Sống Lại Ta Trở Thành Hoàng Hậu Của Phản Diện

Chương 31



Tiến trình tu bổ phủ thái tử cũng rất nhanh, chỉ còn phòng chính vẫn chưa đặt xà nhà.

Tập tục Đại Tề khi đặt xà nhà, thì dưới cột trụ chống cửa phải đặt kim bảo. Phòng ngủ chính là nơi quan trọng nhất, nên đây được coi là đại sự. Cho dù thái tử không để ý tới mấy chuyện lặt vặt, nhưng đây lại là ngoại lệ.

Bảo vật chấn trạch ngoại trừ rùa ra, còn có thêm một chuôi hạt châu. Hạt châu của phủ thái tử khác các nơi khác ở chỗ được đưa tới đạo quán tụng kinh bảy ngày, khai quang rồi mới mang về làm bảo vật chấn trạch.

Sáng sớm quản sự phủ Thái tử đã mang một chuỗi hạt châu tới Quảng Ân quan bên ngoài thành. Đợi tới ngày đặt xà nhà trước một ngày thì sẽ tới nhận về.

Hôm nay thái tử ra ngoài từ sáng sớm tới phủ nha làm việc, sau đó lại vòng qua đạo quán lấy chuỗi hạt châu về.

Chỉ là thái tử ở phủ nha có chút việc nên bị trì hõan, nên không lâu sau đó đã phái người đưa tới một thẻ tre, bên trên là thái tử ngự bút, an bài thiếu phó Khương Lê đi Quảng Ân quán lĩnh hạt châu về, sau đó đặt tại hương đường bên trong phủ thái tử.

Đây cũng chính là mong muốn của Khương Lê, mấy ngày nay nàng đang khảo sát tuyến đường chạy trốn, muốn có thêm chút sắp xếp tránh việc ngoài ý xảy ra, nên đang muốn ra khỏi thành một chuyến.

Ngồi lên xe ngựa phủ thái tử chuẩn bị sẵn, Khương Lê thỉnh thoảng nhìn ngó ra bên ngoài, ngay ở giao lộ bên ngoài ngoại thành, Khương Lê lấy cớ để xuống xe ngựa, đi tới sát khu rừng nhỏ bên cạnh đường, suy nghĩ nơi này đá tốt, nếu tương lai có thể chạy trốn tới đây, thì thần không biết quỷ không hay…

Nàng trên đường trở về liền gặp một đội xe người ngựa, chính là người mà hiện nay ở thành Lạc An chạm tay cũng có thế bỏng- Thái tử phi tương lai Điền Oánh.

Điền Oánh cũng là từ xa nhìn thấy xe ngựa phủ thái tử, nên mới tới gần thăm dò. Vốn tưởng có thể ở đây ngẫu nhiên gặp được thái tử, vừa vặn hai người có thể kéo gần quan hệ, không ngờ lại gặp thiếu phó Khương Hòa Nhuận.

Nàng tuy thất vọng, nhưng trên mặt lại mang ý cười, tự nhiên nhìn về phía Khương Lê nói:

– “Hôm nay lúc ra cửa, thấy trên đỉnh đầu có hỉ thước hót quanh, không biết gặp được chuyện vui gì, không ngờ tới đây liền gặp Khương thiếu phó, thiếu phó đang định đi đâu vậy?”

Khương Lê thu lại suy nghĩ, ôm quyền nói:

– “Tại hạ muốn tới Quảng Ân quan, thay điện hạ lấy kim châu về chấn trạch.”

Điền Oánh nghe thấy có liên quan tới chuyên tu sửa phủ trạch thái tử, đấy mắt đuôi mày đều là ý cười, thái độ lại thân thiện thêm mấy phần, chỉ nói mình cũng tới đạo quán cầu phúc.

Thế là hai đội xe ngựa cùng một đường, một trước một sau tới Quảng Ân quan.

Các đời hoàng đế Đại Tề đều tôn trọng đạo gia, cho nên ở Đại Tề đạo quán lớn hay nhỏ đều được trùng tu thường xuyên. Nhưng Quảng Ân quan là nơi đã từng có hoàng tộc tới tu hành, cho nên đặc biệt cường thịnh nhất.

Sau khi tới đạo quán, Quán chủ đã chuẩn bị kỹ càng, nhanh chóng gỡ phật châu được khai quang niệm phật xuống, đặt vào trong hộp gấm giao cho Khương Lê.

