“Đúng là không may, mẹ mệt cho nên đi nghỉ trưa rồi.” Alpha nhìn em bé trước mặt đang cáu kỉnh, cười tủm tỉm nói.
Đã vài tháng trôi qua từ khi Lâm Thần trở về nhà, đứa bé từ lúc đầu cứ nhìn thấy Vân Khởi là khóc, đến sau này lại quay đầu đi lúc nhìn thấy mẫu thân. Phải nói rằng, xét ở một góc độ nào đó, đó cũng có thể coi là một sự tiến bộ.
Cũng vì thói quen này của em bé, số lần Vân Khởi bế con khi con tỉnh táo có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hôm nay, ánh nắng bên ngoài rất đẹp, Omega nói xong thì có chút mệt cho nên muốn đi nghỉ ngơi, Vân Khởi liền đề nghị dẫn đứa bé đi dạo, hít thở một chút không khí trong lành, tắm một chút nắng.
“Phải ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân nha.” Lâm Thần nói với em bé đang ngủ say, sau đó nằm xuống giường ngủ.
Thế là em bé hoàn toàn không hay biết gì, bị Vân Khởi dẫn đến một con đường nhỏ yên tĩnh ở rìa đại công phủ. Xung quanh thân cây nở rộ những loài hoa không rõ tên, không khí tràn ngập mùi hương thanh thoát.
Nơi này cũng thuộc về khu đất của đại công phủ, bao gồm cả cái hồ nhỏ cách đó không xa.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những người làm vườn đang tỉa những bụi cỏ, Vân Khởi ra hiệu cho họ rời đi trước khi họ kịp lên tiếng.
Có lẽ do ánh nắng quá ấm áp, em bé từ từ mở mắt ra, đôi mắt tròn xoe nhìn xung quanh môi trường lạ lẫm, rồi nhìn mẫu thân đang bế mình. Em bé chu môi mếu mếu, nhìn có vẻ như sắp khóc đến nơi.
Thấy vậy, Vân Khởi vui vẻ nói câu lúc nãy.
“Mẹ con không có ở đây, bây giờ chỉ có mình ta thôi, cho nên dù con có khóc cũng vô ích.” Đây cũng là hàm ý của Vân Khởi.
Em bé nghe không hiểu, nhưng khi nhìn xung quanh thấy ngay cả một người quen cũng không có, con cũng không khóc nữa, chỉ bắt đầu uốn éo quay đầu đi không thèm nhìn Vân Khởi nữa.
Vân Khởi đã nhiều lần bị con ghét bỏ như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút buồn bã. Hề Nhi bây giờ cũng thường thường đến tìm cô để được bế. Nói không chừng nếu mình bế con nhiều hơn vài lần, có lẽ con sẽ thành thói quen.
“A! A!” Em bé chỉ về phía hồ nhỏ cách đó không xa, có vẻ phấn khích.
Dưới ánh nắng ấm áp, hồ nước trông như một tấm lụa mỏng tinh xảo trải dài trên mặt đất, lấp lánh trong ánh phản chiếu từ rừng thông xa xa.
Khi đến gần Vân Khởi phát hiện nước hồ bất kể ở chỗ nào cũng không vẩn đục, trong suốt đến mức có thể nhìn thấu tận đáy sâu, nơi có những đàn cá bạc và cá nhỏ bơi lội. Em bé nhìn thấy vui vẻ kêu lên, giơ hai tay ngắn nhỏ của mình không ngừng đập loạn.
“Giờ không còn cáu kỉnh nữa hả?” Vân Khởi hỏi.
“A, a!” Em bé la hét, vung tay nhỏ phành phạch muốn bắt mấy con cá bạc đang bơi lội.
“Cho con xem, cho con xem…” Vân Khởi dỗ dành, vỗ vỗ vào mông em bé, bảo con ngoan ngoãn một chút, không lắc lư nữa.
……
Chờ đến khi em bé chơi mệt, Vân Khởi nhìn thấy con có vẻ buồn ngủ, liền bế con về nhà, đúng lúc gặp Lâm Thần vừa tỉnh dậy.
“Sao quần chị ướt vậy?” Lâm Thần nhận em bé để cho Vân Khởi mau mau đi thay quần áo.
Sau khi Lâm Thần nói xong, Vân Khởi mới ý thức được chân mình hơi lạnh lạnh, nghĩ đến hẳn là do lúc nãy giúp con bắt cá bên hồ, không cẩn thận bị nước văng vào.
