*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 338:
Hai người này đều tầm hơn 50 tuổi, khi nghe Tiêu Sơn nói rằng chỉ có hai người bọn họ, thì hai người đều tỏ ra họ đành bó tay không tài nào phát triển được.
“Tiêu tổng, nghiên cứu lần này, không giống với trước đây, nếu như chỉ có hai người chúng tôi, đừng nói là có tiến triển mang tính đột phá, mà ngay cả một số thao tác cũng rất khó mà hoàn thành được.”
“Đích thực là như vậy, nếu như muốn thu được tiến triển, thì mức thấp nhất phải có một nhóm 10 người trở lên hỗ trợ cho cả hai chúng tôi.”
Trên gương mặt của Tiêu Sơn đây vẻ bát lực.
Trương Thác vẫn luôn không nói lời nào, lúc này lên tiếng: “Cha nuôi, néu như cha có thể tin tưởng con, con có thể giúp cha tìm ra được một nhóm nghiên cứu khoa học.”
Lời nói của Trương Thác khiến cho Tiêu Sơn vốn dĩ đã có phần tuyệt vọng, ngay lập tức có hy vọng: “Tiểu Thác, con có thể tìm được người?”
*Ừm.” Trương Thác gật đầu.
Một người nhân viên nghiên cứu cắt ngang lời của Trương Thác: “Cậu thanh niên, đội ngũ mà chúng tôi cần, mức tối thiểu nhất cũng phải là những người hàng đầu đấy, hơn nữa phải có khoảng 10 người, đội ngũ mà cậu có thể tìm đến được, là bao nhiêu người?”
Trương Thác suy nghĩ, rồi đưa ra 3 ngón tay: “Chắc khoảng 30 người đấy.”
*30 người?” Đôi mắt của nhà nghiên cứu đó lộ ra vẻ nghi hoặc, lập tức đối mắt liếc nhìn người bên cạnh, hai người đều lắc đầu: “Cậu thanh niên, có thể là cậu chưa từng tiếp xúc với ngành này, thông thường thì đội ngũ tỉnh anh, có rất ít những đội có đến 30 người, bình thường mà nói, 10 đến 15 người thì đã xem là nhiều rồi, nếu cậu nói 30 người, thì loại đội ngũ này, vẫn không đạt được yêu cầu của chúng tôi.”
“Đúng vậy, nghiên cứu lần này, là giành giật từng giây từng phút một, cậu tìm đến những người không vào luồng được, thì cũng chỉ tăng thêm rắc rối, gần như không giúp được gì đâu.”
Hai nhà nghiên cứu đối với đội ngũ 30 người mà Trương Thác nói, đều tỏ ra có phần không vừa mắt.
Trái tim vốn dĩ đang dâng trào hy vọng của Tiêu Son, lại lần nữa dập tắt.
Trương Thác uống một ngụm cà phê, nói: “Thế này đi, cha nuôi, cha đưa hai vị này đi đến phòng thí nghiệm trước, rồi nói địa điểm cho con biết, con đưa bọn họ đến xem thử trước, nếu có thể giúp đỡ được, thì tuyệt vời, còn nếu không giúp đỡ được thì con kêu bọn họ đi là được rồi, còn nước còn tát, suy cho cùng còn tốt hơn là ngồi không.”
Một ông cụ thân hình cao to đứng bên cạnh bọn họ.
Đi cùng bên cạnh ông cụ là một thanh niên với gương mặt đầy vẻ phấn khởi.
Người thanh niên đang cầm điện thoại, không ngừng nói vào trong điện thoại: “Cha, con đã nói với cha rồi, con đã tìm được công việc rồi, cha đừng có kêu con trỏ về thừa kế công ty gì đó của cha nữa có được không, con sớm đã nói với cha rồi mà, con phải đi làm, cha nói con phải thừa kế công ty đó của cha, ngoài mấy mảnh đất, mấy trang web, mấy tòa nhà, mấy cái khu dân cư, hơn cả trăm tỷ đó ra, thì con còn có cái gì nữa? Con được xem là cái gì chứ? Dù sao còn cũng không cần, công ty đó cha thích ai thì giao cho người đó đi, hôm nay con vừa mới chuyển sang chính thức rồi!”