Khương Lê lấy hộp gấm liền muốn trở về, thế nhưng Điền Oánh ham vui, hơn nữa tự nhận mình với Khương Lê rất thân quen, cũng không biết bị người nào xúi giục, liền muốn hắn bồi mình đi dạo trong đạo quán một vòng, thuận từ thăm dò tâm ý của Thái tử thế nào, tại sao vẫn chưa công bố người sẽ làm thái tử phi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 170

Khương Lê bị nàng cuốn lấy bất đắc dĩ, hơn nữa suy xét kế hoạch chạy trốn của mình chưa chắc đã thành công, không nên đắc tội Thái tử phi tương lai, đành giả vờ giả vịt, đưa nàng ta đi dạo quanh thiên điện.

Sau khi đi mệt hai người tới vườn hoa phía sau đạo quán, uống trà do thị nữ dâng lên.

Thế nhưng sau khi hai người chuẩn bị rời khỏi đó, lại phát hiện không biết người nào đã khóa cửa hoa viên lại. Do người trông coi ở đây không biết bên trong có người, nên đã khóa cửa lại.

Thiển nhi nâng chân muốn đá văng cửa, lại bị Khương Lê ngăn cản.

Đạo quán này khác những nơi khác, chính là nơi là hoàng tộc tu hành, Thiển nhi nếu đạp đổ cửa, nhất định sẽ khiến người ta có cớ nói ra vào.

Nên nàng bảo Thiển nhi vượt tường ra ngoài, ra bên ngoài mở cửa là được.

Thế nhưng sau khi Thiển nhi vượt qua tường đi về phía cửa bị đóng lại, liền thấy cánh cửa bị hay sợi xích sẳt to khóa chặt lại. Thiển nhi vội vàng đi tìm Quán chủ bảo người tới mở cửa.

Khương Lê vốn cũng không cảm thấy có gì không ổn, cho tới tận khi nàng thấy có chút choáng váng, chân lảo đão ngã xuống mặt đất, nàng mới phát giác có chuyện rồi, quay lại nhìn Điền Oánh cũng như vậy, toàn thân vô lực ngã trên mặt đất.

Không biết từ luúc nào, thị nữ bên cạnh Điền Oánh đã biến mất, ngược lại có hai ma ma thô sử đi tới, mỗi người nâng một người tiến vào trong sương phòng.

Trong phòng đã trải hết giường nệm, hai ma ma liền đưa hai người tới nằm trên giường, đang muốn lột quần áo họ ra. Thế nhưng mới cởi áo bào đã nghe thấy tiếng bước chân từ xa vọng lại.

Cái người này hiển nhiên không ngờ tới có người đến nhanh như vậy, lập tức không dám nán lại, họ mặc kệ Khương Lê nằm đó, chỉ kịp cởi bỏ váy áo của Điền Oánh váy áo, sau đó nhấc thân thể mềm nhũn của Khương Lê đè lên người Điền Oánh.

Sau khi làm xong hai người vội vàng nhảy cửa sổ thoát ra ngoài. Khi tiếng bước chân tới gần, cũng là lúc dược hiệu trên người Điền Oánh phát tác, nàng ta chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng không chịu được, ôm lấy “nam nhân” nằm trên người mình.

Khương Lê vạn vạn không nghĩ tới, chính mình lại có một ngày bị nữ nhân cưỡng hôn, nàng chật vật tránh đi, nhưng tay chân bủn rủn bất lực, cái chính là nàng cũng cảm thấy có một ngọn lửa đang từ trong người bốc ra…

Phượng Phi Vũ bước vào sương phòng, cảnh đầu tiên đập vào mắt hắn chính là hai người trên giường dính lấy nhau như bánh quẩy.

Nét mặt Phượng Phi Vũ âm trầm, phất tay để thị vệ sau lưng lui ra ngoài cửa, hắn đứng đó nhìn hai người quấn quýt lấy nhau một hồi, sau đó tiến về phía trước, tóm lấy Khương Lê kéo hắn ra khỏi vòng ôm của nữ tử bê ndưới, lúc này mới thấy rõ nữ nhân mà thiếu phó của hắn dây dưa, không ngờ lại là Thái tử phi tương lai của hắn…

Lúc này đây, con ngươi Phượng Phi Vũ co lại, trên mặt âm tình bất định, hắn có chút không rõ ràng rằng mình phải kiềm chế để bản thân không bóp ch.ết tiểu tử cuồng vọng dám cho hắn đội nón xanh này, hay là buộc đá thả trôi sông Thái tử phi tương lai trời sinh phó.ng đãng chiêu ong dụ bướm?

