỏi.
“A tỷ hôm nay đi dịch trướng.” A Tứ nói.
“Dịch trướng?” Vương Toản ngạc nhiên, Cố Quân cũng lại lần nữa nghiêng đầu tới.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Dịch trướng là nơi đặc biệt dựng để cách ly quân sĩ địa phương nhiễm dịch, từ khi dịch bệnh hoành hành, mỗi ngày đều có người bị mang tới, người ra trừ quân y thì là người chết.

Mọi người kháo nhau, ấy là nơi đáng sợ, ngày ngày nghe thấy tiếng gào tuyệt vọng truyền ra, nghe đến là sợ run lòng mề, trong vòng trăm trượng tuyệt không ai rảnh rỗi dám gần.
“Ừm.” A Tứ bỗng nhiên cười một tiếng, nói: “Đại tướng quân thương cảm tướng sĩ, sai người mang đến rất nhiều thùng lớn, để bệnh nhân tắm thuốc.”
“Ồ…” Vương Toản gật đầu, lại đột nhiên sững sờ, nhìn A Tứ: “Ngươi nói A tỷ ngươi hôm nay chính là đi dịch trướng?”
A Tứ gật đầu: “Vâng.”
Vương Toản lại nhìn về phía bánh gạo ngọt trong tay, y nhớ hôm nay yêu nữ tắm thuốc cho đại tướng quân, tự tay lau cho bệnh nhân… Chỉ cảm thấy dạ dày quay cuồng một hồi: “A tỷ ngươi đi qua dịch trướng, lại đem bánh gạo ngọt này tự tay cho ngươi?”
“Chủ bộ cứ an tâm, ” A Tứ nhìn sắc mặt y, giảo hoạt nở nụ cười: “Dịch bệnh sao lại kéo được đến hôm nay? Tắm thuốc là vài ngày trước quân y làm.

Mà A tỷ lúc về lại đã dùng nước thuốc thanh tẩy toàn thân, ngay cả quần áo cũng phải nước sôi nấu qua.” Cậu vừa nhai bánh gạo ngọt, vừa chậm rãi nói: “A tỷ thích sạch sẽ như vậy, ngay cả con rận trên thân người khác nhảy đến trước mặt chị ấy cũng phải tắm rửa ngay, mà là Biển Thước, bệnh tà sao dính được chị ấy?” cậu nhìn Vương Toản, lại đưa bánh gạo ngọt tới.
Vương Toản tuy biết mình mới đòi A Tứ, khẩu vị cũng đã hoàn toàn không còn, dứt khoát không để ý tới cậu, đứng dậy đi ra.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
Cuối cùng khi đã tới nơi cách xa doanh trướng cách ly, Vương Toản đi ra đầu tiên, sĩ lại trấn giữ đi qua, ngẩng đầu, chỉ cảm thấy ánh nắng tươi đẹp.
“Trọng Hành!” Mới vừa đi tới trước trướng mình, phía sau lưng đột nhiên bị vỗ một cái.
Vương Toản quay đầu, lại là Trương Đằng.
Trương Đằng một thân nhung trang, cười hì hì nhìn y, dò xét trên dưới: “Nửa tháng không gặp, lại trắng ra đáo để, đại tướng quân phục vụ không tệ.”
Vương Toản lườm gã, trả một quyền trên vai gã, cười mắng: “Sao không gặp cậu cả nửa tháng nay!”
“Ta sao mà không muốn, nhưng sĩ lại trấn giữ không cho phép đi vào.” Trương Đằng vẻ mặt tiếc nuối, chế nhạo nói: “Khi đó ta hối hận, sớm biết cũng nên cùng theo Tả Tướng quân đi mời thần y, không chỉ có lời hay trước Đại trưởng công chúa, trở về còn có giai nhân ngày ngày làm bạn.”
“Giai nhân?” Vương Toản ngẩn người, sau một lát mới phản ứng được gã nói là Diêu Phức Chi, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.
“Ta gặp qua nàng ấy rồi, ” mắt Trương Đằng lấp lóe: “Ngày ấy ta trông thấy nàng ấy đến dịch trướng.

Dù nhìn không quá rõ, lại biết là một mỹ nhân.” Đoạn, gã cười lên: “Trọng Hành cậu không biết, anh em trong doanh trại ao ước như các cậu…”
Vương Toản nghe gã nói không ngừng, giật giật khóe miệng.
“… Trọng Hành, ôi, Trọng Hành, cậu đi đâu đấy?” Trương Đằng chưa nói xong, lại phát hiện Vương Toản quay người đi ra.
“Đi xem ngựa của ta.” Vương Toản cũng chẳng quay đầu lại nói..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.