Lời của cậu thanh niên, nếu như người khác nghe thấy, thì nhất định sẽ tưởng cậu thanh niên này đang đùa.
Nhưng sự thật thì cậu thanh niên này không hề đùa giỡn một chút nào, nếu như Tiêu Sơn và những người khác ở: đây, chắc chắn có thể nhận ra được, cậu thanh niên này, là con trai duy nhất của lão tổng Công ty đầu tư mạo hiểm Dụ Nguyên một doanh nghiệp dẫn đầu Hàng Châu hiện tại, Thượng Phát.
Không chịu thừa kế một công ty có giá trị hàng trăm tỷ trên thị trường, nói bản tự mình đã tìm được một công việc, vừa mới chuyển sang chính thức, nếu như người khác nghe thấy, nhất định sẽ cho rằng Thượng Phát điên rồi.
Nhưng những người có mặt ở đây, lại không có một người nào nghĩ như vậy, có thể phụ trách một cơ quan, so với việc thừa kế khối gia sản hàng tỷ tệ, thì lợi ích mà họ nhận được, nhiều hơn rất nhiều, một khi đã tiếp xúc với cơ quan làm việc này, về phương diện đẳng cấp cũng được thăng lên một bậc rất lớn.
Những nhân viên nghiên cứu khoa học này có thể được tìm đến, nói rõ rằng bọn họ đã từng tiếp xúc với thế giới ngầm, hiểu được thế giới ngầm, so sánh với những món đồ vật khổng lồ đó ở đảo Quang Minh thì Tập đoàn trăm tỷ đó cũng chỉ là con kiến mà thôi.
Chương 339:
Thượng Phát cúp điện thoại, trên gương mặt vẫn đang mang theo sự phấn khởi, nói với ông cụ bên cạnh: “Sư: phụ, hôm nay con thật sự có thể nhậm chức rồi sao?”
Ông cụ gật đầu, phát ra một giọng nói già nua: “Đợi một lát sau khi vị Đại nhân đó đến, thì ta cũng phải đi rồi, sau này nơi đây sẽ do con phụ trách, tất cả những quy tắc mà ta nói với con, con nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt, những kỹ năng bản lĩnh mà ta dạy cho con, con cũng phải chăm chỉ luyện tập, tuyệt đối không bao giờ được lười biếng.”
*Yên tâm đi sư phụ!” Thượng Phát vỗ ngực đảm bảo.
Đang nói chuyện, thì tiếng chuông gió vang lên.
Những người trong phòng lúc này đều đứng dậy, nhìn hướng về phía cửa của cơ quan làm việc.
Trương Thác bước vào từ cửa lớn, nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng dừng ánh mắt hướng về phía một hòa thượng già.
“Đây là người kế nhiệm của ông sao?”
“Đúng vậy, Hành Giả đại nhân.” Ông lão khẽ cúi người gật đầu.
“Còn trẻ quá.” Trương Thác tươi cười, “Bây giờ ông có thể đi được rồi.”
“Cám ơn ngài!” Trên mặt ông lão ánh lên sự vui mừng, hai tay cầm tắm thẻ màu đen mà Trương Thác đánh rơi ngày hôm qua đưa lại cho Trương Thác, sau đó bóng dáng run rẩy từng bước chậm rãi bước ra khỏi văn phòng.
Tại thời điểm này, chủ sở hữu của văn phòng, được thay thế hoàn toàn.
Thượng Phát đứng ở đó, đứng rất thẳng thắn, gương mặt đầy phấn khích nhìn Trương Thác, cậu ta biết, cả cuộc đời sau này sẽ phải phục vụ những người này.
Tình cờ một lần Thượng Phát có cơ hội nhìn thấy, ông lão đó ra tay, từ ngày hôm đó, cách nhìn cuộc sống của cậu ta đã hoàn toàn thay đổi, đồng thời cũng biết được, tất cả những chuyện trước đây cậu ta phải đối mặt, nó đều nhỏ bé biết nhường nào .
“Đi thôi.” Trương Thác hướng về phía 30 nhà nghiên cứu khoa học hàng đầu nói, sau đó bước ra khỏi văn phòng.
Những nhà nghiên cứu này đều có quốc tịch khác nhau, nhưng họ đều có thể hiểu được tiếng Hoa Hạ mà Trương Thác nói, tất cả đều lặng lẽ theo sau Trương Thác.