Phát hiện ra chuyện này, cảm giác ẩm ướt từ chiếc quần càng làm người khó chịu hơn, Vân Khởi cũng vội vàng chạy vào phòng ngủ thay đồ.
……
Trong phòng ngủ–
“Cái này…” Vân Khởi nhìn mảng da hồng nhạt dưới đầu gối ngây ngẩn cả người, ngỡ ngàng ngơ ngác, bật ngửa.
Rõ ràng, chỗ này của cơ thể nguyên chủ đã từng bị thương, bị trầy xước. Mặc dù sau này đã lành, nhưng vùng da đó vẫn hồng hơn các vùng xung quanh.
Đã sống ở đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Vân Khởi chú ý đến vết thương trên chân nguyên chủ
Cô vô thức đặt tay lên đó, trong đầu chợt nhớ lại những cảnh trong giấc mơ mà cô vẫn luôn mơ thấy.
Chỗ này… chính là chỗ mà trong giấc mơ cô bị ngã lúc tập chạy xe đạp. Cô không nhớ rõ vết thương lúc đó lớn đến mức nào, vì lúc đó chân đầy máu, mà trong giấc mơ cô còn rất nhỏ cho nên cũng không dám nhìn.
Tuy nhiên, nếu dựa trên kích thước vết thương hiện tại, thì lượng máu chảy ra khi bị thương chắc hẳn cũng giống với cảnh trong giấc mơ.
Tại sao lại như vậy?
Vân Khởi vuốt ve vùng da hồng nhạt trên chân, lớp da mới mọc ra mỏng manh và nhạy cảm hơn hẳn so với những nơi khác, cơn đau từ lúc bị thương dường như dần hiện lên.
Liệu có phải cô đã ở đây quá lâu, đến mức bắt đầu nhầm lẫn ký ức của nguyên chủ với ký ức của chính mình hay không?
Nhưng trong ký ức của cô, cô đã từng hỏi người hầu trong nhà về chuyện này mà?
Hoặc là…
Vân Khởi đột nhiên nghĩ đến việc hệ thống từng xem qua ký ức của cô, thậm chí còn đến thế giới của cô để gặp ông nội cô. Vậy thì liệu có khả năng hệ thống cũng có thể thay đổi ký ức của con người?
Không biết từ khi nào, cô đã không còn tin tưởng vào hệ thống như ban đầu nữa. Cô thậm chí còn nghi ngờ liệu mình có thực sự đột ngột chết trong thế giới cũ hay không, mặc dù cô cũng thường xuyên thức khuya, nhưng cô vẫn rất tin tưởng vào tình trạng sức khỏe của mình, thậm chí hàng tháng còn đi kiểm tra sức khỏe định kỳ ở bệnh viện.
Cô mặc vội quần áo mới rồi bước ra ngoài, đầu óc choáng váng, khuôn mặt cũng không còn nụ cười ban đầu.
“Có chuyện gì thế?” Lâm Thần bế em bé nhẹ nhàng đung đưa.
Vân Khởi lắc lắc đầu, không nói gì. Cô hiện tại có một loại cảm giác lẫn lộn, tạm thời không muốn nói chuyện lúc này.
……
Một lát sau, em bé lại tỉnh dậy đòi xem tivi.
Khi phát hiện ra em bé thích xem cảnh cô ấy đánh mấy tên phóng viên, sau khi trở về Vân Khởi bắt đầu cho em bé xem phim võ hiệp. Quả nhiên, em bé tỏ ra rất hứng thú, sau đó cứ bám lấy Lâm Thần đòi xem phim truyền hình.
Vừa mở tivi, trên đó đã hiện lên thông tin về chuyện thi hành án tử hình đối với Không Doanh.
Lâm Thần thấy vậy nhưng cũng không có biểu cảm gì, chỉ cười rồi chuyển sang chương trình yêu thích của em bé.
“Alô?” Thời gian bên gia đình bị gián đoạn bởi một cuộc điện thoại.
“Chúng tôi là giảng viên của Đại học Mery, muốn hỏi xem phu nhân của ngài có sẵn lòng làm giáo sư danh dự tại trường chúng tôi không?” Sau sự kiện Không Doanh, họ đi đến nơi làm việc cũ của Lâm Thần tra xét chút tài liệu rồi phát hiện ra nàng ấy rất am hiểu kiến thức. Kết hợp với thành quả bị Không Doanh đánh cắp, họ cảm thấy Lâm Thần có thể là một ngôi sao mới trong giới nghiên cứu. Nếu nàng ấy đồng ý đến, điều đó sẽ rất có lợi.