Tham Khảo Thêm:  Chương 39

Nhưng trong lồng ng.ực hắn ngọn lửa giận bùng lên là chuyện không thể nghi ngờ, bị hai người hắn xem trọng cùng lúc phản bội đã triệt để khơi ngọn lửa giận của Phượng Phi Vũ khiến hắn động sát tâm.

Hai người này nếu đã như vậy, thì không kẻ nào được sống cả.

Đúng lúc này, thuốc trên người Khương Lê có chút rút đi, đầu lưỡi dù cứng rắn, cũng có thể nói chuyện.

Nàng lúc này rất rõ ràng, nhất định là có người thiết kế hãm hại. Chính mình ở phủ thái tử nhận được thẻ tre vốn không phải do thái tử viết. Có kẻ thiết kế để mình và Điền Oánh cùng tới đạo quán, sau đó lập kế để Phượng Phi Vũ bắt gặp cảnh này…

Mắt thấy sát ý của Phượng Phi Vũ nổi lên, Khương Lê có chút tuyệt vọng, nghĩ xem mình lúc này nên làm gì? Là cởi trần chứng minh mình chỉ là nữ nhi, hay là quỳ xuống cầu tình, nói mình bị hãm hại xin thái tử minh xét?

Nhưng bất kể như thế nào, hai lựa chọn này đều là con đường chết. Nhất thời Khương Lê lâm vào tuyệt vọng, chỉ miễn cưỡng mở miệng nói:

– “Thái tử, ta… Là bị người hãm hại…”

Nói đến đây nàng ngửi thấy từ mùi nam tử từ trên người Phượng Phi Vũ truyền đến, nhất thời tâm thần rung động, chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, âm thanh cũng có chút run rẩy, đầu lại nóng lên, liền nhào tới trong n.g.ự.c Phượng Phi Vũ, đôi môi mềm mại dán lê môi hắn, mặc kệ tất cả, mọi thứ đều đổ tại dược tính hung ác…

Phượng Phi Vũ bị bất ngờ không kịp phòng bị, đã thấy thiếu phó nhào tới hôn mình. Hắn chỉ cảm thấy đôi môi vô cùng mềm mại mang theo mùi thơm tiến vào miệng mình. Theo bản năng hắn ngậm miệng lại, nhưng chiếc lưỡi mềm mại như con rắn nhỏ linh hoạt tiến tới, đầu lưỡi nhẹ nhàng va chạm, cảm giác kích động mà mười tám năm qua hắn chưa từng có…

Hắn đứng bất động, mặc cho hơi thở của thiếu niên trong n.g.ự.c quấn quanh mình, thời gian dần trôi qua, lưỡi của hắn cũng chậm rãi bị kéo theo, từ bị động thành chủ động, quấn lấy Khương Lê…

Đang lúc Phượng Phi Vũ dần lâm vào mê say, Điền Oánh ngâm lên một tiếng khiến hắn tỉnh táo lại- mình đang làm gì thế này? Có thể để mặc cho thiếu niên khinh bạc mình.

Nghĩ như vậy, liền phát giác lồng ng.ực thiếu niên thơm ngọt này bằng phẳng cứng rắn, điều này nhắc nhở hắn rằng đây không phải là nữ nhân! Mà mình còn có thể đứng ngay tại đây hôn gian phu của Thái tử phi tương lai.

Nghĩ như vậy, hắn lập tức chán ghét mà hất ngã Khương Lê trên mặt đất, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của thiếu niên, còn có y phục không chỉnh tề của nữ nhân đang lăn lộn trên giường, liền biết là hai người họ đích thực bị hạ dược.

Kè nào dám thiết kế hãm hại như vậy! Phượng Phi Vũ vừa nghĩ vừa nhìn thiếu niên đang lăn lộn trên mặt đất.

Lúc này, áo bào của hắn đã bị cởi ra, quần bên dưới cũng bởi vì lăn lộn mà có chút nới nỏng, lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng muốt, bởi vì hai chân dùng sức đạp, cho nên tạo thành một đường cong mê người.

Đúng lúc này, Thiển nhi đẩy thị vệ ngăn ở cửa ra, muốn liều mạng xông vào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 5

Thị vệ kia được được thái tử ra lệnh, cấm không cho người nào tiến vào, nên không chịu tránh ra, hai người đang huyên náo túi bụi.

