Tống Cần tìm được công việc mới ngay sau khi rời Hoa Hệ Duyên, làm việc ở bộ phận bán hàng của một công ty thương mại điện tử chuyên về quà tặng sáng tạo.
Công việc mới cường độ rất cao, thường phải làm thêm giờ. Tống Cần có thể thích ứng với tất cả những điều này, vấn đề duy nhất là nhà vệ sinh trong công ty rất ít, giờ cao điểm lại phải xếp hàng dài. Để phòng ngừa trường hợp phải đi vệ sinh nhiều, Tống Cần hạn chế uống nước trong giờ làm việc.
Sau hai tháng, Tống Cần rõ ràng cảm thấy cơ thể mình không còn khỏe như trước, thay đổi trực quan nhất là làn da của cô đã trở nên xấu đi rất nhiều, có một lần, người đồng nghiệp cũ của cô là Viện Lâm hẹn ăn cơm trưa, khi gặp mặt đã rất sốc, còn hỏi cô có phải công việc mới này quá áp lực hay không.
“Áp lực khá cao nhưng em còn có thể làm gì được, với kinh nghiệm của em thì chẳng có công việc nào là dễ dàng.”
Tống Cần mỉm cười rồi lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra nhìn, đã bắt đầu có nhiều nếp nhăn, trạng thái da rất tệ, trong lòng cô thở dài, nhưng lại nói: “Lương cũng khá cao.”
“Hạn chế ăn bên ngoài, cũng đừng thức khuya, sẽ rất nhanh lão hoá.” Viện Lâm khuyên nhủ.
“Nhưng em không có thời gian tự nấu ăn nên chỉ có thể ăn ngoài thôi.” Tống Cần uống một ngụm nước, dù muốn uống hết nhưng cô lại kiềm chế vì sợ sẽ phải xếp hàng đi vệ sinh.
Viện Lâm đau lòng nhìn cô, nhưng cũng chẳng biết giúp bằng cách nào.
“Lúc 23 tuổi em cũng từng làm sale, ngày nào cũng phơi mặt ngoài đường, ăn uống thất thường, nhưng sức khoẻ và da mặt vẫn rất tốt”, Tống Cần lắc đầu. “Chỉ có thể nói rằng thời gian không buông tha ai.”
“Này, chị còn lớn hơn em năm tuổi đó.” Viện Lâm chặn lời Tống Cần.
“Nhưng nhìn chị đi, da trắng hồng, đi đứng nhanh nhẹn, mắt long lanh, thật sự đáng ganh tỵ.” Tống Cần cười.
“Thật ra em không cần phải vất vả như vậy đâu. Bây giờ em không còn là nhân viên của Hoa Hệ Duyên nữa, để chị tìm cho em một người đàn ông tốt.”
“Thôi, xin chị đấy.” Tống Cần vội vàng xua tay, “Em thực sự không muốn liên quan gì đến Hoa Hệ Duyên nữa.”
Viện Lâm mỉm cười, trong lòng vốn biết Tống Cần nhất định sẽ từ chối.
“Vậy thì em phải chăm sóc bản thân thật tốt vào.”
“Em sẽ cố gắng hết sức.”
Không lâu sau, dạ dày của Tống Cần bắt đầu suy yếu, ăn gì cũng bị tiêu chảy, cô phải đến bệnh viện khám. Bác sỹ Trung y cho biết lá lách và dạ dày cô rất kém, cần phải dưỡng lại, nhưng cô không có thời gian. Việc thường xuyên đi vệ sinh đã làm công việc của cô bị đình trệ, bị đồng nghiệp báo lên cấp trên.
Bộ phận bán hàng đánh giá dựa trên chỉ tiêu, mặc dù thành tích cuối tháng của Tống Cần cũng đạt mức trung bình nhưng cảm giác khủng hoảng luôn đeo bám trong lòng khiến cô mất ngủ mỗi ngày.
