Mãi đến hơn 8 giờ tối.
Bất chợt, Cảnh Y Nhân nghe thấy tiếng động cơ xe từ từ lái vào sân, cô theo bản năng bật dậy, nhảy xuống khỏi giường. Bàn chân trần nhỏ nhắn giẫm lên những đóa tường vi chạy ra ban công. Cô thấy một chiếc xe Jeep quân dụng tiến vào trong sân, chiếc xe này giống hệt với chiếc xe mà cô thấy hoa đán lái hôm qua. Sau đó Lục Minh ra khỏi xe, đóng sập cửa lại. Anh ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng của2anh lọt vào tầm mắt của Cảnh Y Nhân, anh nở một nụ cười với cô. “…” Cảnh Y Nhân nhìn anh mấy giây rồi mới định thần lại được, xác định đúng là Lục Minh đã trở lại, khóe môi cô mới chầm chậm kéo lên. Lúc này, trái tim cô mới yên lòng trở về vị trí của nó. Hai người nhìn nhau thật lâu, sau đó Lục Minh mới thu tầm mắt lại, rảo bước chạy vào nhà.
Anh cởi giày, giẫm lên sàn rồi chạy lên tầng. “..” Quản gia4Ngô vẻ mặt mờ mịt đứng ở huyền quan giơ hai tay ra, vừa có cơn gió thổi qua mà cậu Lục đã bay mất dạng rồi. Không cởi áo khoác ngoài đưa cho ông ta à? Lục Minh chạy một mạch lên tầng hai, đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy cảnh Y Nhân đứng ở ban công nhìn mình. Thời gian của hai người bọn họ dường như không còn chuyển động nữa.
Lục Minh tiến từng bước vào phòng rồi tiện tay đóng cửa lại, dang hai tay ra.
Cảnh Y Nhân đạp lên những cánh hoa tường vi chạy về phía anh rồi bất ngờ nhào vào lòng anh.
Lục Minh đón được cô, ôm chặt cô vào lòng, hận không thể hòa tan cô vào sâu trong máu thịt mình. Người mình yêu ở trong vòng tay, bầu không khí này mới ngọt ngào làm sao.
Lục Minh hít hà mùi hương thơm ngát trên đỉnh đầu cô, thương tiếc hôn lên tóc cô, anh cảm thấy mình như đang trôi bồng bềnh trên mây vậy. Cảnh Y Nhân từ từ ngước mắt lên nhìn anh, cô thấy hình bóng của mình trong đôi mắt anh.
“Có chuyện gì không? Đã giải quyết xong rồi ạ?” “Không sao rồi.”
Nói xong, Lục Minh bất ngờ che lấp đôi môi mềm mại của cô, xung quanh trần ngập hơi thở, mùi hương của cô.
Lục Minh đã chờ đợi ngày hôm nay biết bao lâu rồi, chờ đến sức cùng lực kiệt, anh những1tưởng sẽ bỏ lỡ ngày trọng đại này, chỉ còn lại những nuối tiếc. May thay, tất cả mọi chuyện đã qua, ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc. Tối qua, khi anh đưa sợi tóc của Cảnh Y Nhân cho đội trưởng đội cảnh vệ mang đi xét nghiệm, anh ta hỏi: “Cậu Lục, theo chúng tôi được biết, sinh nhật cô Cảnh là vào tháng 4. Cậu khua chiêng gõ trống tổ chức sinh nhật cho cô ấy như vậy, không phải có ý nói cô Cảnh chính là người giả mạo đấy chứ?” Lục Minh sầm mặt lại, lạnh lùng trả lời: “Có kết quả ADN rồi hẵng nói, tôi tổ chức sinh nhật lúc nào là quyền của tôi.” “…” Chờ đến khi người đội trưởng mang kết quả xét nghiệm ADN về thì đã là buổi sáng.
Người có tiền đúng là luôn thích hành hạ người khác, rõ ràng cô Cảnh là thật, vì cái quái gì cứ phải tổ chức sinh nhật cho cô ấy vào hôm nay, đúng là quấy8rối việc điều tra của bọn họ. Nếu Cảnh Y Nhân thật sự là người nhà họ Cảnh, thì sẽ phải xác minh lời khai đã nhìn thấy xe của Lục Minh của cô ấy.
Sau đó, bọn họ tới nhà cũ của tổng thống ở vùng ngoại ô để tìm chiếc xe Lục Minh đã từng sử dụng. Những chiếc xe đó vẫn đang nằm yên trong nhà cũ chờ đợi. Từ lớp bụi đất và lớp bụi phủ trên bạt che, có thể thấy, chiếc xe này đã được đỗ ở đây từ lâu mà không ai dùng tới, càng không thể có chuyện tối qua có người lái xe ra ngoài được.
Bọn họ mời nhân viên chuyên nghiệp tới giám định để đề phòng có người ngụy tạo.
Nhân viên chuyên nghiệp đưa ra kết quả cuối cùng, chiếc xe này đúng là đã rất lâu rồi chưa được sử dụng. Có nghĩa là thủ phạm đã cố ý dùng một chiếc xe giống hệt xe Lục Minh để hãm hại anh.
Kết thúc việc điều tra8đã là năm giờ. Lục Minh cứ thế lái chiếc xe Jeep này trở về. Nhà cũ cách biệt thự của Lục Minh khá xa, lại thêm đúng vào giờ tan tầm, thế nên muốn như vậy anh mới về đến nhà.