Trên tường xuất hiện một đám bóng đen xám, nhưng lại không ai để ý tới.
Nó nhìn về phía người tham gia, trên đầu của cái bóng xuất hiện hai vòng tròn, có màu nhạt hơn so với cái bóng, tựa như hai bóng đèn, thoạt nhìn là đôi mắt.
Nó chỉ liếc thoáng qua, sau đó trượt từ trên tường xuống sàn, hướng về phía Lâm Dị.
Trong phòng khách có ánh đèn, bóng dáng Lâm Dị đổ trên sàn nhà sáng loáng.
Nó nhanh chóng hòa vào đó, cái bóng bị kéo lại rồi biến dạng giống như chất lỏng từ tính gặp chuyển động của nam châm điện.
Trong số những người tham gia, cuối cùng cũng có người nhận ra sự biến đổi đó, ánh mắt có chút bối rối và cảnh giác.
Chuyển động của cái bóng không hề dừng lại vì bị phát hiện, thậm chí còn chuyển động mãnh liệt hơn, mãi cho đến khi Tần Châu lo lắng nhìn qua Lâm Dị, nó mới khôi phục yên tĩnh.
Yên tĩnh tựa như chưa có gì xảy ra.
Lâm Dị không rõ tại sao bản thân lại tức giận như vậy, cậu cảm thấy lo lắng cho Tần Châu chắc chắn là nguyên nhân chiếm tỷ lệ lớn nhất, nhưng dường như cũng giống loại cảm giác áy náy bất lực.
Cảm giác này thật khó chịu, Lâm Dị cố gắng tìm việc gì đó để làm, giúp cho mình có thể chuyển hướng sự chú ý.
Cậu lang thang khắp căn nhà. Ngôi nhà có ba phòng ngủ và một phòng sách.
Mẹ của Đường Phỉ ở trong phòng ngủ chính, Lâm Dị nghĩ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hai phòng ngủ còn lại, một phòng thuộc về Đường Phỉ, một phòng thuộc về chị gái Đường Phỉ.
Hai phòng ngủ này rất dễ phân biệt, tông màu khác nhau. Phòng màu hồng là của chị gái Đường Phỉ, còn phòng màu xanh lam là của Đường Phỉ, Lâm Dị phát hiện hai phòng ngủ này đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, hẳn là mỗi ngày đều được dọn dẹp.
Tuy nhiên, Lâm Dị phát hiện trên giường trong phòng ngủ chị Đường Phỉ có một vết lõm nhẹ, hẳn là do có người ngồi ở vị trí này lâu ngày tạo ra.
Ngược lại, trong phòng Đường Phỉ lại không có vết lõm như vậy.
Nhưng kỳ quái chính là, khóa cửa phòng Đường Phỉ không phải là khóa thông thường mà là khóa mật mã chỉ có thể thao tác từ bên ngoài cửa.
Đáy mắt Lâm Dị quan sát rõ ràng tình hình, sau đó cậu trở về phòng khách.
Trên tủ TV có mấy tấm ảnh chụp, ảnh chụp là ảnh mẹ Đường Phỉ và hai đứa con.
Trong ảnh, chỉ có mẹ Đường Phỉ là đang mỉm cười, còn Đường Phỉ và chị gái đều trầm mặc nhìn về phía ống kính.
Ánh mắt Lâm Dị lần đầu tiên dán chặt vào Đường Phỉ. Cậu cũng đã từng gặp qua Đường Phỉ rồi, lúc ở gò mộ, cậu vấp phải một nửa tấm bia mộ rồi bị vấp ngã, trên bia mộ có một tấm di ảnh chụp cậu bé, cũng là bộ dáng ủ dột nhìn chằm chằm vào ống kính.
Nói chính xác thì Đường Phỉ là cậu bé trong di ảnh. Tấm ảnh trên bia mộ hẳn là được cắt từ tấm ảnh chụp chung này.
Quan sát Đường Phỉ xong, ánh mắt Lâm Dị dừng trên người chị gái Đường Phỉ.
Tương tự, trên mặt chị Đường Phỉ không có biểu cảm gì, mặt mày hiện lên một tia chán ghét, tựa như cực kỳ chán ghét việc mẹ Đường Phỉ đặt tay lên vai mình.
Vai……
Lâm Dị nhìn cánh tay của chị Đường Phỉ, trong lòng tức khắc trầm xuống.