Lý do chủ chốt khiến cô quyết định ra đi là do cơ thể cô không thể chịu đựng được nữa. Một ngày nọ, sau khi xem được tin tức về “đột tử khi làm việc quá giờ,” Tống Cần bắt đầu bình tĩnh lại để suy nghĩ nghiêm túc về công việc. Cô có thể duy trì tình trạng này trong bao lâu? Người trong bộ phận sale đều là sinh viên mới ra trường, năng lượng hơn hẳn người như Tống Cần, mỗi ngày họ chạy tới chạy lui từ công ty đến nhà máy hai lần không biết mệt mỏi. Thể chất của Tống Cần lại không cho phép cô làm việc điên cuồng như vậy.
Sau khi xin nghỉ việc, Tống Cần tạm dưỡng sức một thời gian, vì trước đây cô sống rất tiết kiệm nên số tiền dành dụm khá dồi dào, hiện tại cũng chưa đến mức chật vật.
Cô đến bệnh viện Đông y xin đơn thuốc để điều hòa cơ thể, đưa đồng hồ sinh học trở lại bình thường, đi ngủ sớm và dậy sớm, tự nấu những bữa ăn đủ chất dinh dưỡng. Khi nhịp sống chậm lại, thể trạng sẽ hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Một buổi sáng, Tống Cần chạy bộ về thì nhìn thấy một quán ăn sáng trong ngõ bán hoành thánh và bột chiên, trong lòng cô dâng lên một niềm vui bình dị.
Cô nhớ lần cuối cùng được ăn những món này là hồi còn đi học ở quê, chớp mắt đã hơn chục năm trôi qua.
Một phần hoành thánh cỡ lớn có giá 16 nhân dân tệ, hai que bột chiên có giá 12 nhân dân tệ. Với 28 nhân dân tệ, cô có thể có được cảm giác hạnh phúc rõ ràng như vậy. Thực sự, những món bình dân này ngon hơn nhiều so với đồ ăn nhanh mà cô thường ăn.
Sau một thời gian nghỉ ngơi, Tống Cần bắt đầu tích cực đi xin việc trở lại, vốn tưởng rằng mình sẽ không dễ tìm việc, không ngờ cô nhận được điện thoại của Hiểu Gia, cô ấy chủ động giới thiệu cô với ông chủ một công ty bán đồ gia dụng nhỏ.
Công ty này có quy mô không lớn, một trong những người sáng lập là bạn học đại học của anh họ Hiểu Gia, là một chàng trai trẻ đầy triển vọng thuộc thế hệ 8X. Anh ta là người đầy nhiệt huyết, cũng rất có tự trọng, không chịu luồn cúi. Khi nghe tin là người do anh họ của Hiểu Gia giới thiệu, công ty chủ động liên hệ mời Tống Cần phỏng vấn. Chỉ vài ngày sau, cô nhận được thư mời làm ở bộ phận copywriting.
Sự may mắn bất ngờ này khiến Tống Cần có chút bối rối, cô nhất định mời Hiểu Gia dùng bữa tối để tỏ lòng biết ơn. Trên bàn ăn, Hiểu Gia cười nói: “Đừng khách sáo, chị cũng rất vui khi giúp được em lần này.”
Hiểu Gia mặc chiếc áo trễ vai, váy xếp ly, buộc tóc đuôi ngựa, gầy hơn trước một chút nhưng trông rất nghị lực, tinh thần cũng vui vẻ, chắc hẳn đã vượt qua chuyện buồn của Trình Tiểu Uy. Tống Cần nghe cô ấy kể về những idols mới ra mắt, giới thiệu một bộ phim mới ra mắt, hăng say nói về nam diễn viên chính trong phim.