Thượng Phát kính cẩn nhìn Trương Thác và những người khác rời đi.
Địa điểm phòng thí nghiệm, Tiêu Sơn đã gửi qua cho Trương Thác. Sau khi nói vị trí phòng thí nghiệm cho các nhà nghiên cứu, Trương Thác vội vã đến đó trước.
Văn phòng Nghiên cứu Khoa học và Công nghệ Hàng Châu nằm ở khu vực thịnh vượng của Hàng Châu, nơi Dương Hùng nói, chính là nơi đây.
Cùng lúc này, dưới sự dẫn dắt của Dương Hùng, một đội hai mươi người đã chuẩn bị sẵn sàng, đứng ở cửa phòng thí nghiệm, chờ đợi sự xuất hiện của Tiêu Sơn.
Khi nhìn thấy Tiêu Sơn chỉ mang theo hai người qua, nụ cười trên mặt Dương Hùng đã có chút không hài lòng, nhưng ở trước mặt, Dương Hùng vẫn nỗ lực để mình cau mày, “Tiêu tổng, người của anh e rằng hơi ít thì phải?
Trong trường hợp này, nó sẽ ảnh hưởng đến tiến độ đó.”
“Đối mặt với Dương Hùng, Tiêu Sơn chỉ mỉm cười, bây giờ giữa hai người, ai cũng biết mọi chuyện tại sao xảy ra như thế, chỉ là chưa lật rõ bộ mặt thật ra thôi.” Dương tổng, tiến độ bên tôi sẽ không chậm lại đâu, chỉ sợ bên anh chậm quá, đến lúc đó không phân tích được gì, thì Tiêu mỗ tôi không chấp nhận được điều đó đâu.”
“Hahal” Dương Hùng cười lớn hai tiếng, “Tiêu tổng thật biết nói đùa. Đội ngũ hai mươi người ưu tú của tôi hẳn không tệ hơn hai người này, đúng không?”
Ánh mắt của Dương Hùng hướng về hai nhà nghiên cứu phía sau Tiêu Sơn.
Phía sau Dương Hùng, một trong hai mươi người trong nhóm nghiên cứu mở miệng nói: “Dương tổng, xem ra việc lần này không dễ xử lý rồi.”
“Sao vậy?” Dương Hùng hỏi.
“Hai người mà Tiêu tổng tìm đến, là hai tên phế vật từng bị nhóm chúng tôi loại bỏ ra khỏi đội. Xem ra, đối với nghiên cứu lần này, Tiêu tổng không thể góp chút công sức nào rồi, tắt cả đều phải phụ thuộc vào chúng ta.” Viên nghiên cứu đó nói.
Chương 340:
“Anh xem lại anh coi, đang nói những lời gì vậy!” Dương Hùng khiển trách, sau đó liền nói: “Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng cao. Phía Tiêu tổng đây không giúp được gì, vậy chúng ta hãy phát huy hết năng lực còn lại của mình đi, làm nhiều hơn một chút, thôi nào, mọi người bắt đầu vào việc đi, Tiêu tổng, phần thành quả này của tôi, nó bày ngay ra đây rồi, phần của ông,cũng lôi ra thôi.”
“Không vội.” Tiêu Sơn lắc đầu cười nhẹ, “Bên tôi vẫn còn có người chưa tới, đợi tất cả người của tôi đều có mặt đông đủ ở đây, mọi người bắt đầu cũng vẫn còn kịp.”
“Người của ông?” Dương Hùng cau mày, ông ta không nghĩ được người bên Tiêu Sơn còn có ai, những nhà nghiên cứu khoa học mà Tiêu Sơn liên hệ trước đây, đều bị ông ta mua chuộc rồi, có thể đến hai người cũng gọi là may mắn lắm rồi.
Dương Hùng đang hỏi thì thấy bóng dáng của Trương Thác xuất hiện.
“Cha nuôi.” Trương Thác từ xa hét lớn về phía Tiêu Sơn, “Đội ngũ đó đang trên đường tới đây rồi, sẽ đến ngay thôi, nhưng 30 người bọn họ vẫn chưa dùng bữa trưa, cha sắp xếp người chuẩn bị chút nhé.”
“Được.” Tiêu Sơn gật đầu, ngay tại chỗ gọi điện thoại dặn dò chuẩn bị.
