Hạ Minh đứng trên hư không, râu tóc bạc phơ bay phấp phới trong gió đầy vẻ tiên phong đạo cốt. Toàn thân tỏa ánh sáng xanh, nói lớn:
– Đã có người sử dụng Thần Dụ Chí Tôn Chiến Giáp rồi thì giờ ta sẽ nói về lai lịch và một số đặc tính của nó.
– Thần Dụ Chí Tôn Chiến Giáp đều là được để lại từ đại chiến Phong Thần lần trước. Ngoài ra Thiên Đình cũng cho người tới các đại lục, hải vực ở Đại Diêm để tiếp tục thu thập. Đến nay đã có tất cả hơn mười vạn bộ. Không tới lúc quan trọng thì sẽ không lấy số chiến giáp này ra dùng. Dù gì Thần Dụ Chí Tôn Chiến Giáp cũng chỉ tính là ngoại lực, vận dụng không tốt sẽ làm nhỡ việc tu hanh.
– Chiến đấu với sinh linh Thần Hà chẳng qua vì chúng ta muốn bảo vệ sự tôn nghiêm của mình, chỉ là muốn tranh thủ chút cơ hội để thành thần.
– Ai giết được ba sinh linh Vạn Cổ Cảnh của văn minh Thần Hà sẽ được thưởng mộ bộ Thần Dụ Chí Tôn Chiến Giáp.
– Ngoài Thần Dụ Chí Tôn Chiến Giáp ra, Thiên Đình còn chuẩn bị một số bảo vật khác, ví dụ như vương phẩm, thánh phẩm đan dược, chí tôn hoàng khí, thậm chí có cả thứ thần khí và thần cấp võ kinh… chỉ cần cống hiến đủ cho Đại Diêm thì sẽ được phần thưởng tương ứng.
Giọng Hạ Minh vang vọng khắp không gian Thiên Đình Thư Viện khiến các tu sĩ vô cùng kích động.
Thiên Đình thu thập cực nhiều bảo vật, bình thường sẽ không lấy chúng ra. Giờ là lúc quan trọng, chỉ cần cống hiến cho Đại Diêm thì bảo vật gì cũng có thể có.
Tuy bảo vật rất hấp dẫn, nhưng khi nghĩ tới sức mạnh của văn minh Thần Hà thì rất nhiều người đều trầm mặc.
Các tu sĩ ở đây không một ai là kẻ vô danh, tất cả đều là bá chủ một phương của địa vực mình, đương nhiên càng hiểu rõ sự đáng sợ của kẻ địch mình sắp phải đối mặt.
Trong vô số tu sĩ, có một nữ tu sĩ Vạn Cổ Cảnh tầng thứ tư nhíu mày:
– SInh linh thần giới thường xuyên được Thần Ôn chi khí tôi luyện, sinh ra đã có thể chất siêu phàm. Trong cùng cảnh giới thì chúng mạnh hơn võ giả Đại Diêm quá nhiều, gần như kẻ nào cũng là thiếu niên thần linh, có thể chiến đấu vượt cảnh giới, rất bất lợi cho chúng ta!
– Đúng vậy, trong cùng cảnh giới để ngang ngửa với chúng thôi cũng đã rất khó khăn. Muốn giết chúng thì khó hơn lên trời.
Một lảo giả khác nói.
Các võ giả khác đều nhìn Hạ Minh, không biết hắn sẽ có đáp án ra sao.
Sinh linh Đại Viêm rơi vào thế yếu là quá rõ ràng!
Hạ Minh nói:
– Lão phu rất hiểu nỗi lo của mọi người. Nhưng mọi người hãy yên tâm, một vị Thứ Thần của Đại Diêm chúng ta đã đem ra một cái Ôn Thần Trì từ trong chiến trường của đại chiến Phong Thần lần trước. Ôn Thần Trì vô cùng thần kỳ, chỉ cần xuống hồ tôi luyện thân thể là có thể có thể chất như của sinh linh thần giới!
– Cái gì? Ôn Thần Trì trong truyền thuyết?
Tất cả võ giả đều kinh hãi.
Thật không ngờ Thiên Đình lại có được bảo vật cường đại đến vậy. Hơn nữa, Đại Diêm trừ Thiên Đình chi chủ ra thì hinh như còn có một vị Thứ Thần khác nữa.
Đúng là quá tốt rồi!
Mọi người tự tin lên hẳn.
