*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 545:
Hôm nay, hành động đập cửa của Trương Thác là điều mà anh chưa từng thấy qua trong hơn một năm qua.
“Là tôi đập đấy.” Trương Thác gật đầu, liếc nhìn cánh cổng dày cộm của nhà họ Chúc, nếu không dùng nắm đấm để đập, nó cũng sẽ không kêu không phải sao.
Trước đây đến nhà họ Chúc, Chúc Nguyên Cửu đều là đem theo người của nhà họ Chúc, đến đón cách đó một cây.
Thanh niên nhà họ Chúc lại nhìn Trương Thác, hơn một năm trở lại, mắt anh ta đã được nuôi dưỡng thành “hỏa nhãn kim tinh”, đôi mắt chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được người đó mặc đồ có phải sang trọng hay không.
Rõ ràng những bộ quần áo mà Trương Thác mặc không hề giàu sang danh giá, lại còn hai tay trống không của Trương Thác, càng khiến tên thanh niên của nhà họ Chúc này cảm thấy không hài lòng.
Thanh niên nhà họ Chúc liếc mắt một cái: “Anh là cái thá gì chứ, dám gõ cửa nhà họ Chúc chúng tôi, cút”
Trương Thác lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc gọi đi: “ A lô, tôi đã ở trước cổng nhà ông đây, bị người ta chặn lại rồi, đến đón tôi nhé.”
Sau khi Trương Thác kết thúc cuộc gọi, anh ấy đứng ở cổng nhà họ Chúc và chờ đợi, bên cạnh anh ấy có một tràng cười vang lên: “Như thế nào vậy hả? Cảm thấy xáu hổ, gọi điện thoại để bớt ngại hơn đúng không?
“Để người nhà họ Chúc đến đón cậu, cậu nghĩ cậu là gì vậy?”
“Ha ha ha, cậu gọi cho vị nào thế?”
Trận cười vang lên, những người này đều đứng trước cửa nhà họ Chúc, không thể vào cửa, lúc này, sự xuất hiện của Trương Thác, đã trở thành đối tượng để bọn họ khiêu khích, và hơn nữa, nó trở thành mục tiêu tìm kiếm cảm giác tồn tị của họ. Bản thân không thể vào cổng nhà Chúc, nhưng không xấu hỗ như người này.
Trương Thác phớt lờ tiếng cười của những người này và lặng lẽ đứng trước cửa nhà họ Chúc.
Một phút sau, cửa nhà họ Chúc mở ra.
Hình bóng của Chúc Nguyên Cửu xuất hiện trước cổng.
“Chúc lão gia!”
“Hóa ra là Chúa lão gial”
“Nhìn Chúc lão gia như thế này, là sắp đi xa sao?”
Khi mọi người nhìn thấy ông lão nhà họ Chúc, vẻ mặt đều có chút hưng phấn, căn bản không hề nghĩ tới Trương Thác.
Ông Bình măng Trương Huyên: “Cậu nhóc kia, cút xa một chút, đừng cản đường của Chúc lão gia.”
Ông Bình sau khi hét xong, ông ta ngay lập tức nở một nụ cười đẹp với ông Chúc “Ông bạn già họ Chúc à, người nhà họ Chúc của ông, phải quản lại rồi!” Trương Thác đứng trước cửa nhà họ Chúc, vẻ mặt không vui nói.
Vẻ mặt của Chúc Nguyên Cửu lập tức thay đổi khi nghe những lời của Trương Thác, liền nghĩ tới là thế hệ đàn em của mình đã chọc tức Trương Thác rồi, ông ấy quay đầu lại và hét lớn với người thanh niên bên trong cửa: “Hãy ra ngoài xin lỗi!”