Phụ Sinh

Chương 11: Chúc Tịnh Tịnh



Sau khi được Long Long chỉ dẫn một phen, Chúc Vi Tinh đại khái đã hiểu rõ các thao tác cơ bản.

Tên tài khoản WeChat của cậu là [Chúc Tịnh Tịnh], rất nhiều người liên lạc được Chúc Tịnh Tịnh chia thành nhiều nhóm, tên nhóm đặc biệt có phong cách cá nhân. Dế Nhũi, Lợn Nhà, Gà Rừng, Rùa Vàng, Hồ bằng, Cẩu hữu…, so với bách khoa động vật còn muốn phong phú hơn. Ngoại trừ một số ít là người bình thường, phần lớn mấy nhóm trong vòng bạn tốt đều cực kì cay mắt.

Ví dụ như thứ mà Long Long nhìn thấy là thuộc về một nhóm [Gà Rừng] nào đó, phong cách của nhóm này hệt như chuồng trại chăn nuôi và lò mổ, lộ ra cỗ khí tức gia súc đậm đặc, đầu óc móc ra làm nước rửa chén đều không ảnh hưởng sinh hoạt của bọn họ. Mà nhóm [Rùa Vàng] thì không thiếu xa hoa đồi trụy ăn chơi trác táng, ngồi không mà hưởng, chướng khí mù mịt, cũng đồng dạng khó coi.

Chúc Vi Tinh không khỏi trợn mắt ngoác mồm, hít sâu một hơi, tắt đi vòng bạn bè. May thay, Chúc Tịnh Tịnh không up album ảnh thành cái quầy thịt lợn giống mấy người kia, thịt thăn xương sườn chân trước chân sau, các loại bộ phận đều gắn tag treo lên bán. Thế nhưng cậu cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, qua những bình luận của cậu trong đó mà tổng kết lại, người ta là bày ra một cách trắng trợn, còn cậu thì ngầm tiện thôi.

Mấy thứ mà Chúc Tịnh Tịnh phát trên vòng bạn bè đều là giả bệnh độc mồm độc miệng, không có chút dinh dưỡng nào, phàn nàn lãnh đạo giảng viên chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng lấn yếu sợ mạnh, đố kị bạn học trong lớp gia cảnh giàu có ngạo nghễ thanh cao, hay cười nhạo đồng nghiệp làm công xuất thân nghèo khổ ăn mặc quê mùa. Tự cho rằng cách mình châm chọc người khác thật lịch sự cao cấp, nhưng những gì thể hiện trong từng câu từng chữ của cậu đều là ham vinh phù phiếm và sự tự ti không chịu nổi.

Còn lại chính là lít nha lít nhít ảnh tự sướng, hiển nhiên cậu trai này rất tự tin về ngoại hình của mình. Mua kiện quần áo mới liền tự sướng, mới xỏ lỗ tai liền tự sướng, uống trà chiều cũng tự sướng nốt, một bộ ẻo lả kệch cỡm, nhìn chúng mà Chúc Vi Tinh hiện tại không khỏi cau mày.

Buồn cười nhất chính là, theo một người bạn giấu mặt trong vòng bạn bè của cậu nói, cậu không giống như mấy mặt hàng tùy tiện kia, ai đưa tiền liền xoạc chân, trái lại Chúc Vi Tinh cậu vô cùng trân quý bản thân, ngàn vàng cũng khó mà mua được. 419 không muốn, nhà giàu mới nổi không muốn, phượng hoàng nam cũng không muốn nốt, mục tiêu của cậu phải là một quý tộc thực thụ chốn thâm cung bất lộ, tuổi tác bề ngoài đều muốn hàng cực phẩm, cũng như muốn có một mối quan hệ lâu dài. Cho nên cậu không lộ, không ra khơi, không ô uế dấn thân, chỉ quyết trở thành tư bản chính hiệu trong tương lai.

Những bình luận phía dưới đều là nhao nhao nịnh bợ người đẹp chí hướng rộng lớn, chờ cậu ‘một ngày nào đó lên trời, một bước lên mây, làm một 0 vẻ vang nhan sắc vô song’. Chỉ là những lời này có chân thành ca tụng, có âm dương quái khí châm chọc khiêu khích, cũng có thẳng thừng mắng mỏ, nhưng tất cả đều bị Chúc Tịnh Tịnh lời lẽ ác hơn đáp trả.