“Thà làm một cô gái theo đuổi thần tượng, tình cảm vô tư không lo được lo mất còn hơn.” Hiểu Gia nhấp một ngụm trà sữa khoai môn rồi đặt xuống, mỉm cười nhìn Tống Cần: “Được rồi, không nên cảm ơn chị nữa. Trong thời điểm đen tối nhất của chị thì em đã không ngại nghe chị lải nhải hàng ngày rồi, những chuyện này không đáng gì.”
“Em cũng không giúp được gì, chỉ đơn giản nói chuyện điện thoại với chị.”
“Không phải, câu nói “Anh ấy không thích mình” thực sự có tác dụng. Khi tâm trạng tồi tệ, muốn làm gì đó ngu ngốc thì câu “thần chú” này giúp chị tỉnh táo lại ngay. Khi đó quả thật mình quá trẻ con và nông cạn.”
“Không có gì phải xấu hổ cả. Thực tế, rất nhiều người đã từng trải qua trải nghiệm này. Chỉ đơn giản là yêu một người mà không cần lý do, giống như một mối tình không có kết quả. Khi thời gian trôi qua, bình tĩnh lại sẽ nhận ra lúc đó mình chỉ đang sống quá cảm xúc thôi.” Tống Cần giải thích.
“Được, sau này chị sẽ không hèn mọn như vậy nữa, không để ai có cơ hội lợi dụng mình.” Hiểu Gia nói xong lập tức kiểm tra điện thoại, nói thêm: “Tất nhiên là ngoại trừ “chồng” chị.”
Tống Cần mỉm cười.
Hóa ra câu thần chú “anh ấy không thích tôi” không chỉ có ích cho bản thân cô mà còn cho cả Hiểu Gia.
Cô nhớ lại những ngày chìm trong thất vọng, khi đó chỉ mình cô gặm nhấm nỗi buồn không một ai biết.
Thật may là mọi chuyện đã kết thúc.
Tống Cần tương đối thích nghi với không khí công ty mới, nhanh chóng thân thiết với Tiêu Thuận Thuận, cô gái cùng bộ phận. Ở đây đồng nghiệp các phòng ban khác nhau thường xuyên hỏi thăm nhau, có thể trò chuyện thân tình như bạn bè, còn có thể tùy ý đùa giỡn, không giống như Hoa Hệ Duyên, luôn dè dặt khi nói chuyện với phòng ban khác, sợ làm lộ bí mật của nhóm mình.
“Hứa Tường Diệu hay mời nhân viên ăn tối, gần như là một nét văn hoá của công ty.” Tiêu Thuận Thuận gọi thẳng tên người sáng lập công ty.
Chỉ trong một tuần, Tống Cần đã gặp Hứa Tường Diệu ba lần, là một người thanh niên tròn trịa, thích cười, cũng hay hỏi thăm thân thiện với nhân viên. Có lẽ do tuổi tác nên cô cảm thấy giữa hai người không có khoảng cách ông chủ và nhân viên.
Công việc mới bớt áp lực hơn rất nhiều, hiện Tống Cần đang phụ trách viết bài quảng cáo sản phẩm, ghép hình ảnh và văn bản, tham gia vào thiết kế website, công việc này không chỉ đòi hỏi sự hiểu biết sâu sắc về hình thức, chức năng và đối tượng khách hàng, mà còn phải biết sử dụng từ ngữ sắc sảo để thu hút sự chú ý của người tiêu dùng. Điều quan trọng hơn là nêu lên mối liên hệ chặt chẽ giữa sản phẩm và nhu cầu của người mua.
Nghe có vẻ không khó nhưng chắc chắn không hề dễ dàng, ít nhất Tống Cần cần có sự chuẩn bị rất nhiều để hoàn thành một bản kế hoạch cụ thể.
May mắn thay, công ty có bầu không khí thoải mái, trên bàn làm việc luôn không thiếu trà sữa và các món ăn vặt, làm tâm trạng nhân viên phấn khởi hơn trong công việc.
Nếu phải tăng ca, công ty luôn gọi đồ ăn khuya cho nhân viên.