Về phía Dương Hùng, khi nghe nói đó là một đội 30 người, anh ta bật cười thành tiếng, “Tiêu tổng, một đội 30 người, đó là đội hình hàng đầu gì vậy?”
Các nhà nghiên cứu khoa học đằng sau Dương Hùng, vừa nghe xong, cũng phá lên cười.
Trong ngành này, hầu như có một quy định bắt thành văn, nói chung, số lượng đội hàng đầu chỉ giới hạn trong khoảng mười người, nhiều nhất là mười đến mười lăm người, dù có bao nhiêu đi chăng nữa, thì đó cũng không phải là đội hàng đầu.
Bây giờ, phía sau Dương Hùng, hai mươi người này, tạm thời được kết hợp từ hai đội, đối với những loại đội có nhiều người, họ thường coi thường, không để mắt tới.
Hai nhà nghiên cứu khoa học bên Tiêu Sơn cũng cảm thầy xấu hồ, sau khi đi ra ngoài, đều ngại nói ra việc họ đã từng hợp tác với một đội 30 người, điều đó đơn giản là sẽ làm hạ thấp giá trị của họ.
Dương Hùng có kìm nén cười hỏi: “Cháu trai, khi nào thì đội 30 người mà cháu nhắc tới mới đến nơi? Không thể trì hoãn tiến độ được đâu.”
“Bọn họ …” Trương Thác quay đầu nhìn một lượt, lập tức.
chỉ tay ra, “Đây, không phải tới rồi sao.”
Đám người Dương Hùng nhìn về phía những ngón tay của Trương Thác, ánh mắt của bọn họ tràn đầy vẻ cao ngạo, kèm theo ánh mắt tò mò như đang dò xét.
Hai nhà nghiên cứu khoa học đằng sau Tiêu Sơn cũng ra xem xét.
Một đội ngũ ba mươi người có thể nói là hùng hậu, trong đó có người da vàng, có người da trắng, có người da đen, có nam có nữ, có già có trẻ, trông chẳng khác gì một đội hình hỗn hợp.
Nhưng khi nhóm nghiên cứu khoa học gồm 20 người đứng sau Dương Hùng nhìn thấy 30 người này, tất cả sự kiêu ngạo trong mắt đều biến mắt, thay vào đó là ánh mắt phần khích và vẻ không tin vào mắt mình nữa.
“Giáo sư Minh Gia Nghỉ? Tôi không nhìn nhằm chứ?
Người đi đầu tiên phía trước, là giáo sư Minh Gia Nghỉ?
Ông ấy được biết đến như một cột mốc quan trọng trong nghiên cứu khoa học của Hoa Hại”
“Ông không nhìn nhằm đâu, không chỉ Giáo sư Minh Gia Nghi, mà còn có cả Bart, Cameron, Johnny, De Quincy, Adolf, Hotham, tôi đã từng đọc các bài phát biểu của họ trên tạp chí trước đây!”
“Thầy? Ông ấy cũng ở đây à?” Một nhân viên nghiên cứu khác luống cuống đi nhanh về phía trước, xông về phía Trương Thác hô hào tới một trong đội ba mươi người đó: “Thầy! Thây ơi.”
Người được gọi là thầy đó, bối rối nhìn coi người hô hào đó là ai, “Xin lỗi, có thể cho hỏi anh là…”
“Thầy ơi, người không nhận ra con sao? Hai năm trước con đã từng nghe qua bài giảng của người!”
“Xin lỗi, không có ấn tượng gì.” Người được gọi là thầy lắc đầu tiếc nuối.
Dù vậy, nhà nghiên cứu khoa học bước tới cũng không hề tức giận, vì anh ta biết khoảng cách giữa mình và bên kia là lớn như thế nào, trước mặt người khác, anh ta là một tài năng hàng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, nhưng trước mặt thầy giáo, anh ta chỉ là một cậu học sinh bé nhỏ!
Hai nhà nghiên cứu khoa học phía sau Tiêu Sơn hoàn toàn ngơ ngác.
