Việc bạn bè tặng nhau những món quà nhỏ là điều bình thường.
Tống Cần đặt món quà này vào phòng tắm, dùng làm hộp đựng trang sức nhỏ, thỉnh thoảng ném đôi bông tai vào đó, hàng ngày soi gương nhìn thấy chiếc giỏ cá nhỏ này cô lại thở dài, thầm khen Thẩm Minh Tích quá khéo tay.
Hai người vẫn hàng ngày trò chuyện qua lại. Tống Cần đã từ bỏ ảo tưởng về anh, cũng không cần cố ý nghĩ cách thu hút sự chú ý của anh, ngược lại càng trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.
Mấy ngày nay cô hay cảm thấy chóng mặt, như bị say nắng, ăn không ngon, về đến nhà thì nằm trên sofa, uống cháo trắng sau đó vật vờ ngủ thiếp đi.
Thẩm Minh Tích không nhắn tin, nói muốn xem cô thế nào. Tống Cần cúi đầu nhìn mình, đang mặc quần áo ngủ luộm thuộm, không muốn người khác nhìn thấy.
“Tại sao?” cô hỏi.
“Không có lý do gì, chỉ muốn xem cô thế nào thôi.” Anh nói.
Cô có chút bất lực, không trả lời vì không muốn chụp ảnh selfie vào lúc này. Cô uống thuốc cảm rồi chợp mắt một lát, sau khi tỉnh dậy, cô lấy lại được chút sức lực, đi vào phòng tắm nhìn vào gương. Tống Cần cảm thấy nhìn mình cũng không thê thảm cho lắm, vì vậy chụp một tấm hình, gửi qua cho Thẩm Minh Tích.
Thẩm Minh Tích sau khi nhận được đã trả lời: “Có vẻ tinh thần rất tốt”.
“Không tốt lắm,” cô nói.
“Tốt hơn tôi rồi.”
Cô nghĩ, anh cũng có khiếu hài hước đấy chứ.
Tống Cần tự nhận thức mình không phải là người quá xinh đẹp, khi còn nhỏ chỉ có một số người thân khen ngợi vẻ ngoài của cô, đa số đều là những lời nói khách sáo.
“Tôi không thể so sánh với anh.” Cô trả lời anh: “Tôi biết tôi trông như thế nào. Trang điểm thì còn đánh lừa được thị giác, bỏ lớp trang điểm thì thôi đi, doạ người bên cạnh chạy hết.”
Một lúc sau, anh mới trả lời: “Không lừa cô, tôi thực sự thấy cô dễ nhìn hơn tôi.”
Cô tự nghĩ: khiêm tốn đến thế là cùng.
“Nhân tiện, anh không thể chỉ yêu cầu tôi gửi ảnh được, còn ảnh của anh thì sao?” C
“Tôi không có thói quen chụp selfie.”
“D sao cũng phải công bằng. Tôi gửi ảnh cho anh, anh cũng phải gửi cho tôi.” Cô mỉm cười.
Thẩm Minh Tích nói “chờ một chút” rồi biến mất.
Đúng lúc Tống Cần tưởng anh trốn luôn rồi thì một bức ảnh được gửi tới, cô nhìn thấy thì hơi giật mình, hỏi anh: “Anh cắt tóc ngắn từ khi nào vậy?”
“Tuần trước.”
Cô nhìn lại tấm ảnh, tóc ngắn càng làm đường nét gương mặt thêm rắn rỏi, mặc dù không còn sự dịu dàng, nhưng khí chất đàn ông trầm ổn dường như còn nhiều hơn trước. Quả thật, phong độ là nhất thời, đẳng cấp là mãi mãi.
“Công ty của anh có cho phép anh cắt tóc như thế này không?” cô tò mò.
“Tóc tôi mọc rất nhanh, tháng nào cũng phải đến tiệm cắt tóc, rất phiền, nên lần này tôi muốn cắt ngắn hơn một chút.”
Nghe những gì anh nói, cô nhận ra với anh, kiểu tóc nào thuận tiện là được, không cần quan tâm nó đẹp hay không.