Cường độ làm việc của Tống Cần ở mức vừa phải, nếu không có việc khẩn cấp nào như ra mắt sản phẩm mới thì cô sẽ không làm việc vào cuối tuần. Vì phải viết quảng cáo bằng hai ngôn ngữ, Tống Cần đã đăng ký lớp đào tạo Anh ngữ dưới sự giới thiệu của giám đốc sản phẩm, học phí không hề rẻ nhưng cô cảm thấy việc học này thật sự có ích.
Tống Cần sắp xếp cuộc sống rất trật tự, giải quyết từng việc nhỏ một cách cẩn thận. Cô luôn ghi chép lại những việc xảy ra xung quanh mình, khi bí ý tưởng, cô sẽ trao đổi với đồng nghiệp để có thêm kinh nghiệm.
Cứ thế, thời gian trôi rất nhanh, Tống Cần cũng vượt qua thời gian thử việc và trở thành nhân viên chính thức.
Sáng sớm, Tống Cần lần lượt phân phát bánh quy cho đồng nghiệp, nghe Hứa Tường Diệu ở phía sau nói: “Bánh rất thơm.”
Tống Cần đang sau lưng giữ cửa, đưa bánh cho hai đồng nghiệp, nghe thấy giọng Hứa Tường Diệu, cô quay người lại, đang định trả lời thì sửng sốt khi thấy người đứng sau anh ta.
Cô không ngờ lại gặp Thẩm Minh Tích ở đây.
Thẩm Minh Tích mặc bộ vest lịch sự, dáng người cao gầy, mắt đen sáng quắc. Đứng cạnh Hứa Tường Diệu ăn mặc giản dị, anh giống như một chuyên gia cao cấp được thuê đến để thanh tra công ty.
Hứa Tường Diệu vẫy vẫy tay, Tống Cần hiểu ý, mang bánh qua chỗ anh ta.
“Một cái là đủ rồi.” Hứa Tường Diệu nhìn đi nhìn lại, “Có rất nhiều bơ, ăn vào sẽ khiến lượng đường trong máu tăng vọt.”
“Cho anh ấy một cái nữa.” Hứa Tường Diệu ra hiệu.
“Được.” Tống Cần đáp lại, lấy ra một cái nữa rồi nhanh chóng đưa cho Thẩm Minh Tích.
Thẩm Minh Tích từ từ đưa tay ra, tay cô lơ lửng trên không một lúc, cuối cùng đặt một cái bánh vào lòng bàn tay anh.
Tống Cần ngước mắt, thấy anh đang nhìn mình, trong mắt có ý cười.
Hứa Tường Diệu cũng không giới thiệu với những người xung quanh, ăn hết cái bánh quy, vỗ nhẹ vào cánh tay Thẩm Minh Tích rồi dẫn người đến văn phòng của mình.
Tống Cần cầm hộp bánhtrầm ngâm, cô nghĩ, chỉ là tình cờ gặp thôi, không cần phải suy nghĩ nhiều.
Trở lại bàn làm việc, Tống Cần khẽ nhắm mắt, nhớ lại tâm trạng khi gặp Thẩm Minh Tích vừa rồi, rút ra một kết luận: tâm trạng đang rất bình tĩnh.
Việc lặp đi lặp lại câu “Anh ấy không thích tôi” hàng trăm lần trong im lặng cuối cùng cũng có hiệu quả.
Mãi đến chiều, Tống Cần mới biết được từ một đồng nghiệp ở bộ phận R&D rằng Thẩm Minh Tích và Hứa Tường Diệu là người quen cũ, anh đến để kiểm tra tỷ lệ vốn đầu tư vào một sản phẩm nào đó và mức độ rủi ro, hoàn toàn là vì công việc.
“Anh Thẩm đã từng đến đây một lần rồi.” Đồng nghiệp ngáp dài nói: “Hứa tổng rất tin tưởng anh ấy.”
Tống Cần không còn quan tâm nhiều đến chuyện này nữa.
