“Chuyển nhà? Đang ở đây tốt vì sao muốn dọn đi?” Vốn dĩ định đi làm, Lưu Hiểu Hồng nghe được tin vội chạy qua đây, “Hai đứa ở nhà này vẫn rộng a, tại sao lại chuyển đi? Mấy đứa dọn đi chỗ nào? Chỗ đó tốt hơn ở đây không?”
“Đúng vậy, hiện tại nhà không dễ tìm đâu, bao nhiêu người hâm mộ hai đứa, vậy mà hai đứa lại muốn chuyển nhà?” Đúng là ứng với câu nói được, có người chỉ cần trở tay là có còn có người muốn mãi mà chẳng được.
Nhắc tới chuyển nhà Tống Thanh Bình lập tức nghĩ đến Lý Tú Tú
“Lý Tú Tú lại tới đây làm loạn?”
Tống Thanh Bình giận sôi máu, chị ấy túm lấy cây chổi, định đi xử lý người. Tính cách này của chị ấy sao có thể không đánh nhau với chồng mỗi ngày được.
Kiều Hoa dở khóc dở cười, đem người giữ lại, “Không phải đâu chị, là chúng em muốn dọn đi.”
“Không phải do Lý Tú Tú? Đó là….Nha, đừng nói là do chúng tôi làm phiền nhà em nha.” Tống Thanh Bình nhìn cô, cười nói.
“Không có không có, sao lại nói như vậy, ở chỗ này em luyến tiếc nhất chính là mọi người mà!” Cười cười, cô giải thích, “Nhưng mà hiện tại em mang thai muốn dọn tới chỗ tốt hơn, có nhà vệ sinh riêng với phòng tắm trong nhà.”
“A? Nhà vệ sinh riêng? Vậy nơi đó đúng là tốt hơn chỗ này. Chỗ này là nhà vệ sinh công cộng, đúng là hôi chịu không nổi. Nếu là nam tôi cũng tiểu đại ngoài đường, đi nhà vệ sinh chi cho mệt a.”
Phốc ~ Thế mà cũng nói được.
“Từ từ, em vừa mới nói cái gì? Em mang thai?”
“Kiều Hoa mang thai!”
“Kiều Hoa, em mang thai?!”
Vì thế đề tài chuyển từ Kiều Hoa muốn chuyển nhà thành Kiều Hoa mang thai.
Hai vợ chồng cô phải giải thích hồi lâu hàng xóm mới rõ mọi chuyện, thì ra là mấy tháng trước đã mua nhà, hiện tại cũng đã trang trí xong, cho dù không có chuyện gì cũng sẽ rời đi.
Còn vì sao rời đi thì nguyên nhân chủ yếu là do qua đó đi vệ sinh và tắm cũng tiện hơn, vả lại, cho dù đại tạp viện có đông vui thì qua bên cửa hàng cũng quá xa.
“Ai nha, em vừa có thai liền phải chuyển nhà, lúc sinh Tiểu Bảo Bảo xong thì nhớ mang đứa bé qua đây cho chúng ta nhìn thử.” Ngô Quế Phương luyến tiếc nói.
Thật vất vả mới có người xấp xỉ chị ấy tới, quan hệ hai người lại tốt, đương nhiên là Ngô Quế Phương luyến tiếc Kiều Hoa a.
‘Sẽ mà, đương nhiên phải về rồi. Chị đừng quên, em còn mở xưởng ở đây, xưởng ở chỗ này thì em đi đâu được.”
“Aizzz.” Ngô Quế Phương thở dài, tâm tình vẫn không tốt, giữ c.h.ặ.t t.a.y cô lải nhải, “Em dọn đến chỗ nào vậy? Nếu không xa, rảnh chị sẽ qua tìm em chơi. Em vẫn làm quần áo ở nhà giống như trước chứ?”
“ Ân…Xem tình huống đã, có đôi khi em sẽ đi qua phố Bạch Vân. Bất quá gần đây em ở nhà dưỡng thai, chị lúc nào qua tìm em cũng được. Hơn nữa chị mua xe rồi, chạy tới cũng không xa.” Trước đây, Ngô Quế Phương cũng không dám mơ mộng mua xe, hiện tại sao….Tiền là do chị ấy tự mình kiếm được, hơn nữa so với tiền chồng kiếm còn nhiều hơn, muốn mua thì mua, chỉ cần để dành lại là được.
“Được, rảnh chị sẽ qua, không thể để tình cảm hai chúng ta phai nhạt được.
Cùng mọi người cười cười nói nói một trận, trước khi đi, Kiều Hoa đem Ngô Quế Phương nói trước mắt mọi người.
“Về sau đi rồi, bên này sẽ ủy thác cho chị ấy quản lý.”
Đường quá xa, lại mang thai, Kiều Hoa có khả năng không thường xuyên qua dây, cần Ngô Quế Phương thường xuyên đến thông báo tình hình cho cô, cho nên quan hệ hai người không thể nhạt nhòa được.
Hơn nữa, trừ chị ấy ra, ở viện này không có người nào để làm toàn thời gian.
“Em tín nhiệm chị như vậy, chị nhất định sẽ cố gắng làm tốt.” Từ một người làm công việc nội trợ toàn thời gian, lắc mình thành “tâm phúc” của Kiều Hoa, trừ bỏ kích động, Ngô Quế Phương cảm thấy cảm động nhiều hơn.
Chị ấy làm bộ làm tịch gọi người ta là chị em, người ta cũng xem chị ấy như bạn tốt.
Phần tín nhiệm này, cho dù có thể nào chị ấy cũng không thể để cho Kiều Hoa thất vọng.
Từ Sơn Tùng trước tiên đưa vợ và con trai tới nhà mới trước, sau đó mới quay lại tìm vài người anh em phụ chuyển nhà.
Hành lý không nhiều lắm, chủ yếu là mấy đồ linh tinh vụn vặt, nếu chỉ có một xe của anh không thôi thì một ngày nhất định là không có cách nào dọn xong.
Trên đường đưa vợ và con trai tới nhà mới, tốc độ lái xe của Từ Sơn Tùng so với ốc sên còn chậm hơn.
Kiều Hoa không chút để ý mà đung đưa chân, buồn bực nói: “Sơn Tùng, đêm qua anh ngủ ở giường nhỏ nên ngủ không ngon giấc à?”
“Không có a, anh ngủ rất ngon.” Quét dọn nhà cửa xong, đem theo tâm trạng vui vẻ mà đi ngủ, tư vị kia, miễn bàn có bao nhiêu là tốt đẹp.”
“Anh đạp xe chậm như vậy em còn tưởng do tối qua anh ngủ không ngon nên không có sức.” Kiều Hoa che miệng cười nói.
Từ Sơn Tùng sửng sốt một chút, nhưng vẫn duy trì tốc độ chầm chậm như cũ, không nhanh thêm chút nào, “An toàn là trên hết, chậm một chút cũng không sao.”
Kiều Hoa: “…………..”
Là rất an toàn, những người đi đường đều vượt mặt bọn họ hết cả rồi!
Quãng đường từ nửa giờ bị anh đi thành một tiếng rưỡi, trên đường đi còn dừng lại một cửa hàng, Từ Sơn Tùng xuống xe mua cho vợ và con trai hai phần canh củ sen.
Ăn xong, nghe vợ khen ngon, lại mua thêm hai phần mang về.
Với lời nói là: “Về nhà còn có thể ăn thêm, thích thì ăn nhiều một chút.”
Kiều Hoa: ………..Này là săn sóc cẩn thận đến từng kẽ răng chân tóc.