Vốn từ dùng để mắng người của cậu còn rất phong phú, không phải kiểu chửi cha gọi mẹ phụ khoa văng tám hướng. Ngược lại, cậu thích ví von, so sánh, từ lớn như sao trời vũ trụ, đến nhỏ như tế bào nấm đều có thể được đem ra làm ẩn dụ, không cái nào giống cái nào. Xem xong, Chúc Vi Tinh được mở mang tầm mắt mà choáng váng, phải xoa dầu đuổi muỗi lên thái dương nhiều lần mới xua được cảm giác khó chịu kéo đến liên tục.

Còn chưa ném chết cậu, xã hội này thực sự là rất đỗi nhân từ, Chúc Vi Tinh lại thở dài.

Dứt khoát xóa đi từng cái một, xóa xong một bức tự sướng nào đó, Chúc Vi Tinh ngừng tay.

Địa điểm trong bức ảnh là ở bách hóa Cự Tượng, nội dung là vừa mua được một chiếc áo phông cộc tay yêu thích, nhưng Chúc Vi Tinh đoán chắc 80% đây là hàng nhái cao cấp, chỉ là chạy vào cửa hàng sang trọng bày pose để chụp ké thôi. Ảnh chụp còn chọn góc độ vô cùng gây tò mò, đưa lưng về phía tấm gương trong nhà vệ sinh, có lẽ Chúc Tịnh Tịnh cảm thấy tư thế này có thể bày ra góc mặt xinh đẹp cùng phần gáy bả vai rồi đến đường cong eo hoàn hảo của cậu ta.

Tham Khảo Thêm:  Chương 305

Cũng bởi vậy mà Chúc Vi Tinh nhìn rõ hình ảnh trên xương bướm, sạch sẽ, không có bất kỳ dấu vết hay màu sắc nào. Lúc đó là tháng sáu, cách nay ba tháng trước, nói cách khác, khi đó sau lưng của cậu chưa có hình xăm hoa râm bụt.

Chúc Tịnh Tịnh khẳng định là rất trân trọng thân thể của mình, nếu như không phải là thứ có ý nghĩa đặc biệt với cậu ta, cậu ta sẽ không tình nguyện khắc nó lên người mình, vậy loài hoa này có ý nghĩa gì? Cậu tìm hiểu ngôn ngữ loài hoa râm bụt, ôn nhu kiên trì cùng vẻ đẹp vĩnh hằng, từ nào cũng đều không có quan hệ với khí chất của mình cả. Đối với lai lịch của hình xăm này, Chúc Vi Tinh có chút hiếu kì.

Trong lúc suy tư, ngón tay cậu chuyển đến tấm hình tiếp theo, Chúc Vi Tinh lại ngừng tay.

Không phải tự chụp mình, mà là chụp người khác, con trai.

Mặc áo phông và quần jean đơn giản, chàng trai ngậm điếu thuốc tàn ngồi xổm dưới gốc cây, hơi ngẩng đầu híp mắt nhìn phía xa xa, dáng vẻ phóng khoáng nhàn tản, hai tay đút túi, trông như dân làm công, nhưng tướng mạo ưu việt cùng quang cảnh sáng rõ tạo nên hiệu ứng như cảm nhận một thước phim chân thực bên trong ảnh chụp vậy, từ đỉnh trán chóp mũi đến hàm dưới dọc xuống cổ, mọi thứ như một bức tượng thạch cao lập thể, một bức tranh tinh xảo, trông nghệ vô cùng.

Có lẽ do hình tượng quá hoàn mỹ, Chúc Tịnh Tịnh hiếm khi không có sát phong cảnh, cũng không phát riêng đến một nhóm nào đó, mà là phát lên cho tất cả mọi người cùng xem.

Thế là bình luận phía dưới liền lập tức oanh oanh tạc tạc đến, phái lịch sự vàng nhạt thì khen đẹp trai ưa nhìn, phái vàng kim kế đó thì trực tiếp mở miệng hỏi phương thức liên lạc, phái vàng sẫm hơn thì nặng nề miêu tả phản ứng sinh lí này kia kia nọ, còn lại phái gà con vàng non thì chỉ chíp chíp đơn điệu thét gào.

Chúc Vi Tinh nhận thấy Chúc Tịnh Tịnh không để ý tới những người kia, mà chỉ chọn hai cái để reply.