Không ngờ mấy ngày sau, Tống Cần lại gặp Thẩm Minh Tích tại công ty của mình.
Lần này cô tăng ca, đang tập trung cao độ nên không biết Thẩm Minh Tích đến khi nào, tuy nhiên, giọng nói của Hứa Tường Diệu đã gây sự chú ý: “Hôm nay hoàn thành rất nhiều việc, anh có thời gian đi ăn khuya không?”
Tiêu Thuận Thuận nghe đến chữ “ăn khuya” liền vội vàng cất tập tài liệu, đứng dậy vỗ vai Tống Cần nói: “Đi thôi.”
Tống Cần ngước lên thì thấy Hứa Tường Diệu đang thúc giục đồng nghiệp bỏ việc đang làm xuống, người lặng lẽ chờ đợi bên cạnh không ai khác chính là Thẩm Minh Tích. Cô chần chờ một lúc, muốn nghĩ cách từ chối, nhưng tất cả đồng nghiệp đều kéo nhau đi.
Cô không còn lựa chọn nào khác, đành phải theo ra ngoài.
Tệ hơn nữa, trong bữa ăn, Thẩm Minh Tích ngồi đối diện với Tống Cần, khiến cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Sau ngày đó, cô không nghĩ sẽ có một ngày hai người ngồi gần nhau như vậy.
Hứa Tường Diệu là người hoạt bát, luôn biết cách tìm chủ đề, các đồng nghiệp xung quanh cũng góp lời. Tống Cần thỉnh thoảng sẽ nói một vài câu, nhưng phần lớn thời gian cô chỉ lặng lẽ lắng nghe.
“Của cô đây.” Thẩm Minh Tích cầm đĩa thịt người phục vụ đưa tới nhẹ nhàng đặt bên cạnh Tống Cần.
“Cám ơn.” Tống Cần cực kỳ khách sáo, “Còn nhiều quá, anh cũng ăn đi.”
“Tôi no rồi.” Anh đặt đũa xuống, lặng lẽ nhìn cô nói: “Tôi vừa ăn tối lúc 8 giờ, hiện tại còn chưa đói.”
“Vậy thì ăn chút rau đi.” Tống Cần lịch sự đáp.
Tống Cần lại cúi đầu ăn, chợt nghe anh lớn tiếng hỏi cô: “Cô đã thích nghi với công việc mới chưa?”
“Khá tốt.” Tống Cần ngước mắt lên, nở nụ cười xã giao, “Mọi người rất nhiệt tình hỗ trợ nhau.”
“Vậy thì tốt.”Anh chậm rãi nói xong, nhẹ nhàng mỉm cười, không nói thêm nữa.
Giống như cô, anh cơ bản không nói nhiều, ngồi ở một góc nên những người khác cũng không để ý nhiều đến họ. Hứa Tường Diệu chỉ nhắc đến một câu trong phần giới thiệu ban đầu: “Anh ấy là bạn học cấp ba của tôi, nhưng anh ấy lớn hơn tôi ba tuổi, vì anh ấy học sớm một năm, còn tôi học muộn hơn những người khác một năm.” Sau khi giới thiệu, Tống Thuận Thuận nửa đùa nửa thật hỏi anh đã có gia đình chưa, anh chỉ đáp mình còn độc thân.
Tống Cần và Tiêu Thuận Thuận đi vào nhà vệ sinh. Tiêu Thuận Thuận nhìn vào gương, trang điểm lại, nói: “Anh ấy khá đẹp trai.”
Tống Cần biết cô ấy đang nói đếnThẩm Minh Tích, chỉ khẽ ừ.
“Chị thử tranh thủ đi, dù sao chị cũng đang độc thân đúng không? Em cảm thấy anh ấy là một người tốt”.
Tống Cần lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không đâu.”