Chị Đường Phỉ có làn da trắng nõn, hai tay thon dài, bởi vì gầy nên xương cổ tay nhô ra rất rõ ràng.
Lâm Dị rất quen thuộc với cánh tay này, là cánh tay đã bóp cổ cậu khi ở gò mộ!
Sau đó, khi bọn họ trốn thoát bằng tuyến C, “đôi mắt huyết hồng” cũng có đôi cánh tay như vậy.
Lúc phóng viên giả phỏng vấn người phụ trách Học viện Tu Thân, người phụ trách từng đề cập, sau khi chị gái xảy ra tai nạn xe cộ…
Tai nạn xe cộ!
Chẳng phải hình thái của “đôi mắt huyết hồng” xuất hiện trước mắt người tham gia là hình thái sau khi bị tai nạn xe cộ sao?
Đôi mắt huyết hồng là chị Đường Phỉ.
Đây không phải một đề khó đoán. Khó đoán là tại sao chị Đường Phỉ cũng xuất hiện ở Học viện Tu Thân, tại sao cô lại dùng diện mạo như vậy xuất hiện ở Học viện Tu Thân, và tại sao lại muốn ngăn cản nhóm người tham gia trốn thoát.
Lâm Dị hiện tại không có biện pháp để phân tâm đến quái vật 0-1. Không cần cậu di dời sự chú ý, mọi tập trung của cậu đều đang hướng tới ba câu hỏi vừa mới hiện lên trong đầu.
Năm tuyến chạy trốn, kỳ thực Đôi Mắt Huyết Hồng đều có xuất hiện.
Ở tuyến A chạy về phía cổng, Đôi Mắt Huyết Hồng xuất hiện, sau khi A Hào té ngã, nó vẫn tiếp tục đuổi theo nhóm nữ sinh đang chạy trốn một cách liều mạng.
Tuyến B đi về phía sau núi, lúc Lâm Dị tiến vào gò mộ, Đôi Mắt Huyết Hồng xuất hiện, siết chặt cổ cậu.
Tuyến C chạy về hướng nam/bên trái, Đôi Mắt Huyết Hồng đuổi theo Tiểu Thần tới tận bờ sông.
Tuyến D chạy về Tòa 2, Đôi Mắt Huyết Hồng thực tế cũng đã xuất hiện nhưng nó chỉ bám theo phía sau mà không gây ra tiếng động lớn gì.
Tuyến E chạy về phía bắc/ bên phải, theo Tần Châu nói, nó cũng xuất hiện, không ngừng truy đuổi bọn họ.
Đánh giá từ năm tuyến chạy trốn này, Đôi Mắt Huyết Hồng quả thực đang ngăn cản họ trốn thoát.
Nhưng dựa theo tình hình hiện tại tuyến C này đã là đường chết, hành vi ngăn cản bọn họ trốn thoát của Đôi Mắt Huyết Hồng trở thành – ngăn cản bọn họ đi vào đường cùng.
Nói cách khác, Đôi Mắt Huyết Hồng đang cứu bọn họ.
Như vậy xem ra, tại sao Đôi Mắt Huyết Hồng lại lướt qua A Hào lúc y bị ngã? Bởi vì cú ngã của A hào đã dừng hành vi tiến vào đường cùng của y lại, cho nên Đôi Mắt Huyết Hồng tiếp tục đuổi theo ngăn cản những người khác.
Lúc cậu ở gò mộ, không phải là bị Đôi Mắt Huyết Hồng công kích, Đôi Mắt Huyết Hồng đang muốn đưa cậu rời đi.
Bao gồm cả những tuyến chạy trốn khác, Đôi Mắt Huyết Hồng không phải ngăn cản bọn họ trốn thoát mà là đang cứu họ.
Cho nên, lúc nhóm người tham gia nhảy xuống sông mà không rõ ý nghĩa, Đôi Mắt Huyết Hồng đã rơi nước mắt, đối với Đôi Mắt Huyết Hồng, việc này chính là trơ mắt nhìn người tham gia đi đến đường chết.
Lâm Dị nhìn chăm chú tấm ảnh chụp chung này.
Bởi vì hơi thở của cậu, trên tấm kính của ảnh chụp hiện lên sương mù, Lâm Dị đưa tay chạm vào làn sương.
Động tác này đã khiến đầu cậu không ngừng chạy qua rất nhiều suy nghĩ.