30 người này, xếp hạng trên thế giới, đều là những nhân vật hàng đầu, trong đó có hai người, hơn nữa là đại quốc công nghệ số 1 thế giới, kỹ sư trưởng của Viện nghiên cứu Magie. Ngoài ra còn có Giáo sư Minh Gia Nghị, tất cả đều là những nhân vật nỏi tiếng thế giới, hôm nay, mình may mắn đến mức được hợp tác với những nhân vật như này sao? Đều là thần tượng của bọn họ!
Chương 341:
Chính lúc vừa rồi, hai nhà nghiên cứu mà Tiêu Sơn gọi đến, vẫn còn đang nghĩ nên làm thế nào để khiến cho đội ngũ 30 người mà Trương Thác gọi đến phối hợp với mình, hy vọng bọn nó đừng quá đần độn, nhưng bây giờ, thái độ của hai ông ấy đã thay đổi hoàn toàn.
Cái gì kêu là người ta phối hợp với mình cơ chứ, 30 người trong đội ngũ này, tùy tiện lôi ra một người, thì người đó cũng có thể làm cho mình trở thành trợ thủ, đối với bản thân mình mà nói, thì đều là cơ hội học tập nghìn năm có một!
Mặc dù Dương Hùng không quen biết với đội ngũ 30 người mà Trương Hùng tìm đến, nhưng dựa vào phản ứng của những người phía sau mình, đại khái cũng có thẻ đoán ra điều gì đó.
“Dương tổng, tình hình có chút không đẹp rồi.” Thư ký Triệu lấy điện thoại ra, đặt trước mắt Dương Hùng, trên điện thoại của thư ký Triệu, bất ngờ hiện ra tài liệu của những người xuất hiện trước mắt này.
Dương Hùng nhìn từng cái danh hiệu cấp cao danh dự một, danh hiệu kỹ sư nghiên cứu cấp cao nhất quốc gia, còn có trang bìa của tạp chí nghiên cứu khoa học quốc tế, các hạng mục giải thưởng vinh dự khác nhau, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Sự xuất hiện của đội ngũ 30 người này, có thể được gọi là có người vui mừng thì có người lo lắng.
Tiêu Sơn nào có thể ngờ được, đội ngũ mà Trương Thác gọi đến, vậy mà mỗi một người đều là những nhân vật Những nhà nghiên cứu này đều có quốc tịch khác nhau, nhưng họ đều có thể hiểu được tiếng Hoa Hạ mà Trương Thác nói, tất cả đều lặng lẽ theo sau Trương Thác.
Thượng Phát kính cẩn nhìn Trương Thác và những người khác rời đi.
Địa điểm phòng thí nghiệm, Tiêu Sơn đã gửi qua cho Trương Thác. Sau khi nói vị trí phòng thí nghiệm cho các nhà nghiên cứu, Trương Thác vội vã đến đó trước.
Văn phòng Nghiên cứu Khoa học và Công nghệ Hàng Châu nằm ở khu vực thịnh vượng của Hàng Châu, nơi Dương Hùng nói, chính là nơi đây.
Củng lúc này, dưới sự dẫn dắt của Dương Hùng, một đội hai mươi người đã chuẩn bị sẵn sàng, đứng ở cửa phòng thí nghiệm, chờ đợi sự xuất hiện của Tiêu Sơn.
Khi nhìn thấy Tiêu Sơn chỉ mang theo hai người qua, nụ cười trên mặt Dương Hùng đã có chút không hài lòng, nhưng ở trước mặt, Dương Hùng vẫn nỗ lực để mình cau mày, “Tiêu tổng, người của anh e rằng hơi ít thì phải?
Trong trường hợp này, nó sẽ ảnh hưởng đến tiến độ đó.”
“Đối mặt với Dương Hùng, Tiêu Sơn chỉ mỉm cười, bây giờ giữa hai người, ai cũng biết mọi chuyện tại sao xảy ra như thế, chỉ là chưa lật rõ bộ mặt thật ra thôi.” Dương tổng, tiền độ bên tôi sẽ không chậm lại đâu, chỉ sợ bên anh chậm quá, đến lúc đó không phân tích được gì, thì Tiêu mỗ tôi không chấp nhận được điều đó đâu.”
“Hahal” Dương Hùng cười lớn hai tiếng, “Tiêu tổng thật biết nói đùa. Đội ngũ hai mươi người ưu tú của tôi hẳn không tệ hơn hai người này, đúng không?”
Ánh mắt của Dương Hùng hướng về hai nhà nghiên cứu phía sau Tiêu Sơn.
