Con Rể Quyền Quý

Chương 102



Lại một buổi sáng tinh mơ nữa.

Trên đường đi làm, Lâm Ngữ Lam nói với Trương Thác, buổi sáng anh không cần đến công ty nữa mà đi thẳng: đến Đông y quán xử lý một chuyện liên quan đến khía.

cạnh dạy học, có rất nhiều thứ cần anh đến tự mình sắp xếp mới được.

Đối với mệnh lệnh của Lâm Ngữ Lam, đương nhiên Trương Thác chấp hành không điều kiện.

. Ạ vs 4d ì Đến Đông y quán bận rộn cả một buổi sáng, nói với đám người hội trưởng Mã về những thiết bị cần phải mua, chuyện cần Trương Thác phải suy tính cũng không nhiều, nhưng ngược lại có rất nhiều chuyện cần anh quyết định mới được, lo hết một đống ngổn ngang lung tung xong cũng đã là buổi trưa rồi Trương Thác lại quay về công ty, đang chuẩn bị đi ăn cơm trưa thì thấy thư ký Lý tìm đến.

“Chủ tịch Lâm bảo anh đến phòng làm việc của cô ấy một lát”

“ờ”

Trương Thác bước vào tầng cao nhất trong cao ốc Lâm Thị, gõ cánh cửa lớn của phòng làm việc chủ tịch.

“Vào đi” Giọng nói của Lâm Ngữ Lam từ trong phòng làm việc vang lên.

Trương Thác đẩy cửa lớn phòng làm việc, trong nháy mắt khi cửa mở ra, Trương Thác cũng cảm thấy có chuyện không ổn.

“Chủ tịch Lâm, em tìm tôi sao?” Trương Thác hỏi một câu.

Lâm Ngữ Lam cầm một tập báo cáo trên tay, mắt liếc nhìn Trương Thác, trong mắt cô khó giấu được phân nộ: “Nghe nói ngày hôm qua anh đã làm một chuyện lớn?”

“Chuyện lớn?” Trương Thác lộ ra vẻ nghi ngờ.

“Xử lý theo cảm tính, đánh khách hàng, trong lúc đi làm xem video trên mạng, đều là anh làm đúng không?” Lâm Ngữ Lam ném mạnh tập báo cáo trên tay xuống bàn làm việc.

Đối với công việc, Lâm Ngữ Lam vẫn luôn duy trì thái độ nghiêm túc rất cao.

Trương Thác nhíu mày, nghĩ một lát đã hiểu được chuyện gì xảy ra, có lẽ là La Linh này làm người xấu tố cáo trước rồi.

“Chủ tịch Lâm, chuyện ngày hôm qua, tôi nghĩ tôi cần phải giải thích với em”

“Vậy thì không cần, suy nghĩ của anh, tôi có thể hiểu được, sáng sớm nay tôi đã gọi cô gái nhỏ Thu Vũ kia đến đây hỏi chuyện rồi, cách làm của đối phương hôm qua thật sự có chút quá khích, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ tức giận như vậy, nhưng đánh người, có phải là hơi nóng nảy rồi hay không hả? Có biết hành động xúc động của anh ngày hôm qua đã tạo thành bao nhiêu tổn thất đối với công ty hay không? Anh thân quen với cô gái nhỏ kia lắm à?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Tôi…” Trương Thác vừa mới chuẩn bị nói chuyện nhưng lại cảm thấy không đúng lắm, bây giờ Lâm Ngữ Lam tức giận giống như không liên quan lắm đến chuyện mình đánh người, mà nhiều hơn là, vì mình ra mặt giúp Thu Vũ?

Trương Thác nhìn chằm chằm gương xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam, muốn nhìn ra manh mối nào đó.

Lâm Ngữ Lam bị Trương Thác nhìn chằm chằm như vậy, gương mặt có chút mất tự nhiên, cô vỗ mạnh xuống bàn: “Trương Thác, tôi hỏi anh đấy!”

“Chủ tịch Lâm, em ghen sao?” Vẻ mặt Trương Thác có chút quái dị, hỏi.

“Ghen? Anh điên rồi à? Tôi ghen cái gì?” Lâm Ngữ Lam tỏ ra như rất nực cười: “Bây giờ tôi đang hỏi anh, có biết anh đã tạo thành bao nhiêu tổn thất cho công ty hay không?”

“Không biết” Trương Thác lắc lắc đầu: “Tôi không cho.

rằng tôi tạo ra tổn thất gì cho công ty cả.”

Lâm Ngữ Lam trừng to mắt: “Không cho rằng tạo thành tổn thất cho công ty? Trương Thác, tôi thật không rõ làm sao anh nói ra được những lời này, hợp tác với công ty Ikefa là bước đầu tiên chuyển hình của tập đoàn, cũng là một bước có tính nhảy vọt, vậy mà lại bị anh phá hỏng như vậy, thế mà anh nói, không cho rằng tạo thành tổn thất cho công ty?”

“Không phải một công ty Pháp thôi sao, tôi lại tìm một công ty khác là được, loại người hạ lưu như vậy, chúng ta cũng không nên hợp tác với bọn họ” Trương Thác nói vẻ không sao.

Anh cũng quen biết không ít công ty của Pháp, bất kể là tập đoàn xuyên quốc gia hay có hoàng gia chống lưng, anh đều có thể tìm được dễ dàng.