Ảnh chụp thiếu mất một nhân vật, cha của đứa trẻ.
Cha của đứa trẻ đã đi đâu, hiện tại trước mắt vẫn chưa có manh mối, nhưng cũng không thành vấn đề, Lâm Dị có thể đoán được. Cậu đoán đây là một gia đình đơn thân, hai đứa con được mẹ chăm sóc.
Chắc chắn một người mẹ chăm lo cho sự trưởng thành của hai đứa con là một điều rất vất vả. Đôi khi sẽ rất khó để hiểu được cảm xúc của con cái, dẫn đến mâu thuẫn giữa con cái và cha mẹ.
Đánh giá qua cuộc phỏng vấn với người phụ trách, Đường Phỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện. Sau khi mẹ trải qua nỗi đau mất con, cậu bé không biết quan tâm đến mẹ, trái ngược, cậu lại trở nên nổi loạn vào lúc người mẹ đau khổ và kiệt quệ tinh thần. Điều này khiến cho mẹ cậu vô cùng thất vọng, nhận định cậu là Ác Ma, sau đó đưa cậu đến Học viện Tu Thân để cải tạo.
Điểm này vẫn còn một mâu thuẫn rất lớn.
Mẹ cậu nói Đường Phỉ không hiểu chuyện bằng một nửa chị gái mình, điều này đã khiến Đường Phỉ tức giận, đá đổ bia mộ của chị.
Nhưng sự thật nêu trong tấm ảnh lại không phải như vậy.
Hơn hai mươi người tham gia thủ vai chính là Đường Phỉ, người được Đôi Mắt Huyết Hồng cứu sống cũng chính là Đường Phỉ. Như vậy, gương mặt vô cảm của chị Đường Phỉ trong tấm ảnh chụp, có thể giải thích là: Chị Đường Phỉ không phải chán ghét Đường Phỉ, mà là mẹ Đường Phỉ, bằng không, nó đã chẳng xuất hiện ở mỗi tuyến chạy trốn, kiệt lực ngăn cản nhóm Đường Phỉ đi vào đường cùng.
Chị gái và Đường Phỉ ở cùng một chiến tuyến.
Nếu chị gái hiểu chuyện, vậy thì tại sao lại không cảm thông cho người mẹ đã chịu đựng gian khổ như vậy?
Trừ khi người mẹ đã làm điều gì đó khiến người chị hiểu chuyện không thể cảm thông được.
Chẳng hạn như người mẹ giám sát tình trạng của bọn họ.
Có thể thấy điều này qua vết lõm trên giường, nơi người mẹ hàng ngày ngồi ở đó, dõi theo từng nhất cử nhất động của chị gái.
Nhưng suy cho cùng, bà chỉ có một mình, không thể chăm sóc hai đứa con nên bà đã đặt khoá mật mã trong phòng Đường Phỉ, hạn chế quyền tự do ra vào của Đường Phỉ.
Cách làm này khiến Đường Phỉ và chị gái căm ghét mẹ mình, cho nên trong tấm ảnh chụp chung, bọn họ không thể nở nụ cười lẽ ra phải có của một gia đình hạnh phúc.
Sau tai nạn xe cộ của chị gái, người mẹ đã vô cùng đau đớn. Bà hối hận vì đã không để mắt đến chị gái kỹ hơn.
Kết quả là, sự kiểm soát của bà đối với Đường Phỉ ngày càng gia tăng, áp lực hàng năm cùng với cái chết của chị gái đã khiến Đường Phỉ không chịu nổi nữa, Đường Phỉ muốn bỏ trốn, lại bị mẹ cậu coi là sự nổi loạn của một đứa trẻ.
Bà gửi Đường Phỉ đến Học viện Tu Thân. Không có sự kiểm soát của mẹ, Đường Phỉ ở trong Học viện Tu Thân thậm chí còn có thể xả hơi. Cậu rất ngoan ngoãn nên nhanh chóng kết thúc thời gian cải tạo và được gửi về cho mẹ.
Cuộc sống chán nản lại ập đến, mẹ cậu đưa theo Đường Phỉ đến tế bái người chị đã khuất,
Bà nói: “Nếu con hiểu chuyện bằng một nửa chị con thì tốt biết bao”.