Chỗ trước đây Lâm Thần làm việc không phải rất lớn, người trong đó rất ít được tiếp cận với các công nghệ mới của đế quốc. Công ty hiện tại của Lâm Thần cũng chỉ là một công ty mới thành lập, hẳn là cũng không bằng trường đại học của họ. Họ tin trường có thể cung cấp cho Lâm Thần cơ hội tiếp cận với kiến thức tiên tiến nhất, điều mà bất kỳ nhà nghiên cứu nào cũng khó lòng từ chối.
Rào cản duy nhất có lẽ là đến từ đại công.
“Chúng tôi đã liên hệ với Vân Lan đại công, ông ấy rất ủng hộ và cũng bày tỏ tôn trọng quyết định của Lâm Thần.” Thấy Vân Khởi không phản ứng, người ở đầu dây bên kia bổ sung thêm.
“Có chuyện gì sao?” Lâm Thần phát hiện Vân Khởi sau khi nhận cuộc gọi liền nhìn nàng chằm chằm.
“Nè.” Vân Khởi đưa điện thoại cho nàng.
Bên kia nhắc lại lời vừa nói, đồng thời còn giới thiệu thêm về các nguồn tài liệu hiện có của trường, cũng nhấn mạnh tầm quan trọng của chúng, là khan hiếm cỡ nào, khó lấy cỡ nào.
“Chỉ cần phu nhân đến, phu nhân sẽ có quyền truy cập toàn bộ tài liệu đó.” Lâm Thần có chút động lòng, những tài liệu đó có khả năng có thể giúp ích cho kế hoạch của họ.
Thực ra nếu không có Không Doanh, đại học Mery cũng sẽ không mời Lâm Thần.
Lúc ấy Không Doanh đến trường của họ, họ đã tốn rất nhiều công sức để quảng bá, nhưng bây giờ chuyện đó lại trở thành bằng chứng cho sự không biết nhìn người của họ.
Dưới trang blog chính thức, nhiều người đã bắt đầu chế giễu, nói Không Doanh đã giảng dạy ở trường suốt bao năm mà không ai nhận ra chuyện gì bất thường. Trong quá trình trao đổi giữa các giáo sư cũng không có ai nêu lên sự nghi ngờ, thành quả có thể đánh cắp nhưng kiến thức thì không thể. Trong suốt thời gian dài như vậy đại học Mery không ai phát hiện Không Doanh chỉ là hữu danh vô thực, vậy phải chăng trình độ của những người khác trong trường cũng cần được xem xét lại?
Suy đi tính lại, đại học Mery quyết định mời Lâm Thần. Hiện tại danh tiếng của nàng ở bên ngoài rất tốt, có thể giúp giảm bớt sự chỉ trích từ bên ngoài đối với trường học.
Nếu gọi Lâm Thần là sinh viên thì quá thiếu tôn trọng, không bằng mời nàng làm giáo sư danh dự, vừa lợi đôi đường.
Nghe đến đây Lâm Thần chợt nhớ đến cái tên Mery rất quen, sau đó nhận ra rằng Omega mà bạn thân Nam Nguyệt thích cũng công tác ở trường này, làm cho nàng càng thêm động tâm.
“Được.” Lâm Thần cảm thấy đồng ý cũng không có gì thiệt hại, giáo sư danh dự không cần phải đến trường thường xuyên.
“Lá gan càng ngày càng lớn nhỉ.” Sau khi Lâm Thần gác máy, Alpha âm dương quái khí nói.
“Chị khẳng định sẽ đồng ý.” Không biết từ bao giờ Lâm Thần đã thay đổi cách xưng hô với Vân Khởi, không còn dùng từ “ngài” xa cách kia nữa.
“Ta bất quá chỉ là tôn trọng ý kiến của bá phụ thôi.” Alpha không nhìn bạn đời nữa.
……
Những vị khách không mời mà đến giống như là đã có hẹn trước với nhau, chọn cùng một ngày đến làm phiền.
Vân Khởi nhìn Mục Mộ trước mặt, cảm thấy lẽ ra lúc thấy thời tiết hôm nay đẹp như vậy, cô nên trực tiếp đưa Lâm Thần cùng em bé ra ngoài chơi.