“Anh cắt tóc ở đâu vậy?”
“Trong chợ có một tiệm cắt tóc, giá cả phải chăng. Những người già sống gần đó cũng thường đến. Nếu cô thích, lần sau tôi dẫn cô đến, nhưng chỗ đó hơi lộn xộn, lại hay bị người ta chen hàng…”
“…”
Cô có thể tưởng tượng ra khung cảnh đó, hẳn là nhuộm mùi “khói lửa nhân gian.”
“Tôi thật muốn xem anh trông thế nào với kiểu tóc ngắn như này.” Cô nói.
“Vậy cô tới đây xem đi.”
“Ừ, có dịp sẽ nhìn, gần đây tôi hơi mệt.” Cô từ chối lời đề nghị của anh.
Không hiểu sao cô vẫn cảm thấy gặp anh không thoải mái bằng nói chuyện điện thoại với anh.
Không ngờ vài ngày sau, Tống Cần nhận được tin nhắn Wechat của Thẩm Minh Tích trước khi tan sở, nói rằng anh đang ở gần công ty cô. Tống Cần rất bất ngờ, hỏi định vị rồi đi bộ đến chỗ anh đậu xe.
Thẩm Minh Tích không làm cô khó xử nên đậu xe hơi xa một chút, đi bộ đến đó chỉ mất mười phút.
Khi Tống Cần đến, cô thấy anh rất giống trong tấm hình selfie, cương trực hơn trước rất nhiều.
Thẩm Minh Tích cũng mỉm cười với cô, có lẽ là do kiểu tóc của anh, không hiểu sao cô lại cảm thấy trong nụ cười của anh có chút trêu chọc.
“Sao đột nhiên lại tới đây?” Tống Cần ngồi ở ghế sau, thắt dây an toàn.
“Cô nói muốn xem kiểu tóc mới của tôi, chỉ sợ vài ngày nữa tóc tôi mọc ra sẽ không giống như vậy nữa.” Anh quay lại nhìn cô.
Tống Cần phớt lờ câu hỏi “sao lúc nào anh cũng ngồi hàng sau?” của anh, thản nhiên hỏi anh đã ăn gì chưa, anh nói chưa.
Tống Cần nói: “Anh đến đây rồi, vậy tôi đãi anh một bữa nhé.”
“Cô thấy khỏe hơn chưa?”
“Không có việc gì, khẩu vị đã khá lên, anh muốn ăn cái gì?”
“Cô quyết định đi, cô anw gì thì tôi ăn nấy.”
Tống Cần mở điện thoại lên, tìm kiếm quán ăn ngon gần đó, xem qua rồi hỏi ý kiến, đồng thời đưa hình thực đơn trong điện thoại cho anh xem. Hai bàn tay tự nhiên chạm vào nhau, cô lập tức rút tay lại hỏi anh: “Anh xem có thích quán này không?”
Anh dường như không chú ý đến việc cô né tránh tiếp xúc với anh, vẻ mặt không thay đổi, lặng lẽ xem ảnh, sau đó trả lại điện thoại cho cô nói: “Cô quyết định đi.”
Tống Cần gật đầu, đang định tải phiếu giảm giá thì chợt thấy trên màn hình hiện lên chữ “Mẹ”, cô sửng sốt, vội vàng nhấc máy.
“Cần Cần, chú Hứa và tmej vừa xuống tàu cao tốc, hiện tại đang ở ga tàu điện ngầm, bây giờ phải đi thế nào để đến chỗ con ở?”
Tống Cần nghi ngờ mình đã nghe nhầm, với cách cư xử của mẹ cô và chú Hứa, họ sẽ không bao giờ xông tới mà không nói trước một lời, cô cảm thấy có gì đó không ổn nên bình tĩnh hỏi: “Sao mẹ lại đến đây? Có chuyện gì xảy ra ạ?”
Thẩm Minh Tích ngồi ở ghế lái cũng quay đầu lại.