Một là thanh niên tên [Kèn hiệu], được xếp vào nhóm [Dế Nhũi], Nhóm này có vẻ là người quen của Chúc Tịnh Tịnh khi cậu đi làm bán thời gian, giống nhau đều là dân nghèo, nhưng ít ra có không ít người đứng đắn. Hắn được rep, là bởi vì trực tiếp điểm tên chỉ họ được người trong bức hình.

[Kèn hiệu]: Khương Dực?

[Chúc Tịnh Tịnh]: Anh biết???

[Kèn hiệu]: Bạn thân của tôi cũng là sinh viên học viện Thể thao, đều nghe qua danh tiếng tên này rồi.

[Chúc Tịnh Tịnh]: Vậy anh biết dạo gần đây có ai theo đuổi hắn không?

[Kèn hiệu]: Không biết, Khương Dực lúc nào mà không có người theo đuổi? Bọn tôi cũng chỉ gặp qua hắn mấy lần, không quen.

Thế là Chúc Tịnh Tịnh liền bỏ qua con dế nhũi không có giá trị lợi dụng này.

Tài khoản còn lại tên là [Không có tiền mua mặt nạ], được xếp vào nhóm [Chim Trĩ], hắn đặc biệt sinh động, bình luận tung liền một loạt.

[Không có tiền mua mặt nạ]: Nhiều tiện nhân bình luận như sóng lớn thế kia, cậu cam lòng chia sẻ cho bọn chúng à.

[Không có tiền mua mặt nạ]: Cái đệt, eo này chân này có thể S tôi nha, lần trước đi qua khu vực gần nhà cậu chỉ nhìn thấy hắn ở xa xa, bây giờ nhìn gần thế này mới hiểu cảm giác của cậu.

[Không có tiền mua mặt nạ]: Tôi cảm thấy mấy thiếu gia Cố Nhân Phường đã đẹp hơn người nổi tiếng rồi, giờ so sánh với hắn thì đúng là bỏ đi mà.

[Không có tiền mua mặt nạ]: Bối cảnh ở cổng bách hóa Cự Tượng? Hắn đang nhìn ai vậy?? Đang cười sao? Ôn nhu như vậy?

Tham Khảo Thêm:  Chương 2131: Thần Mộng Thiên mượn hơi (1)

[Không có tiền mua mặt nạ]: Cửa sổ nhà cậu có thể nhìn thấy giường của hắn thật hả? Tôi trả hai nghìn thuê phòng cậu một đêm!

[Không có tiền mua mặt nạ]: Ba nghìn?

[Chúc Tịnh Tịnh] rep hắn: Thuê mẹ anh chứ thuê. Chia sẻ thì làm sao, thấy được sờ không được cho gấp chết bọn họ.

[Chúc Tịnh Tịnh]: Hắn không nhìn ai, đang nhìn mấy cây cỏ trước cổng.

[Không có tiền mua mặt nạ]: Nhìn cỏ gì chứ, đồng âm?

[Chúc Tịnh Tịnh]: Không biết là cỏ hay hoa, xấu muốn chết, hắn vừa đi liền bị tôi bứt hết.

[Không có tiền mua mặt nạ]:

[Không có tiền mua mặt nạ]: Nói thật, Tịnh Tịnh, nếu hắn ta thực sự muốn ngủ với cậu, cậu tình nguyện vì hắn mà từ bỏ tương lai vinh hoa phú quý sao?

Không biết là không nhìn thấy câu này hay là lương tâm rối loạn, Chúc Tịnh Tịnh không trả lời.

Chúc Vi Tinh xem hết vòng bạn bè, ngón tay dừng ở góc trên bên phải, vốn định trực tiếp xóa bỏ, nhưng nhìn tấm hình kia một chút, chẳng biết sao lại từ bỏ, ngược lại tiếp tục xem mấy thứ khó coi tiếp theo.

Cậu liên tục vung tay xóa xóa một tiếng đồng hồ, gần như xóa sạch dấu vết quá khứ của Chúc Tịnh Tịnh đi, có lẽ hành vi dị thường này đã thu hút sự chú ý của đại bộ phận nhóm người, bắt đầu có kẻ ngo ngoe, lục tục gửi tin cho cậu thăm hỏi.