“Chúng tôi mang theo một ít quà đến.” Mục Mộ nói rồi để người phía sau đặt quà lên bàn.
Vân Khởi liếc qua một cái, đa phần đều là đồ dùng cho Lâm Thần và em bé, tâm trạng của cô có chút tốt hơn, nhưng đến lúc nhớ ra là do Mục Mộ mang đến, tâm trạng lại xấu đi.
Đi cùng với Mục Mộ còn có một Alpha đã lớn tuổi, trông rất khí chất.
“Lần này tôi đến để tạ lỗi, thằng nhóc Cao Minh nhà tôi chỉ toàn làm những chuyện ngớ ngẩn.” Bà lão nói với gương mặt đầy hối hận.
Không biết tại sao, Vân Khởi cảm thấy bà lão này trông có chút quen mắt, nhưng cô chắc chắn trong ký ức của nguyên chủ người này không có xuất hiện.
Hơn nữa bà lão trước mặt này mang đến cho cô một cảm giác rất kỳ lạ, thỉnh thoảng cô cảm nhận được sự yêu thương trong ánh mắt của bà ấy, nhưng sau đó lại có chút thù hận.
Lại nói người của quân đội dường như đều không mấy thiện cảm với nguyên chủ.
Những lời châm chọc đã tràn ra tới đầu lưỡi, nhưng cuối cùng Vân Khởi cũng không nói gì, chỉ đành đối đáp qua loa với bà lão.
Cô đổ lỗi cho việc bởi vì bà ấy là một người già, còn mình thì đã sống quá lâu trên trái đất, nơi mà kính già yêu trẻ đã ăn sâu vào máu.
“Lúc ngài còn nhỏ, bà Cao cũng từng bế ngài đấy.” Sau khi họ rời đi, quản gia đột nhiên nói một câu.
“Bế tôi ư?”
“Đúng vậy, lúc còn nhỏ ngài rất thích đến chỗ mấy người trong quân đội chơi, bọn họ cũng thường đến đại công phủ thăm ngài, còn mang theo rất nhiều món đồ chơi tự chế. Nhưng là….” Quản gia không nói tiếp. Sau khi đại công mất trí nhớ, không hiểu vì lý do gì mà người ở quân đội thay đổi thái độ, thường xuyên nhằm vào đại công mà gây khó dễ. Ngay cả đại công nhà mình cũng trở nên vô cùng tức giận mỗi khi nhìn thấy người mặc quân phục, càng làm cho mối quan hệ giữa hai bên trở nên căng thẳng.
Vân Khởi cau mày, cảm giác kỳ quái một lần nữa dâng lên trong lòng cô.
“Nhắc mới nhớ, hẳn là phu nhân sẽ biết rõ về chuyện này hơn tôi.” Quản gia nói, bà hy vọng sẽ khơi dậy một vài ký ức của đại công.
Đại công lúc còn nhỏ, ai cũng có thể nhìn ra ngài rất thích quấn quýt bên Lâm Thần.
Trước đây, mỗi khi nhắc đến chuyện quá khứ đại công lại trở nên cực kỳ tức giận. Bác sĩ nói đó là di chứng sau chấn thương, não bộ đang ngăn cản cô nhớ lại cái chết của lão đại công và lão phu nhân.
Quản gia thấy Vân Khởi hiện tại đã thay đổi, có lẽ bây giờ có thể nhắc lại chuyện cũ ngày xưa rồi.
Kết quả cũng giống như bà dự đoán, đại công không còn giống như lúc trước, nghe đến chuyện lúc nhỏ sẽ liền giận dữ.
Sau khi nghe được Vân Khởi quay sang nhìn Lâm Thần.
“Lúc nhỏ chị rất thích họ, vừa thấy người mặc quân phục là liền chạy tới ôm chầm lấy.” Lâm Thần khẳng định lời của quản gia.
“Sao em biết?”
“Tại em với chị cùng nhau lớn lên mà.” Lần này không đợi quản gia lên tiếng, Lâm Thần tự mình nói ra.
Nàng đã vô số lần kể cho Alpha nghe, nhưng trước ánh mắt thờ ơ của người này, nàng dần dần cảm thấy nhụt chí, cũng không tiếp tục nói nữa.
Phát hiện Lâm Thần cùng nguyên chủ từng có mối liên hệ làm cho Vân Khởi có chút không thoải mái, bất quá cô cũng không nói ra, bởi vì cô phát hiện có một chuyện còn khiến cô khó chịu hơn.