“Quả thực hơi đột ngột.” Tiêu Thuận Thuận tô chút son, nhanh chóng suy nghĩ: “Thật ra bạn trai em cũng khá đẹp trai, nhưng lại không chỉn chu như anh ta, cũng không trắng bằng.”
“Nhân tiện, đã tám ngày rồi em không gặp Hiểu Xuyên.” Tiêu Thuận Thuận chán nản dựa vào bồn rửa, tay cầm thỏi son buông thõng, mệt mỏi, “Em có linh cảm lần này sẽ thật sự chia tay. “
Tống Cần sợ nghe tâm sự của đồng nghiệp, nhưng cũng không thể quá thờ ơ khi đối phương chủ động nhắc đến, nên cô nói thêm: “Hai người ở bên nhau hai năm, có nền tảng tình cảm sâu sắc, cũng không dễ kết thúc bằng chiến tranh lạnh như vậy.”
“Có lẽ lần này sẽ khác. Có lẽ anh ấy chán rồi, không muốn tiếp tục nữa.”
“Vậy sao em không chủ động đi tìm cậu ấy? Nếu không có dũng khí thì thử gọi điện thoại xem.”
“Tại sao phải là em chủ động chứ? Lúc đầu chính em theo đuổi anh ấy, thậm chí còn bị chối. Em rất xấu hổ khi nghĩ lại. Nhưng mọi người nói đúng, đàn ông không trân trọng người mà họ dễ dàng có được.”
Tống Cần suy nghĩ một chút rồi nói: “Không thể vơ đũa cả nắm được”.
“Nhân tiện, trước đây chị từng làm việc ở Hoa Hệ Duyên, chắc hẳn có kinh nghiệm phong phú. Chị có thể giúp em phân tích xem anh ấy đang nghĩ gì không.” Tiêu Thuận Thuận lấy điện thoại di động ra, bấm vào trang cá nhân của bạn trai, “Nhìn anh ấy đi, không hề tỏ ra buồn bã, vẫn chơi game, chơi thể thao, trò chuyện bình thường với bạn bè… “
“Chị chưa từng yêu đương.” Tống Cần thành thật nói, “Chị không biết phải phân tích mối quan hệ của em thế nào.”
“Không phải chứ?” Tiêu Thuận Thuận khó hiểu, sau đó nhận ra mình lỡ miệng, trong nháy mắt sửa lời, “Không có gì, chỉ cảm thấy ngạc nhiên thôi, chị xinh xắn lại tốt bụng, sao có thể chưa từng yêu đương…”
Tống Cần không giải thích nhiều, cười nói: “Không sao, chúng ta chưa từng nói đến chuyện này.”
“Không có kinh nghiệm cũng không sao, chị có thể góp ý khách quan với em.”
Ánh mắt Tống Cần từng chút một di chuyển dọc theo ngón tay của Tiêu Thuận Thuận, lướt nhanh qua vòng bạn bè của bạn trai cô ấy, cuối cùng nói: “Chị cũng không thấy có gì khả nghi, có lẽ em đang đa nghi thôi. Suy đoán cũng không được gì, tốt nhất hai người nên trò chuyện thẳng thắn.”
Tiêu Thuận Thuận bắt đầu cân nhắc.
“Nhìn xem, ngoại trừ nửa tháng gần đây, trước đó đều là hình của em kìa.”
Tiêu Thuận Thuận đột nhiên quay người lại, nhìn mình trong gương, lo lắng nói: “Mới tăng ca hai ngày mà nhìn em tiều tuỵ quá rồi, hay do đèn ở đây quá tối?”
“Em vẫn xinh đẹp, không cần lo lắng.”
Tiêu Thuận Thuận nghịch mái tóc dài xoăn, nhìn trái nhìn phải, dần lấy lại sự tự tin vốn có, gọi di động cho bạn trai.
Tống Cần thấy vậy bước ra ngoài trước, không ngờ Thẩm Minh Tích đứng trước cửa nhà vệ sinh nam, trên tay cầm chai nước khoáng, đang nhìn về phía nhà vệ sinh nữ.