“Gặp mặt trực tiếp sẽ nói cho rõ ràng.” Giọng mẹ cô mệt mỏi, “Con tan làm rồi à?”
“Đã đến giờ tan sở rồi.” Tống Cần liếc Thẩm Minh Tích, “Con đang định về nhà.”
“Được rồi, con cứ về nhà trước đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Sau khi cúp máy, Tống Cần nói với Thẩm Minh Tích: “Xin lỗi, bây giờ anh đưa tôi về nhà được không? Coi như tôi nợ anh bữa này, vài ngày nữa sẽ bù cho anh.”
Tống Cần trở về nhà đợi hơn nửa tiếng, chuông cửa vang lên, mẹ cô và chú Hứa đã đến.
Có lẽ vì đi đường xa nên sắc mặt cả hai đều không tốt, đặc biệt là chú Hứa, vốn luôn vui vẻ, lần này nhìn thấy Tống Cần, chỉ cười vội vàng, khô khan nói: “Xin lỗi, không báo trước đã đường đột đến tìm con.”
Tống Cần đã nấu sẵn một ấm trà hoa long nhãn, rót ra ly cho mọi người uống.
Mẹ cô nhấp một ngụm trà, giải thích mục đích đến thăm con gái: “Nghiên Nghiên gặp phải một kẻ lừa đảo. Toàn bộ số tiền tiết kiệm 80.000 tệ của con bé đã bị lừa mất hết. Điện thoại của đối phương đã tắt, anh ta rõ ràng đã bỏ trốn. Lần này mẹ với chú đến để tìm tung tích hắn ta, trường hợp xấu nhất có lẽ phải báo cảnh sát.
“Dạ?” Tống Cần không hiểu mẹ đang nói gì.
Chú Hứa bình tĩnh hơn, sắp xếp câu chữ rồi bắt đầu kể.
Hứa Thần Nghiên gặp một người đàn ông khi đang làm việc tại quầy mỹ phẩm trong một cửa hàng bách hóa, anh ta hiền lành, ăn mặc chỉn chu, mua mỹ phẩm trị giá hàng ngàn tệ, sau đó còn trao đổi tin nhắn Wechat với Hứa Thần Nghiên. Người đàn ông này cho biết anh ta đến thăm một người bạn cũ, dự định ở đó hai ngày nên mua mỹ phẩm làm quà họp mặt cho vợ mới cưới của người bạn cũ. Hứa Thần Nghiên cảm thấy anh ta là người hào phóng, ăn nói chân thành nên cũng có thiện cảm. Sau khi thêm Wechat, hai người bắt đầu trò chuyện nhiều hơn. Trong hai ngày đó, con bé đã giới thiệu cho anh ta rất nhiều nơi thú vị, để cảm ơn, hắn đã gửi cho con bé một phong bao lì xì màu đỏ, nhưng Nghiên Nghiên từ chối nhận. Ngày rời đi, người đàn ông lại đến cửa hàng bách hóa tìm Hứa Thần Nghiên, mặc cho con bé liên tục từ chối, nhất quyết mua tặng con bé một chai nước hoa đắt tiền, sau đó Hứa Thần Nghiên hầu như ngày nào cũng trò chuyện với anh ta. Sau này Hứa Thần Nghiên biết được gia cảnh anh ta rất tốt, du học ở Anh và làm việc trong lĩnh vực tài chính, nhờ có tầm nhìn tốt nên mới ba mươi tuổi đã tự chủ tài chính, có nhiều thời gian đi du lịch và phụng dưỡng bố mẹ.
Hứa Thần Nghiên bắt đầu đặt câu hỏi tại sao với những điều kiện thuận lợi như vậy mà vẫn độc thân, hắn thừa nhận mình từng hẹn hò với hai người bạn gái, vì tính cách hào phóng nên bị họ lợi dụng tiền bạc, khiến anh ta mất lòng tin với phụ nữ cho đến khi gặp Hứa Thần Nghiên, con bé mang đến cho hắn một cảm giác hoàn toàn khác với những cô gái trước đó, khiến hắn cảm thấy thoải mái.