……
“Em có còn nhớ đêm hôm đó ở hồ Walden không? Giữa những đàn đom đóm bay lượn, tôi đã gặp em, tôi đã ôm em.”
Trong số những món quà mà Mục Mộ mang đến có một cuốn sách đọc trước khi đi ngủ, chính là cuốn “Hồ Walden” mà Omega thường hay nhắc đến. Không biết xuất phát từ tâm lý kỳ quái nào đó, Vân Khởi lật cuốn sách ra xem, ngay ở trang đầu tiên đã bắt gặp câu nói này, không phải từ sách in sẵn mà là do ai đó viết tay vào.
Những lời này Vân Khởi cũng không lạ lẫm gì, đó là lời thoại của nhân vật Alpha chính trong một bộ phim truyền hình đang rất hot gần đây.
Cô mở điện thoại lên, thấy những lời trong cuốn sách này là do Alpha đó viết. Sau khi bộ phim nổi tiếng, hai diễn viên chính và nhà xuất bản đã hợp tác, viết tay một số câu thoại nổi tiếng trong phim lên các bản in của Hồ Walden.
Mặc dù câu nói trên không phải do Mục Mộ viết, nhưng nó vẫn làm cho Vân Khởi cảm thấy rất khó chịu.
Tại sao Mục Mộ lại tặng cuốn Hồ Walden có viết câu nói này?
Chỉ là ngẫu nhiên mua đại một cuốn thôi sao? Vân Khởi không tin.
Trên thế giới cũ có câu nói giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn luôn đúng, Vân Khởi cảm thấy giác quan thứ sáu của cô đang muốn nói với cô chuyện này không đơn giản như vậy.
Cô nhớ tới mình vẫn còn vài mảnh ký ức, đúng lúc có thể dùng để đổi lấy một cốt truyện đặc biệt.
Lần trước khi cô chuẩn bị đổi, giác quan thứ sáu của cô cũng xuất hiện, bảo cô hãy giữ lại, vì sau này sẽ có cơ hội quan trọng hơn để sử dụng.
Có lẽ chính là lần này, Vân Khởi nghĩ.
【Được.】Nghe hệ thống trả lời, Vân Khởi càng chắc chắn hơn về linh cảm của mình.
Hệ thống từng nói qua nếu không có sự kiện liên quan thì không thể đổi được, cho nên giữa Mục Mộ và Lâm Thần thực sự có mối liên hệ gì đó.
Sau khi trải qua một màn đen quen thuộc, Vân Khởi thấy mình đang đứng bên hồ Walden vào một buổi tối nào đó.
Một tiếng khóc nhỏ vang lên từ phía dưới một gốc cây, những tiếng nức nở khe khẽ truyền đến tai cô.
Vân Khởi từ từ tiến lại gần, cô cảm thấy bóng dáng quen thuộc kia chính là Lâm Thần lúc còn nhỏ.
Omega khóc làm người rất đau lòng, Vân Khởi muốn tiến lại ôm lấy cô bé trước mặt, nhưng tay cô lại xuyên qua cơ thể người đó, lúc này cô cũng không thể làm gì được.
“Tại sao…” Trong tiếng khóc nức nở vang lên lời nói mơ hồ của cô bé.
Vân Khởi cúi sát vào muốn nghe rõ hơn, nhưng không thành công.
“Em có sao không?” Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau, Vân Khởi quay lại nhìn, là một cô bé tóc ngắn, trông có nét giống Mục Mộ. Trực giác của Vân Khởi nói cho cô biết, cô bé đó chính là Mục Mộ.
“Lâm Thần” không ngờ lại có người khác ở đây, cô bé bị Alpha đột ngột xuất hiện làm cho hoảng sợ, ngẩng đầu lên với đôi mắt còn đẫm nước.
“Sao em lại khóc?” Thấy “Lâm Thần” không trả lời, “Mục Mộ” tiến lại gần một chút, có chút quan tâm hỏi.
“Không liên quan gì đến ngươi.” Thái độ của Omega trở nên cực kỳ lãnh đạm, tỏ vẻ kháng cự với người lạ đang tiếp cận.
“Tôi bắt được đom đóm cho em, đừng buồn nữa được không?” Giống như không nhận ra sự từ chối của Omega, “Mục Mộ” tự nhiên nói, tay cầm một con đom đóm hơi thở thoi thóp.