“Lâu thế à?” Anh hỏi khi thấy cô bước ra.
“Tôi đang trò chuyện với đồng nghiệp bên trong.” Tống Cần nói.
“Tôi tưởng có chuyện gì đó xảy ra với cô rồi.”
“Tôi vào nhà vệ sinh nữ thì có gì xảy ra chứ? Bị bắt cóc? Hoặc ngất xỉu vì vỡ mạch máu não khi đại tiện quá mạnh?” Tống Cần thản nhiên nói.
Ánh mắt anh lặng lẽ nhìn cô.
Tống Cần nghĩ, mình hẳn là mới nói đùa một cách nhạt nhẽo.
Quên đi, cô phớt lờ anh, một mình trở về phòng ăn, cũng nghe thấy tiếng bước chân của anh đi phía sau.
Những người khác trong phòng ăn vẫn đang trò chuyện sôi nổi, nước trong nhiều nồi lẩu nhỏ đã gần cạn, Tống Cần thấy vậy liền cầm chiếc ấm đặt ở một bên, trầm ngâm đổ nước vào nồi của mình.
“Cô cứ ngồi đi, để người phục vụ tới giúp.” Hứa Tường Diệu nói.
“Không sao đâu, chuyện nhỏ thôi.” Tống Cần nói.
Mười giờ hơn, bữa tiệc kết thúc, Hứa Tường Diệu một mình vội vàng trở về công ty, các đồng nghiệp khác hầu như đều tự lái xe về. Bạn trai của Tiêu Thuận Thuận vội vàng chạy tới đón cô ấy, hạ cửa sổ xuống, ngọt ngào gọi, “Tiểu Thuận Thuận, anh ở bên này.” Tiêu Thuận Thuận chạy tới bên bạn trai như một chú chim nhỏ.
Tống Cần từ chối lòng tốt của một số đồng nghiệp muốn đưa cô về nhà, nói rằng gần đó có tàu điện ngầm, vào giờ này cũng còn rất đông hành khách, vô cùng an ninh.
“Tôi cũng đi tàu điện ngầm.” Thẩm Minh Tích đứng cách đó không xa tiến tới nói với cô: “Nếu tiện thì chúng ta đi cùng.”
“Thật sự tôi có thể đi một mình, anh cứ đi về trước đi.”
Không ngờ, anh lại nói: “Chúng ta thật sự đi cùng đường, tôi cũng không lái xe tới đây.”
Đây là đang giảm khí thải cho môi trường sao? Tống Cần nghĩ thầm, quên đi, đi cùng thì đi cùng, cũng chẳng có gì phải tránh né.
Hai người chậm rãi đi về phía tàu điện ngầm. Bận rộn cả đêm, cô cũng không còn sức để xã giao.
Một lúc sau, cánh tay Tống Cần vô tình bị chạm nhẹ, cô định thần lại thì thấy Thẩm Minh Tích đưa điện thoại cho mình và nói: “Menu mới nhất của quán.”
Cô nhìn thoáng qua, là một món tráng miệng được trang trí cầu kỳ. Tống Cần nhớ lại lần thử món ăn trước, cảm thấy như đã qua cả một đời.
“Trông rất đẹp.” Tống Cần lịch sự đáp: “Gần đây công việc làm ăn rất tốt phải không?”
“Không tệ.” Anh vừa xem những bức ảnh vừa hỏi, “Sau này cô không ghé quán nữa sao?”
Tống Cần không ngờ anh lại hỏi như vậy nên nhất thời im lặng.
“Nếu cô đến thì sẽ có giảm giá đặc biệt.” Anh như thể nhớ ra điều gì đó, “Tôi nhớ lần đầu tiên tôi giảm giá cho cô là vì đồ ăn tôi nấu quá tệ.”