Hứa Thần Nghiên bắt đầu sao vào tình yêu, dần dần bị thu hút bởi tính cách hiền lành và kiên nhẫn của anh ta, dần gỡ bỏ phòng thủ.
“Em rất có năng lực, đáng tiếc lại bị trói chân ở huyện nhỏ như này, anh có thể giới thiẹu công việc khác cho em ở thành phố lớn, lương tháng 15.000 tệ. Tất nhiên, sự lựa chọn là của em, xem em có dám chấp nhận thử thách hay thích một cuộc sống an nhàn, quyết định rồi thì nói cho anh biết.”
Hứa Thần Nghiên không nghĩ ngợi lâu, bỏ việc và đi tìm anh ta. Con bé đến gặp Tống Cần, hôm sau hẹn với tên lừa đảo kia, anh ta đưa con bé đi ăn ở nhà hàng cao cấp, sau đó đến một câu lạc bộ thượng lưu để uống trà, phô trương sự giàu có, lại còn giới thiệu cho Nghiên Nghiên gặp gỡ với những người mà theo anh ta là “thuộc giới thượng lưu” của thành phố này.
Sau đó, người đàn ông gợi ý có thể giới thiệu Hứa Thần Nghiên đến một trung tâm đào tạo tư nhân, anh ta nói rằng ngoài kiến thức tài chính và nghệ thuật, nơi đây còn sắp xếp nghệ thuật trà đạo, cờ vua, yoga, làm bánh và các khóa học khác, cũng như các khóa học bồi dưỡng khí chất cá nhân, cách nói chuyện, hình dáng cơ thể, v.v. Người này cũng cho biết vì là trung tâm đào tạo tư nhân nên không mở cửa cho công chúng và cần có sự giới thiệu của người trong giới, nếu không phải bạn anh ta là cổ đông của trung tâm, Hứa Thần Nghiên thậm chí còn không thể chạm tới ngưỡng cửa.
Học phí cho một học kỳ gần 120.000 tệ, đây chắc chắn là số tiền không hề nhỏ đối với Hứa Thần Nghiên, nhưng tên lừa đảo nói đây là đầu tư dài hạn, sẽ rất có ích cho việc nâng tầm bản thân. Con bé chỉ có 80.000 tệ tiền tiết kiệm, hắn liền sẵn lòng cho mượn 40.000 tệ còn lại, thậm chí còn không thèm viết giấy nợ.
Sau khi Hứa Thần Nghiên chuyển tiền vào tài khoản do người đàn ông cung cấp, cô cũng nhận được một tờ đăng ký điện tử đàng hoàng trong hộp thư của mình, mẫu đăng ký rất chuẩn, có đóng dấu ở góc dưới bên phải, ngoài ra cô còn nhận được một tờ giấy đăng ký lịch trình có tên các khóa học, sắp xếp thời gian và hướng dẫn từ các giáo viên nổi tiếng. Hứa Thần Nghiên cảm thấy tương lai tươi sáng đang mở ra trước mắt.
Bốn ngày sau khi gửi tiền, người đàn ông kia vẫn tiếp tục liên lạc với Nghiên Nghiên, nhưng sang ngày thứ năm thì anh ta không có hồi âm, đến nay đã là ngày thứ tám, điện thoại của anh ta cũng không nhận cuộc gọi.
Hứa Thần Nghiên nhận ra mình đã bị lừa, khóc lóc mấy ngày liền nhưng từ chối tiết lộ thông tin của người đàn ông đó cho bố mẹ biết.
Hứa Thần Nghiên thừa nhận lần này mình bị lừa nhưng lại không muốn truy cứu. Tuy nhiên, ngày nào con bé cũng nhốt mình trong phòng, hầu như không ăn cơm, liên tục rơi nước mắt, cả đêm cũng không ngủ. Chú Hứa đau lòng nói: “Mẹ con muốn tìm người này để lấy lại tiền cho em con, như vậy cũng coi như đòi lại công bằng cho Nghiên Nghiên. Nếu anh ta không chịu trả lại số tiền, chúng ta sẽ bàn xem có nên gọi cảnh sát hay không, nhưng chú thậm chí còn không biết tên thật của hắn, mà tên đó chắc chắn đã dùng tên giả để tiếp cận con bé.”
