Nhưng anh vẫn chưa hiểu vì sao lại không nói câu nào, xuất hiện trong lúc anh đang tu luyện chỉ để cho một sự trợ giúp, tặng một bộ công pháp tu luyện thân thể.
Không thể nói chuyện, hay không muốn nói chuyện với anh?
Rõ ràng chỉ là một bóng dáng không nhìn rõ diện mạo, chỉ thấy được một bóng dáng hình người.
Nhưng dù ra sao, đối với anh đây chính là chuyện tốt.
Lúc này anh cảm giác cho dù bây giờ đối mặt với một Ám Kình tầng chín đại viên mãn, anh có đủ sức mạnh để đấu một trận, thậm chí còn đánh rất nhẹ nhàng thoải mái.
Hoặc nếu để anh rơi xuống từ tòa nhà tám tầng, anh vẫn sẽ bình yên vô sự.
Bởi vì lúc này anh cảm nhận được thân thể đã đạt đến một trình tự hoàn toàn mới, một loại cảm giác giống như đao súng cũng không thể khiến anh bị thương.
Loại cảm giác này không giống như ảo giác, nó vô cùng mãnh liệt.
Không nhịn được đứng dậy, anh rất muốn thử xem cường độ thân thể lúc này như thế nào.
Đi đến cạnh cửa sổ, nơi này là tầng 4 bệnh viện, độ cao tầm 13-14 mét.
Nhìn độ cao 4 tầng, trong lòng của Dương Bách Xuyên rất muốn thử nhảy xuống.
Muốn thử cường độ thân thể lúc này của anh!
Đây không phải tìm đường chết, anh thật sự cảm giác được, sau khi thân thể được nước Sinh Mệnh và Càn Khôn Tôi Thể Quyết cải tạo, thân thể anh đã đạt đến trình độ ngã từ trên cao xuống cũng không sao.
Trong lòng cảm thán sự thần kỳ của nước Sinh Mệnh, không nghĩ đến nó thật sự có thể thay đổi thể chất, càng sướng hơn khi có được công pháp tu luyện thân thể Càn Khôn Tôi Thể Quyết, cứ như nó và Càn Khôn Tạo Hóa Quyết là trời sinh một bộ.
Sau khi tu luyện có loại ảo giác song kiếm hợp bích.
Loại cảm giác này giống như lúc trước anh là tàn khuyết, bây giờ là hoàn mỹ.
Nhìn địa điểm rơi xuống, là hoa viên của bệnh viện, không có nhiều người, Dương Bách Xuyên cắn chặt răng thả người nhảy xuống từ cửa sổ tầng 4. Dù sao đây mới là tầng 4, cho dù trước khi thân thể chưa tu luyện, anh cũng dư sức nhảy loại độ cao này. Để xác minh sự cường đại của Càn Khôn Tôi Thể Quyết, đáng giá thử một lần.
Nhưng đúng lúc Dương Bách Xuyên nhảy lầu, bên ngoài đứng chờ sốt ruột, bởi vì hơn một giờ trôi qua vẫn không thấy Dương Bách Xuyên đi ra từ phòng bệnh.
Vì vậy mọi người thương lượng để Dương San San đi vào nhìn, tránh tu luyện tẩu hỏa nhập ma.
Dương San San vừa mở cửa, đúng lúc thấy được Dương Bách Xuyên thả người nhảy xuống từ cửa sổ.
“A ~ Anh trai ~” Dương San San hét chói tai.
Ngay lập tức mấy người phía sau hỏi: “Sao vậy ~”
Dương San San chảy nước mắt duỗi tay chỉ về phía cửa sổ, giọng nói run rẩy: “Em…. E… Anh trai em nhảy lầu ~”
“A~”
Mọi người kinh hãi biến đổi sắc mặt.
Trong biệt thự, Dương Bách Xuyên cúi đầu tiếp nhận đại hội phê bình của một đám người do em gái Dương San San cầm đầu.
Bởi vì anh nhảy lầu để thử nghiệm thực lực của mình đã dọa mọi người sợ gần chết, đặc biệt là em gái suýt ngất xỉu, gào khóc hu hu.