Phía sau Dương Hùng, một trong hai mươi người trong nhóm nghiên cứu mở miệng nói: “Dương tổng, xem ra việc lần này không dễ xử lý rồi.”
“Sao vậy?” Dương Hùng hỏi.
“Hai người mà Tiêu tổng tìm đến, là hai tên phế vật từng bị nhóm chúng tôi loại bỏ ra khỏi đội. Xem ra, đối với nghiên cứu lần này, Tiêu tổng không thể góp chút công sức nào rồi, tắt cả đều phải phụ thuộc vào chúng ta.” Viên nghiên cứu đó nói.
“Anh xem lại anh coi, đang nói những lời gì vậy!” Dương Hùng khiển trách, sau đó liền nói: “Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng cao. Phía Tiêu tổng đây không giúp được gì, vậy chúng ta hãy phát huy hết năng lực còn lại của mình đi, làm nhiều hơn một chút, thôi nào, mọi người bắt đầu vào việc đi, Tiêu tổng, phần thành quả này của tôi, nó bày ngay ra đây rồi, phần của ông,cũng lôi ra thôi.”
“Không vội.” Tiêu Sơn lắc đầu cười nhẹ, “Bên tôi vẫn còn có người chưa tới, đợi tất cả người của tôi đều có mặt đông đủ ở đây, mọi người bắt đầu cũng vẫn còn kịp.”
“Người của ông?” Dương Hùng cau mày, ông ta không nghĩ được người bên Tiêu Sơn còn có ai, những nhà nghiên cứu khoa học mà Tiêu Sơn liên hệ trước đây, đều bị ông ta mua chuộc rồi, có thể đến hai người cũng gọi là may mắn lắm rồi.
Dương Hùng đang hỏi thì thấy bóng dáng của Trương Thác xuất hiện.
“Cha nuôi.” Trương Thác từ xa hét lớn về phía Tiêu Sơn, “Đội ngũ đó đang trên đường tới đây rồi, sẽ đến ngay thôi, nhưng 30 người bọn họ vẫn chưa dùng bữa trưa, cha sắp xếp người chuẩn bị chút nhé.”
“Được.” Tiêu Sơn gật đầu, ngay tại chỗ gọi điện thoại dặn dò chuẩn bị.
Về phía Dương Hùng, khi nghe nói đó là một đội 30 người, anh ta bật cười thành tiếng, “Tiêu tổng, một đội 30 người, đó là đội hình hàng đầu gì vậy?”
Các nhà nghiên cứu khoa học đằng sau Dương Hùng, vừa nghe xong, cũng phá lên cười.
Chương 342:
Trong ngành này, hầu như có một quy định bát thành văn, nói chung, số lượng đội hàng đầu chỉ giới hạn trong khoảng mười người, nhiều nhất là mười đến mười lăm người, dù có bao nhiêu đi chăng nữa, thì đó cũng không phải là đội hàng đầu.
Bây giờ, phía sau Dương Hùng, hai mươi người này, tạm thời được kết hợp từ hai đội, đối với những loại đội có nhiều người, họ thường coi thường, không để mắt tới.
Hai nhà nghiên cứu khoa học bên Tiêu Sơn cũng cảm thấy xấu hồ, sau khi đi ra ngoài, đều ngại nói ra việc họ đã từng hợp tác với một đội 30 người, điều đó đơn giản là sẽ làm hạ thấp giá trị của họ.
Dương Hùng cố kìm nén cười hỏi: “Cháu trai, khi nào thì đội 30 người mà cháu nhắc tới mới đến nơi? Không thể trì hoãn tiến độ được đâu.”
“Bọn họ …” Trương Thác quay đầu nhìn một lượt, lập tức.
chỉ tay ra, “Đây, không phải tới rồi sao.”
Đám người Dương Hùng nhìn về phía những ngón tay của Trương Thác, ánh mắt của bọn họ tràn đầy vẻ cao ngạo, kèm theo ánh mắt tò mò như đang dò xét.
Hai nhà nghiên cứu khoa học đằng sau Tiêu Sơn cũng ra xem xét.
Một đội ngũ ba mươi người có thể nói là hùng hậu, trong đó có người da vàng, có người da trắng, có người da đen, có nam có nữ, có già có trẻ, trông chẳng khác gì một đội hình hỗn hợp.