Việc đã tới nước này Khương Lê cùng hoàn toàn không thèm đếm xỉa nữa, chỉ giãy dụa đứng lên, nắm vạt áo thái tử, thấp giọng nói:

– “Cầu thái tử khai ân, để cho thị nữ mang ta đi giải dược tính… Sau khi giải hết dược tính, c.h.é.m g.i.ế.c hay róc thịt tất cả đều nghe quân.”

Phượng Phi Vũ rủ đôi mắt, cúi đầu nhìn bàn tay đang túm chặt lấy vạt áo của mình. Khương Lê cảm giác ánh mắt hắn b.ắ.n ra băng lạnh, cũng tuyệt vọng, nếu như đổi lại là nàng, tuyệt đối cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho nam nhân dám vụng trộm với thê tử của mình.

Huống chi nam nhân này còn thần trí không rõ đi cưỡng hôn thái tử tôn quý…

Nhưng đúng lúc này, thái tử lại lên tiếng:

– “Thị nữ của ngươi quá xấu, cô đổi cho ngươi một người khác thuận mắt hơn.”

Hai tai Khương Lê lùng bùng nóng rần lên, lung lay lắc đầu, miễn cưỡng mới hiểu được ý tứ của Phượng Phi Vũ.

Hắn có lẽ là hiểu lầm mình muốn dùng Thiển nhi giải dược… Thế mà hắn còn muốn thay mình tìm người xinh đẹp một chút.

Khương Lê yết hầu xiết chặt, trong lòng lượn mấy vòng, vội vàng nói:

– “Chỉ là để Thiển nhi giúp ta chuẩn bị nước lạnh tắm rửa…”

Phượng Phi Vũ lần này không ngăn cản nữa, chỉ phất tay cho Thiển nhi tiến đến, thị nữ lưng hùm vai gấu không nói một lời, đỡ tiểu công tử chạy ra ngoài, đi vào một phòng khác trong đạo quán, quát đuổi đám đạo sĩ ra, múc nước lạnh, giúp nàng cởi quần áo giội nước lên người nàng.

Sau khi dùng hết ba thùng nước lạnh, Khương Lê mới cảm thấy lửa nóng trong người vơi bớt.

Thiển nhi sợ nàng bị lạnh, liền tranh thủ khoác lên người nàng một tấm chăn, lau khô tóc nói:

– “Công tử, chạy đi, nếu không chút nữa điện hạ thẩm vấn xong, tuyệt đối sẽ không tha cho người.”

Khương Lê lắc đầu, ca ca còn ở trong thành làm con tin, nàng có thể chạy đi đâu? Hơn nữa giả c.h.ế.t bỏ trốn, cùng với việc ngủ với nữ nhân của thái tử mà bỏ trốn, là hai việc có kết cục hoàn toàn khác nhau.

Dựa vào tính tình hẹp hòi có thù tất báo của Phượng Phi Vũ, có lẽ hắn sẽ truy sát mình tới chân trời góc bể mất.

Thế nên sau khi bình ổn lại, dưới sự giúp đỡ của Thiển nhi, nàng lại quấn chắc vải ngực, dựng thẳng cổ áo, mặc áo choàng vào rồi mới tới tiền đường gặp thái tử.

Không tới tiền đường, liền gặp Phượng Phi Vũ đang ngồi uống trà.

Mà quỳ gối bên dưới, là hai ma ma đào tẩu đã bị bắt lại, đang trói trong viện, miệng cũng bị bịt lại.

Ngay lúc đó, Điền Oánh sau khi giải bớt được tính cũng bị người ta dìu đến, nàng nhất thời cũng không rõ nguyên do ở đâu, lập ý muốn đổ tội rằng mình bị người ta khinh bạc.

Nhìn thấy Khương Lê cũng tới, thế là Điền cơ còn chưa tới gần thái tử, liền vượt lên trước khóc nức nở nói:

– “Tiểu Khương công tử trước đó có ý xum xoe đủ kiểu trước mặt ta, ai ngờ hắn có tâm hại người, ý muốn làm ra rối loạn, xin thái tử thay ta làm chủ!”

Phượng Phi Vũ cũng không nhìn nàng ta, chỉ bình tĩnh mở miệng nói:

– “Đánh, đánh tới tắt thở mới thôi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.