Cô ngồi thẳng dậy, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra cũng không đến nỗi quá tệ. Cho dù không giảm giá thì tôi cũng sẽ không để lại đánh giá tiêu cực trên mạng.”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh thản nhiên mỉm cười, từ từ bình tĩnh lại rồi nói: “Gần đây kỹ năng nấu nướng của tôi đã tiến bộ rồi.”
Cô nói: “Thật ra, dù kỹ năng nấu ăn của anh có tốt hay không cũng không quan trọng, nhà hàng đã có đầu bếp chuyên nghiệp rồi”.
“Ừ. Tôi chỉ tò mò thôi, tại sao quy trình tương tự nhưng khi tôi làm ra thì lại không ngon như đầu bếp.”
Hóa ra đó chỉ là chút háo thắng của ông chủ Thẩm.
“Việc kiểm soát nhiệt độ, lượng gia vị, mức độ xào, nấu nướng cần rất nhiều kiến thức. Người ta đã học bài bản nên tất nhiên chuyên nghiệp hơn”.
“Có lẽ vậy.”
Cô không nhìn mặt anh, giọng nói càng ngày càng nhẹ nhàng như đang nói với chính mình: “Nói thật, anh không cần phải đến nhà hàng nấu ăn đâu, lỡ có người ăn phải thì sao?”
“Nhỡ có người ăn phải thì sao” là một câu nói cực kỳ chí mạng, Tống Cần nói xong mới phản ứng lại.
Không ngờ, anh lại ung dung trả lời: “Bị người khác ăn phải thì sao, chẳng lẽ có thể ngất xỉu tại chỗ à?”
Tống Cần ngạc nhiên nhìn anh, không nói thêm nữa.
Tàu đã đến ga, cách không xa là đường Dật Hưng.
Khi đi ngang qua “Sáng Nay”, Thẩm Minh Tích dừng lại,qua cửa kính nhìn mấy người phục vụ đang làm nốt công việc dọn dẹp trong quán, rồi quay sang Tống Cần đang đi phía sau một bước, nói: “Nếu có thời gian thì hãy ghé quán.”
Tống Cần ngước nhìn một ngôi sao sáng như viên kim cương trên bầu trời đêm, trầm trồ trước vẻ đẹp hiếm có này, nghe lời mời của anh, ánh mắt nhìn qua, chợt cảm thấy như có một ngôi sao rơi thẳng vào mắt anh vậy.
“Anh không thấy xấu hổ nếu gặp lại tôi sao?”
“Không có gì đáng xấu hổ cả.” Anh nhìn cô, “Nếu ý cô là những gì cô nói với tôi trước đây thì thật sự không có gì để ngại ngùng.”
Cô nhất thời không thể xác nhận liệu ý anh có phải chuyện được tỏ tình với anh là quá thường nhật hay không, nhưng nghĩ lại, Thẩm Minh Tích không phải người ngạo mạn phô trương như vậy.
Thật ra, ngoại trừ việc xấu hổ khi gặp lại anh, những cảm xúc khác của cô đều ổn.
Suy cho cùng, đều là người trưởng thành, ai mà không có những lúc thất bại.
“Tôi cũng không thấy xấu hổ lắm. Dù sao bị từ chối là chuyện mà rất nhiều người đã trải qua.”
“Đúng, tôi cũng từng trải qua rồi,” Thẩm Minh Tích nói.
Hóa ra anh cũng bị người khác từ chối, điều này nằm ngoài dự đoán của cô, đồng thời còn mang đến cho cô dư âm “không ai thoát khỏi lưới tình.”
Quả thực, bị từ chối là chuyện thường tình trong cuộc sống, cô không cần phải cố tình tránh mặt anh nữa.
Lúc đầu còn nghĩ, cả đời này không cần phải gặp lại, nhưng không ngờ rất nhanh lại đối diện nhau.
Giống như ông trời đã đặc biệt an bài vậy.
Cô suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh nói: “Tôi về đây. Tạm biệt.”