Nhưng khi nhóm nghiên cứu khoa học gồm 20 người đứng sau Dương Hùng nhìn thấy 30 người này, tất cả sự: kiêu ngạo trong mắt đều biến mắt, thay vào đó là ánh mắt phần khích và vẻ không tin vào mắt mình nữa.
“Giáo sư Minh Gia Nghỉ? Tôi không nhìn nhằm chứ?
Người đi đầu tiên phía trước, là giáo sư Minh Gia Nghi?
Ông ấy được biết đến như một cột mốc quan trọng trong nghiên cứu khoa học của Hoa Hại”
“Ông không nhìn nhằm đâu, không chỉ Giáo sư Minh Gia Nghỉ, mà còn có cả Bart, Cameron, Johnny, De Quincy, Adolf, Hotham, tôi đã từng đọc các bài phát biểu của họ trên tạp chí trước đây!”
“Thầy? Ông ấy cũng ở đây à?” Một nhân viên nghiên cứu khác luống cuống đi nhanh về phía trước, xông về phía Trương Thác hô hào tới một trong đội ba mươi người đó: “Thầy! Thầy ơi.”
Người được gọi là thầy đó, bối rối nhìn coi người hô hào đó là ai, “Xin lỗi, có thể cho hỏi anh là …”
“Thầy ơi, người không nhận ra con sao? Hai năm trước con đã từng nghe qua bài giảng của người!”
*Xin lỗi, không có ấn tượng gì.” Người được gọi là thầy lắc đầu tiếc nuối.
Dù vậy, nhà nghiên cứu khoa học bước tới cũng không hề tức giận, vì anh ta biết khoảng cách giữa mình và bên kia là lớn như thế nào, trước mặt người khác, anh ta là một tài năng hàng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, nhưng trước mặt thầy giáo, anh ta chỉ là một cậu học sinh bé nhỏ!
Hai nhà nghiên cứu khoa học phía sau Tiêu Sơn hoàn toàn ngơ ngác.
30 người này, xếp hạng trên thế giới, đều là những nhân vật hàng đầu, trong đó có hai người, hơn nữa là đại quốc công nghệ số 1 thế giới, kỹ sư trưởng của Viện nghiên cứu Magie. Ngoài ra còn có Giáo sư Minh Gia Nghị, tất cả đều là những nhân vật nỏi tiếng thế giới, hôm nay, mình may mắn đến mức được hợp tác với những nhân vật như này sao? Đều là thần tượng của bọn họ!
Chính lúc vừa rồi, hai nhà nghiên cứu mà Tiêu Sơn gọi đến, vẫn còn đang nghĩ nên làm thế nào để khiến cho đội ngũ 30 người mà Trương Thác gọi đến phối hợp với mình, hy vọng bọn nó đừng quá đần độn, nhưng bây giờ, thái độ của hai ông ấy đã thay đổi hoàn toàn.
Cái gì kêu là người ta phối hợp với mình cơ chứ, 30 người trong đội ngũ này, tùy tiện lôi ra một người, thì người đó cũng có thể làm cho mình trở thành trợ thủ, đối với bản thân mình mà nói, thì đều là cơ hội học tập nghìn năm có một!
Mặc dù Dương Hùng không quen biết với đội ngũ 30 người mà Trương Hùng tìm đến, nhưng dựa vào phản ứng của những người phía sau mình, đại khái cũng có thể đoán ra điều gì đó.
“Dương tổng, tình hình có chút không đẹp rồi.” Thư ký Triệu lấy điện thoại ra, đặt trước mắt Dương Hùng, trên điện thoại của thư ký Triệu, bất ngờ hiện ra tài liệu của những người xuất hiện trước mắt này.
Chương 343:
Dương Hùng nhìn từng cái danh hiệu cấp cao danh dự một, danh hiệu kỹ sư nghiên cứu cấp cao nhất quốc gia, còn có trang bìa của tạp chí nghiên cứu khoa học quốc tế, các hạng mục giải thưởng vinh dự khác nhau, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Sự xuất hiện của đội ngũ 30 người này, có thể được gọi là có người vui mừng thì có người lo lắng.
Tiêu Sơn nào có thể ngờ được, đội ngũ mà Trương Thác gọi đến, vậy mà mỗi một người đều là những nhân vật hàng đầu.