Cảnh sát đã kiểm tra qua vòng xã giao trên mạng xã hội của cậu, không ít người hẳn là cũng biết cậu tự mình gây tai họa, bây giờ có rất nhiều người đều đến hỏi thương thế của Chúc Vi Tinh, thuận tiện tặng kèm chút an ủi giá rẻ.

Chúc Vi Tinh một mực không để ý tới, lấy lại tài khoản một là để hiểu rõ quá khứ của mình, sẵn tiện cắt đứt mấy loại quan hệ rác rưởi, hai là lo lắng bỏ sót tin tức quan trọng, giáo viên ở trường không chừng sẽ liên hệ cậu qua cái này. Cho nên cậu không có khả năng tiếp tục liên lạc duy trì tình bạn giả tạo với mấy người kia.

Trong số những kẻ chia buồn giả dối ấy cũng có [Mặt nạ]. Xem qua đối thoại trước kia, hắn và Chúc Tịnh Tịnh có chút ít giao tình, nhưng cũng không có sâu đến mức khiến cho đối phương đến bệnh viện thăm cậu một lần.

[Mặt nạ] lúc đầu còn vì không kịp thời bày tỏ sự quan tâm đến Chúc Vi Tinh mà kiếm cớ, nhưng sau khi bị cậu lơ đi thì cũng lười giả tạo tiếp. Chỉ nói lúc trước cậu làm việc tại quán bar ở Cố Nhân Phường, mượn đồng phục còn chưa trả, trang phục kia là hàng đặt trước của thương hiệu cao cấp, giá cả không ít, bên kia hi vọng cậu trả lại.

“Quán bar ở đâu?” Chúc Vi Tinh hỏi.

Dù [Mặt nạ] cũng bị cảnh sát thẩm vấn, nhưng dường như hắn ta không biết Chúc Vi Tinh bị mất trí nhớ, khó hiểu hỏi lại: “Ngọ Sơn Club ở Cố Nhân Phường chứ ở đâu nữa?”

Ngọ Sơn Club? Quán bar Ngọ Sơn sao?

Trong đầu nhớ lại lời của cảnh sát Trương, ngày ấy trước khi cậu ngã lầu đã cùng bạn học uống rượu ở bar Ngọ Sơn trên đường Cố Nhân Phường, sau đó không biết làm sao lại tự mình rời đi, đến khách sạn rồi xảy ra tai nạn. Hóa ra quán bar kia là nơi cậu làm thêm.

Sau khi hỏi địa chỉ, Chúc Vi Tinh trả lời “Tôi biết rồi”, cậu không nói khi nào đi, liền tắt phần mềm mặc người kia hỏi lại.

Ngày hôm sau, cậu nhận được cuộc gọi từ cố vấn học tập ở trường. Nghe giọng thì là của một người phụ nữ trung niên, hỏi cậu về việc trợ cấp bệnh tật, giọng điệu không lạnh không nhạt, mà tường thuật rất chi tiết, cũng hỏi thăm Chúc Vi Tinh có thể đúng hạn đi học trở lại hay không, hiện tại có khó khăn gì.

Về vấn đề học tập, Chúc Vi Tinh đã bắt đầu nghĩ đến sau khi biết được chuyên ngành của mình. Bên trong khu nội trú bệnh viện có một phòng đọc sách nhỏ, cậu bị chấn thương não nên đặc biệt chú ý đến sách trong lĩnh vực này, quả nhiên cậu tìm được một cuốn. Bên trong nói,… bỏ qua cảm giác và trí nhớ ngắn hạn thì, con người nắm giữ thông tin nhiều nhất nhờ vào trí nhớ dài hạn, có thể chia thành ba loại:

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Đầu tiên là trí nhớ ngữ nghĩa, chịu trách nhiệm về ngôn ngữ và kiến thức thông thường của chúng ta. Chúc Vi Tinh sau khi tỉnh lại có thể nói chuyện, có ý thức bình thường, bộ phận này hẳn là không bị thương tổn. Thứ hai là trí nhớ thủ tục, còn gọi là trí nhớ cơ bắp, hành vi và kĩ năng lặp đi lặp lại hàng ngày sẽ được bộ phần này ghi lại, chẳng hạn như đi lại, chạy nhảy, bơi lội đạp xe vân vân. Thứ ba là trí nhớ cốt truyện hay sự kiện, các sự kiện chúng ta đã trải qua, tiểu thuyết phim ảnh đã xem, nhận biết người và sự vật đều được bộ phận này kiểm soát, phần lớn những kí ức này đều có quan hệ nhân quả, xâu chuỗi với nhau, có trình tự có cốt truyện, mà Chúc Vi Tinh hiện tại không nhận ra người khác cũng không nhớ chuyện gì, cái này gọi là mất trí nhớ, vậy bộ phận thứ ba này đã xuất hiện vấn đề.