“Tránh xa tôi ra một chút!” Thấy người lạ càng ngày càng tiến đến gần, “Lâm Thần” hét lên, tay vô thức sờ soạng trên mặt đất, giống như muốn tìm thứ gì đó để tự vệ.
Omega rõ ràng là đang sợ hãi nhưng lại giả vờ mình rất hung dữ, chuyện này làm cho Vân Khởi cũng thực đau lòng. Mục Mộ quả nhiên từ nhỏ đến lớn đều đáng ghét như vậy, không hiểu được tâm trạng của người khác.
Vì có người lạ đến, “Lâm Thần” đã ngừng khóc, đáp vài câu đối phó với “Mục Mộ” rồi quay về nhà.
Cảnh cuối cùng Vân Khởi thấy là “Mục Mộ” theo sau “Lâm Thần”, bảo vệ cô bé trên đường về nhà.
Sau khi trở về từ cảnh trong ký ức, Vân Khởi chìm vào suy nghĩ.
Chỉ xét riêng đoạn vừa rồi, có thể thấy Lâm Thần lúc nhỏ không hề thích Mục Mộ, thậm chí có thể nói là ghét. Nhưng sau này thì sao?
Vân Khởi nhớ đến những bộ phim kịch tính mà cô từng bị gia đình ép phải xem, nữ chính ban đầu thường ghét nam chính, nhưng theo thời gian, qua những lần tiếp xúc thì dần dần thay đổi quan điểm về nam chính.
Còn về cuốn sách mà Mục Mộ tặng, những lời trên đó, cảnh đêm, hồ Walden, đom đóm, tôi, em, đều hoàn toàn trùng khớp với cảnh mà Vân Khởi vừa thấy. Cuối cùng, Mục Ngộ đã theo sau Lâm Thần cho đến khi nàng về nhà, vậy nên Mục Mộ sẽ biết Lâm Thần sống ở đâu, cũng biết cách tìm nàng.
Vậy sau đó giữa họ đã xảy ra chuyện gì? Nghĩ đến đây, Vân Khởi cảm thấy có một ngọn lửa mang tên “ghen tuông” bùng lên trong lòng mình.
Cô giấu Lâm Thần, vứt bỏ cuốn sách mà Mục Ngộ đã tặng.
– ————–
Editor:
Mình biết là mn không thích MM, ban đầu mình cũng không thích, nhưng mà suy nghĩ sâu hơn một tí, đặt mình vào nhân vật một tí thì lại thấy có phần hợp lý.
Cốt truyện của mạch truyện gốc (Lâm Thần thành đôi với Mục Mộ) t nghĩ là truyện theo kiểu một người đến chữa lành vết thương lòng của người còn lại. Yêu thầm từ nhỏ. Nhưng vì bây giờ VK xuyên vào khúc trước khi cốt truyện bắt đầu rất lâu (lúc VK chết thì cốt truyện mới bắt đầu, rồi nói về hành trình chữa lành với hành trình thay đổi thế giới). Cho nên LT còn yêu VK rất nhiều. Mình đọc theo hướng LT thành đôi VK thì thấy MM hãm. Nhưng mà theo hướng MM thì lại rất là dễ hiểu.
VK thay đổi, mình là người đọc thì mình biết VK đã tốt hơn nguyên chủ rất nhiều, hai người cũng đang hạnh phúc. Nếu MM biết thì t nghĩ bả vẫn tác hợp cho hai người thôi. Nhưng mà sự thật thì MM đâu biết chuyện đó, nghe được nhiều lời nói xấu về chuyện của nguyên chủ cho nên MM vẫn nghĩ LT đang chịu khổ, đang bị đánh đập, hành hạ. Mà một khi trong lòng mình đã có định kiến rồi thì có chuyện gì xảy ra mình cũng vô thức xem nó như bằng chứng củng cố cho định kiến đó. Vd như lần trước gặp ở Hồ thì MM sẽ nghĩ LT mang thai mệt mỏi vậy mà còn bị bắt ra ngoài chơi, chứ bả đâu biết là do LT đòi đi đâu. Cho nên bả sẽ sinh ta tâm lý muốn cứu người mình yêu. Chứ cứ mặc kệ, khoanh tay đứng im nhìn người mình yêu bị bạo lực gia đình thì vậy là sai với “tính cách nhân vật chính” rồi.