“Giáo sư Minh, xin chào xin chào.” Tiêu Sơn nhanh chân bước tới, bắt tay với người dẫn đầu Minh Gia Nghỉ.
“Đây là cha nuôi của tôi, Tiêu Sơn.” Trương Thác giới thiệu.
Minh Gia Nghi vừa nghe thấy lời giới thiệu này, hoàn toàn không thể hiện ra một chút thái độ nào, đôi tay bắt tay với Tiêu Sơn: “Tiêu tổng xin chào, hy vọng lần này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
.
Dương Hùng quay người đi với vẻ mặt đầy u ám, thấp giọng hỏi: “Làm thế nào đây, các người có tự tin không?”
Người dẫn đầu đội nghiên cứu khoa học của Dương Hùng bên này hít một hơi thật sâu, gật đầu: “Dương tổng, ở hạng mục này, chúng tôi đã nghiên cứu trong thời gian rất dài rồi, cho dù là bọn họ, thì cũng không nói được rằng một hai ngày là có thể đuổi kịp tiến độ của chúng tôi, chỉ cần chúng tôi gia tăng tốc độ, chưa chắc là kém hơn bọn họ, dẫu sao thì trong bọn họ chỉ có mấy người là chuyên nghiên cứu về năng lượng, còn 20 người chúng tôi, tất cả đều chuyên nghiên cứu về mảng năng lượng, ba người thợ da thì cũng vượt xa Gia Cát Lượng có đúng không?”
“Lời này quả không sai, ở hạng mục khác, chúng tôi tự nhận là không bằng bọn họ, nhưng ở hạng mục này, chúng tôi không hẳn là thua kém ở đâu cả.”
“Đúng vậy!”
Lời nói của một đám nhân viên nghiên cứu khoa học, cũng xem như đã làm yên lòng Dương Hùng.
Dương Hùng gật đầu: “Như thế thì quá tuyệt rồi, vậy thì làm phiền mọi người rồi.”
Sau khi Dương Hùng nói chuyện xong, thì lại nói với Tiêu Sơn: “Tiêu tổng, người của ông đây chắc cũng đã đến đủ rồi, chúng ta bắt đầu thôi.
Tiêu Sơn vừa định gật đầu phản ứng lại, thì bị lời nói của Trương Thác cắt ngang.
“Không gấp, con vẫn còn một người bạn chưa đến.”
Trương Thác vặn đầu lại nói với Tiêu Sơn: “Cha nuôi, hạng mục nghiên cứu lần này của mọi người là năng lượng, người nghiên cứu sâu về mảng năng lượng trong đội ngũ này không nhiều, con gọi một người đến, cũng dễ dẫn dắt bọn họ làm việc.”
Dẫn dắt bọn họ làm việc?
Lời nói của Trương Thác, khi lọt vào tai của Tiêu Sơn và hai nhà nghiên cứu, bọn họ thậm chí còn hoài nghỉ mình đã nghe nhằm, tìm đến một người, để dẫn dắt những nhân viên nghiên cứu được mệnh danh hàng đầu thế giới làm việc?
*Tôi nói này cậu thanh niên trẻ tuổi, người mà cậu tìm đến là ai đấy?” Hai nhà nghiên cứu mà Tiêu Sơn tìm đến không kiềm chế được hỏi.
Trương Thác trả lời: “Là một người em gái của tôi, cô ấy thích làm những thứ này, cũng sẽ đến ngay thôi.”
“Em gái của cậu?” Người đó nhìn Trương Thác từ trên xuống dưới đánh giá mấy cái: “Cậu thanh niên trẻ tuổi, nghiên cứu này, thật không phải là trò chơi đâu, em gái cậu bao nhiêu tuổi rồi.”
“Ừm…” Trương Thác suy nghĩ: “Chắc cũng 19 tuổi rồi đấy nhỉ.”
“49 tuổi!” Nhà nghiên cứu khoa học đó vừa nghe thấy, thì trừng to đôi mắt: “Cậu thanh niên trẻ, cậu đừng có đùa với tôi, một nha đầu 19 tuổi, thì hiểu cái gì chứ.”
Người của Dương Hùng bên này nghe thấy lời của Trương Thác, đều không khỏi mỉm cười.