Tống Cần nói: “Con nghĩ tốt hơn hết là nên gọi thẳng cho cảnh sát”.
Mẹ cô nói: “Nếu bây giờ chúng ta gọi cảnh sát, cảnh sát nhất định sẽ liên lạc ngay với Nghiên Nghiên. Con bé rất xấu hổ khi bị lừa như vậy, nó sẽ nghĩ quẩn. Cần Cần, em con không mạnh mẽ như con, vì vậy mẹ với chú Hứa muốn bàn cách giải quyết với con trước khi đi đến bước cuối cùng là báo cảnh sát.”
“Vậy ccon bé không nghi ngờ khi hai người đến đây à?” Tống Cần hỏi.
“Mẹ không dám nói sự thật với con bé. Thực ra, ban đầu mẹ và chú đã lên kế hoạch đi Bắc Đới Hà du lịch, nó cũng biết về sự sắp xếp này nên mẹ chỉ đơn giản nói rằng mẹ và chú sẽ khởi hành theo kế hoạch. Nghiên Nghiên không nghi ngờ gì cả, nó cũng muốn ở một mình để không cảm thấy xấu hổ. Mẹ đã nhờ dì nhà bên cạnh để ý con bé giùm trước khi đi rồi.”
Chú Hứadùng lòng bàn tay xoa mặt, thở dài, vẻ mặt đau khổ nhìn Tống Cần nói: “Mẹ con và chú cũng muốn bàn bạc chuyện này với con. Con là người có trình độ học vấn cao hơn nên chắc hẳn có nhiều giải pháp hơn.”
Đã quá giờ ăn tối, ba người còn chưa ăn cơm, đều cảm thấy mệt mỏi, tạm thời không nghĩ ra được ý tưởng gì hay ho. Tống Cần lục lọi tủ lạnh chỉ tìm thấy hai quả cà chua và một hộp phô mai, co nhấc máy gọi đồ ăn bên ngoài.
Khi đồ ăn mang đến, cả ba người lặng lẽ ăn cho xong rồi dọn dẹp, trong lòng đều mang suy nghĩ nặng trĩu.
Tống Cần hỏi thông tin về người đàn ông đó, mẹ cô đưa cho cô một ấm trà sứ tinh xảo nhỏ xíu, bên trên có tên một câu lạc bộ tư nhân, còn có một túi vải nhàu nát có tên một nhà hàng cao cấp.
“Là món quà con bé mang về, mẹ lén đem theo khi Nghiên Nghiên không để ý.”
Nhìn thấy hai thứ này, chú Hứa xấu hổ quay đầu lại nói: “Vẫn là con bé bị lừa vì thích sự phù phiếm…”
Tống Cần nghe chú Hứa nói, liền nghĩ ra: “Nói đến, lúc đó Nghiên Nghiên quả thực có đến gặp con, còn bảo rằng nó đến đây để gặp bạn trai, còn muốn con giữ bí mật giúp…”
“Con nói gì?” Chú Hứa ngắt lời Tống Cần, kinh ngạc nhìn cô, giọng nói như lửa đốt, “Sao con không nói cho chúng ta biết? Đây không phải chuyện nhỏ, nếu con nói thì có lẽ chuyện xấu nhất đã không xảy ra.”
Sắc mặt mẹ cô cũng trở nên nghiêm túc, bà nhìn con gái mà không nói một lời.
Tống Cần nhất thời chán nản, thấy rõ vẻ mặt buộc tội của họ, như thể mình là kẻ chủ mưu.
Chú Hứa càng ngày càng cáu kỉnh, lông mày nhíu chặt, lúng túng tìm kiếm hộp thuốc lá, mẹ Tống ánh mắt sắc bén, nhanh chóng lấy từ trong túi xách ra đưa cho ông.
“Tôi đi ra ngoài hút một điếu thuốc “
Chỉ còn lại Tống Cần và mẹ.