“Ha” Lâm Ngữ Lam cười một tiếng giễu cợt: “Trương Thác, anh đừng đứng chỗ này mạnh miệng với tôi, anh lấy được hạng mục bệnh viện cho công ty, mang lại lợi nhuận cực kỳ lớn cho công ty, nhưng một hạng mục là một hạng mục, anh đừng cho rằng anh đám phán thành công một đơn hàng thì có thể không coi tất cả những hạng mục khác ra gì!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Tôi đâu có như vậy, em cho tôi thời gian, tôi sẽ đi tìm một đối tác để hợp tác”

“Được, anh cần bao nhiêu thời gian?” Lâm Ngữ Lam dựa người vào ghế tựa: “Một tháng? Nửa năm? Hay là một năm?”

Trương Thác vươn ra ba ngón tay: “Ba ngày, ba ngày sau, tôi sẽ tìm được công ty hợp tác mới: “Được, tôi cho anh ba ngày, ba ngày sau, tốt nhất là anh có thể thực hiện được lời nói của mình, nếu không, anh nhất định phải đưa ra một lời giải thích hợp lý cho tôi!”

Lâm Ngữ Lam gật gật đầu, sau đó vẫy vẫy tay với Trương Thác: “Đi ra ngoài đi! Quay về bộ phận của anh, về phần giải thích như thế nào với giám đốc của mình, đó là chuyện của anh!”

“OK” Trương Thác ra dấu tay với Lâm Ngữ Lam, kéo cửa phòng làm việc, lui ra ngoài.

Cửa phòng làm việc còn chưa đóng lại, đã bị Trương Thác đẩy ra lần nữa.

“Đúng rồi Chủ tịch Lâm”

“Chuyện gì?” Lâm Ngữ Lam lộ ra dáng vẻ không kiên nhãn.

Trên mặt Trương Thác nở nụ cười trêu đùa: “Ngày hôm qua tôi chỉ thấy chướng mắt những người kia thôi, không có gì với cô gái Thu Vũ kia cả, em đừng có ghen nhé, hì hì”

Lâm Ngữ Lam hít sâu một hơi kiềm chế lửa giận trong lòng: “Anh và người khác như thế nào, chẳng liên quan gì đến tôi cả, tôi nghĩ bây giờ chuyện quan trọng nhất của anh là đi tìm đối tác hợp tác của anh đi, ba ngày sau, không những anh phải giải thích với tôi mà còn phải giải thích với đội ngũ của anh nữa đấy, sự cố gắng của nhiều người như vậy, không thể vì một mình anh mà biến thành dã tràng xe cát được!”

“Yên tâm đi, yên tâm” Trương Thác cười hì hì, đóng cửa phòng làm việc lại.

Lâm Ngữ Lam ngồi trong phòng làm việc, nhìn cánh cửa đã đóng chặt, thật ra đối với chuyện đánh người của Trương Thác ngày hôm qua, cô cũng không tức giận chút nào, thậm chí sau khi nghe Thu Vũ giải thích xong, trong lòng cô còn cảm thấy rất sảng khoái, muốn vỗ tay khen ngợi Trương Thác, nhưng tại sao mình lại giận đến như vậy chứ? Bởi vì hạng mục lần này có thể sẽ mất thật hay sao? Vậy cũng không đến Chẳng lẽ thật sự vì mình đang ghen sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 317

Lâm Ngữ Lam lắc đầu thật mạnh, muốn hất bay suy nghĩ trong đầu.

Không! Không thể nào! Sao mình lại có thể ghen vì người này được chứ?

Trương Thác lại quay về Phòng Nghiệp vụ, phát hiện ánh mát ai nấy nhìn mình đều có vẻ là lạ, rất phức tạp, trong ánh mắt có trách cứ cũng có thương hại.

Chuyện Trương Thác làm ngày hôm qua, thật sự nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, đánh khách hàng, chuyện này quá kinh người.

Đương nhiên, có một số người tỏ vẻ hiểu được cách làm của Trương Thác, thậm chí còn cảm thấy rất hả giận, dù sao các cô cũng đã từng gặp loại khách hàng vô lễ này.

rồi, biết rõ cảm giác đó.

Có điều cũng có người tràn ngập oán trách với Trương Thác.

Trong một góc phòng làm việc, chị Hồng dẫn theo ba cô gái tiếp thị đứng đó lẩm bẩm mãi không thôi.

“Phi, là thứ gì không biết, mới đi làm được hai ngày đã gây ra phiền phức lớn như vậy! Chúng ta cố gắng thời gian dài như vậy mà đã bị một mình anh ta làm hỏng rồi!”

“Đúng đấy, còn cái người tên Thu Vũ kia nữa, chẳng có chút hiểu biết gì, tiếp khách hàng ăn cơm, mờ ám một chút cũng có làm sao, cũng chảng mất miếng da nào, nhìn bộ dạng cô ta ngày hôm qua đi, còn kêu cứu làm cái gì cơ chứ, thật khiến người ta ghê tởm”

*Ài, ai bảo người ta ngây thơ trong sáng, biết giả vờ chứ, cô cũng giả vờ thử xem nào”

“Tôi nhổ vào! Nhìn trong sáng, sau lưng không biết lẳng lơ đến mức nào đâu, cô xem bộ dạng kia đi, tội nghiệp đáng thương, bình thường cũng chịu khó nhìn vào gương diễn lắm đấy”

“Đúng đấy, ha ha ha”

Lúc này Thu Vũ ngồi bên cạnh, bên cạnh cô ta không có một ai, tuy mấy người chị Hồng hạ thấp giọng, nhưng lời nói của bọn họ vẫn lọt vào tai Thu Vũ, mắt cô gái này hồng hồng, cố gắng không để cho mình khóc lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.