“Tôi là sinh viên nghệ thuật học thổi sáo, nhưng trước khi người nhà nói với tôi, tôi không có ấn tượng gì về nó hết. Kĩ năng chơi nhạc cụ hẳn phải cùng loại với bơi lội hay đạp xe, thuộc về thói quen cơ bắp được lặp đi lặp lại nhiều lần, là loại trí nhớ thứ hai đúng chứ? Tôi có thể chạy có thể nhảy hành động bình thường, nhưng tại sao chỉ quên mất mỗi việc thổi sáo?” Chúc Vi Tinh có hỏi qua bác sĩ như vậy.

Chủ nhiệm Lý, bác sĩ phụ trách của cậu nói: “Có lẽ là thiếu cơ hội mở ra cánh cổng trí nhớ? Sau khi cậu tiếp xúc với các vật phẩm liên quan, có thể sẽ khá hơn.”

Thế là, Chúc Vi Tinh không từ bỏ mà cố gắng nhớ lại, cậu đã thất bại nhiều lần ở bệnh viện, về nhà vẫn tiếp tục cố gắng. Có lẽ đúng như Chủ nhiệm Lý đã nói, chìa khóa trí nhớ của kĩ năng chơi nhạc cụ tình cờ được tìm thấy, từ sau khi chạm vào ống sáo cùng với mấy quyển nhạc phổ kia, những nốt nhạc rời rạc bắt đầu hiện lên trong tâm trí cậu. Từ nhạc dạo mông lung, đến những khuông nhạc nối tiếp, rồi đến chương nhạc hoàn chỉnh. Từng ngày từng đêm, suối thành sông, sông chuyển hồ, hồ tụ sông, sông vào biển, cuối cùng ngàn cơn thủy triều đổ dồn trong tâm Chúc Vi Tinh, vạn khe tranh nhau chảy tràn.

Cánh cổng kí ức thực sự được mở ra, quả thực khiến cậu vô cùng bất ngờ.

Về phần thổi sáo thì lại không mượt mà như kiến thức lí thuyết được. Chúc Vi Tinh cũng đã thử, thổi vẫn là thổi được, có trí nhớ cơ bắp, nhưng không biết là chưa khỏi bệnh khí tức không đủ, hay là trước kia thường xuyên bỏ bê luyện tập. Điệu thổi kia có khi bắt được điểm nhấn, sau lại lạc trôi không lối về, suy yếu gào thét đến mức khó nghe.

Điều đó khiến cho hình tượng thần tượng thuở trước của cậu nhóc Long Long hoàn toàn vỡ nát, buột miệng hỏi cậu có phải tài hoa không còn nữa, muốn từ bỏ sự nghiệp nghệ thuật, rời khỏi giới âm nhạc hay không.

Chúc Vi Tinh da mặt dày phủ định lại, một giây cũng không do dự. Người ta đều nói hoàn cảnh khó khăn rất khó theo đuổi nghệ thuật, nhưng cậu không muốn bỏ cuộc giữa chừng. Nghĩ về hiện thực, đổi sang chuyên ngành khác thì cũng phải bắt đầu lại từ đầu, cơ sở căn bản cũng không bằng theo âm nhạc, nói không chừng sẽ đầu voi đuôi chuột. Còn nghĩ đến ước mơ, để tay lên ngực tự hỏi, cậu có cảm giác đối với trình diễn nhạc diễn tấu, nghe thấy những nốt nhạc linh hoạt kia, nhịp tim liền tăng nhanh tinh thần thì phấn chấn, ngón tay đều theo phản xạ nhảy lên, dường như là bản năng trong người, rõ ràng là yêu thích, thế thì không lí gì cậu lại từ bỏ.

Vì vậy, cậu quyết định tiếp tục.

Thế là Chúc Vi Tinh nói với cố vấn: “Em sẽ trở lại trường học, đến lớp đúng giờ.”

——————

*Dẻ: Ờm thì, con đường 3-4 nghìn chữ thẳng tiến rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.