Câu nói này khiến hàng rào tâm lý của Đường Phỉ sụp đổ, có lẽ chỉ có cậu biết, chị gái hiểu chuyện cũng chỉ là để xả hơi mà thôi, cậu đá đổ bia mộ của chị mình, không muốn chị mình qua đời xong vẫn phải chịu sự giám sát của bà nữa.
Người mẹ hận Đường Phỉ, bà gọi Đường Phỉ là Ác Ma.
Vì vậy Đường Phỉ lại bị đưa trở lại học viện Tu Thân.
Sau khi bị đưa vào lần thứ hai, Đường Phỉ không còn nhẫn nhục chịu đựng, duy trì im lặng nữa. Cậu không thể ngoan ngoãn, ngoan ngoãn sẽ bị trả về cho mẹ, nhưng cậu cũng không thể ngờ được, sinh mạng cậu cuối cùng lại kết thúc trong tay kẻ bạo hành của Học viện Tu Thân.
Cho nên mới có bia mộ của Đường Phỉ ở gò mộ. Điều khiến người ta tuyệt vọng chính là, giống như người chị đã khuất của cậu, sau khi qua đời cậu vẫn không thể rời khỏi sự kiểm soát của mẹ mình, ở gò mộ khắp nơi đều là mẹ cậu.
Lâm Dị có thể hiểu được cảm giác đó. Lúc cậu tiến vào gò mộ, ánh mắt của mẹ Đường Phỉ vẫn luôn dõi theo Lâm Dị. Cậu luôn ở trong tầm mắt của mẹ Đường Phỉ, không có cách nào trốn thoát.
Tuyến chính, Lâm Dị tìm được rồi
Nhưng cậu cũng không lập tức chia sẻ với nhóm người tham gia.
Thế giới quái vật ở đây mặc dù không bị hạn chế bởi các quy tắc, nhưng mặt khác cũng không khác biệt với thế giới quy tắc là bao, đó là thế giới được sáng lập dựa trên ý chí ý tưởng của quái vật.
Giống như vị trí vô lý của Học viện Tu Thân nằm ở trong núi sâu rừng già, quái vật tạo nên thế giới của riêng mình mang theo cảm xúc cá nhân mạnh mẽ.
Kỳ thực, năm tuyến chạy trốn mà họ phân tích đều không sai. Là quái vật tự mình phá huỷ đường thoát của họ.
Hướng cổng lớn chạy trốn, có chốt bảo vệ. Áp dụng tuyến A, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ sẽ bị chốt bảo vệ phát hiện.
Hướng sau núi chạy trốn, nơi có gò mộ, mẹ Đường Phỉ sẽ đích thân canh giữ.
Hướng bên trái chạy trốn, bọn họ sẽ bị dân làng đưa về đồn cảnh sát, sau đó bị cảnh sát đưa về cho mẹ.
Hướng bên phải chạy trốn, là nơi tiếp đãi phụ huynh. Người mẹ căn bản không quan tâm Đường Phỉ ở Học viện Tu Thân phải chịu khổ những gì. Tất cả những gì bà muốn là một con rối nghe lời không nghĩ tới việc chạy trốn. Người tham gia vĩnh viễn sẽ không đợi được sự trợ giúp từ phía phụ huynh.
Nếu nhờ phóng viên giúp đỡ, phóng viên cũng sẽ bị thân hãm nhà tù, khiến hy vọng của những người tham gia dâng cao để rồi lại nặng nề thất vọng.
Có lẽ Học viện Tu Thân có nhiều hơn năm lối thoát này, nhưng Lâm Dị có thể đảm bảo, bất kỳ lối thoát nào cũng sẽ bị quái vật chặn lại.
Quái vật sinh ra từ cái ác. Nó trà trộn vào những người tham gia căn bản không phải muốn cùng bọn họ thoát khỏi Học viện Tu Thân. Mà là nó nhẫn tâm muốn chứng kiến những người tham gia hết lần này đến lần khác cảm thấy tuyệt vọng, trải nghiệm cuộc sống không thấy ánh mặt trời mà nó từng trải qua khi còn là con người.
Toàn bộ thế giới, chỉ có thiện ý duy nhất là người chị gái, nhưng người chị chỉ ngăn cản họ đi vào đường cùng chứ cũng không thể giúp họ rời đi. Giống như chị gái lúc sinh thời đã chiếu cố cậu bé, nhưng vẫn không thể thay đổi được kết cục cuối cùng.
Quái vật căn bản không hề có ý định muốn họ sống sót.