Không lâu sau, Tống Cần nghe mẹ cô nhẹ nhàng nói: “Nếu con nói sớm hơn thì chúng ta đã khuyên Nghiên Nghiên không kết giao với người đó…”
“Vậy bây giờ mẹ định cáo buộc tất cả tội lỗi là do con à?” Tống Cần hỏi.
“Tất nhiên mẹ không có ý đó.”
Giọng điệu của Tống Cần cũng trở nên nóng nảy: “Nhìn vẻ mặt của chú Hứa, con biết là ông ấy đang trách con.”
“Dù sao thì Nghiên Nghiên cũng là con gái của chú ấy. Con bé rất đơn giản, chưa từng có bạn trai, hơn nữa đây là lần đầu tiên con bé gặp phải chuyện như vậy.” Mẹ Tống khéo léo nói.
Tống Cần không trả lời, đang suy nghĩ xem phải làm sao.
Tuy không đồng tình với họ nhưng cô cũng hiểu điều họ đang nghĩ đến bây giờ là áp lực tinh thần của Hứa Thần Nghiên, họ sợ con bé sẽ làm điều gì tổn thương bản thân trong lúc hoảng loạn.
Cho đến khoảng mười giờ, mẹ Tống cùng chú Hứa đến dãy khách sạn gần đó để nghỉ qua đêm, chỉ còn lại Tống Cần ngơ ngác ngồi trên ghế sofa.
Cô cảm thấy chán nản, lồ.ng ngực thắt lại, không chỉ vì chuyện xảy ra với Hứa Thần Nghiên, mà còn vì những chuyện khác, dần dần cô cảm thấy khó thở, cô chỉ muốn tìm người để bày tỏ tâm tình, thế nên cô vội mở Wechat nhìn thì thấy có tin nhắn chưa đọc của Thẩm Minh Tích, hỏi cô ăn tối chưa.
Cô quyết định tâm sự mọi chuyện với anh.
Cô kể hăng say đến mức suýt quên mất thời gian, mãi đến khi phần lớn cảm xúc tiêu tan, cô nhìn đồng hồ thì thấy đã gần nửa đêm.
Anh khôngngắt lời cô, kiên nhẫn lắng nghe, cuối cùng nói: “Có phải cô cảm thấy mình không được yêu thương không?”
Cô thẳng thắn trả lời: “Ừm”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy,” anh nói.
Một cảm giác đồng cảm chợt nảy sinh.
“Tôi luôn ghen tị với những đứa trẻ lớn lên trong một môi trường an toàn.” Cô im lặng gõ dòng này rồi xóa đi.
Quên đi, không vạch trần vết sẹo của chính mình cũng chính là không vạch trần vết sẹo của Thẩm Minh Tích, càng nói càng cảm thấy nặng nề.
“Cho tôi xem túi quà có tên nhà hàng trên đó.” Anh đột nhiên nói.
Cô chụp ảnh, đồng thời cũng chụp ảnh tách trà do câu lạc bộ cao cấp tặng rồi gửi cho anh.
“Tôi sẽ cố gắng tìm hiểu.”
“Làm sao mới điều tra được?” Cô không tin.
“Thử xem vận may thế nào.”
Cô im lặng.
Một lúc sau, anh mới nói: “Khi còn nhỏ, tôi rất ghen tị với những bạn cùng lứa được cha mẹ che chở.”
Cô sửng sốt, không ngờ anh cũng nghĩ đến chuyện này.
“Nhưng khi lớn lên, tôi càng hiểu rằng không cần thiết phải luôn nhìn lại quá khứ”.
Cô biết rằng anh nói đúng, mọi vấn đề đều dễ dàng đổ lỗi cho hoàn cảnh gia đình, nhưng điều đó cũng chẳng giúp ích được gì cho tình hình hiện tại.
“Chúc ngủ ngon.” Lần đầu tiên anh nói chúc ngủ ngon với cô.
“Ngủ ngon.” Cô cũng chúc anh ngủ ngon.