Hạ Minh nói tiếp:
– Ngoài ra Thiên Đình sẽ cung cấp lượng lớn Chí Tôn Huyết Thạch để các đại văn minh các chủng tộc sẽ có sinh linh Chân Nhân Cảnh tầng thứ chín, có nhiều cơ hội xung kích Vạn Cổ Cảnh hơn. Đây là một cơ hội để giành lấy cơ hội trở thành thần.
Hạ Minh dứt lời thì tất cả võ giả đều chấn kinh không nói nên lời.
Tiềm lực của Thiên Đình quả thực quá lớn, bình thường những bảo vật này với các sinh linh Vạn Cổ Cảnh cũng rất hiếm có.
– Nếu vậy, xin hỏi khi nào bọn ta có thể vào Ôn Thần Trì luyện thể?
Một tu sĩ đứng trong mây hỏi.
Vị tu sĩ này rất trẻ, có cơ thể con người nhưng lại có đuôi cá phủ đầy vảy màu kim, khí tức rất cường đại.
Đó là một vị Nhân Ngư lão tổ đến từ hải tộc, tuy đã sống vài nghìn năm nhưng nhìn vẫn chỉ như hai mươi.
– Ngay bây giờ có thể bắt đầu tôi luyện nhục thân. Mời mọi người theo ta vào Ôn Thần bí cảnh! Bí cảnh này được mở ra bởi chính tay vị Thứ Thần đó, không chỉ có thể dùng nước Ôn Thần Trì tôi luyện thân thể mà đây còn là bảo địa tu luyện. Trên vách đá bên hồ khắc đầy thần cấp võ kinh và thần thuật, thiên phú càng cao thì lợi ích có được sẽ càng lớn.
Hạ Minh nói xong búng tay vào hư không, một cánh cửa ánh sáng màu tím xuất hiện, cao tới mười trượng, được bọc hoàn toàn trong mây tím.
Hạ Minh bước vào trước rồi biến mất.
Các sinh linh khác cũng vui mừng theo vào trong, rất nhanh đã biến mất trong cánh cửa.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn cánh cửa tím đó nhưng không vào trong.
– Là khí tức của Tử Kim Hoàng Chủ, quả nhiên là hắn đã giết Nhất Tí Độc Long, lấy đi Ôn Thần Trì.
Ninh Tiểu Xuyên cảm nhận được khí tức của Tử Kim Hoàng Chủ từ cánh cửa tím này, nhưng luồng khí tức này rất nhạt, rõ ràng là Tử Kim Hoàng Chủ đã rời đi rồi.
Ở Phong Thần di địa, cả bọn Ninh Tiểu Xuyên đều đã vào Ôn Thần Trì, có vào nữa cũng chẳng có ích gì, chi bằng nhường cơ hội cho người khác.
– Sinh linh văn minh Thần Hà quá bá đạo, lại muốn khống chế cả Đại Dêm, cũng phải cho chúng biết sự lợi hại của sinh linh Đại Diêm chúng ta. Nếu không chúng căn bản sẽ không biết điều.
Tiểu Hồng xắn tay áo.
– Chiến đấu với sinh linh văn minh Thần Hà thực ra cũng là một kiểu lịch luyện, trưởng thành trong chiến đấu, mài giũa ý chí của bản thân.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Ninh Tiểu Xuyên, Tiểu Hồng, Tuyết Linh Hư, Tử Hàn Yên, Tiểu Linh Nhi rời khỏi Thiên Đình, bước vào con đường tu hành gian khổ mà nguy hiểm.
Đây chính là trận giao chiến giữa sinh linh Đại Diêm và văn minh Thần Hà, họ có thể coi là tiên phong, rất nhanh sẽ có các võ giả khác tới.
Đây là sự phản khác của sinh linh Đại Diêm, cho dù là lấy trứng chọi đá thì cũng phải bảo vệ sự tôn nghiêm của mình.
Tuy sinh linh thần giới đã ồ ạt tấn công Đại Diêm nhưng vẫn không thể nhanh chóng công phá Thiên Đình Đại Lục được. Vì thế mấy người Ninh Tiểu Xuyên bắt buộc phải rời khỏi Thiên Đình tới chiến trường ở đại lục khác.
Cùng lúc với việc triệu tập sinh linh các chủng tộc, Thiên Đình cũng đã bố trí trận pháp truyền tống tới các đại lục khác nên bọn Ninh Tiểu Xuyên có thể rời đi ngay.
Sau khi thương lượng, bọn Ninh Tiểu Xuyên chia hai nhóm. Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng tới Thần Viêm Đại Lục, Tuyết Linh Hư, Tiểu Linh Nhi và Tử Hàn Yên thì tới Huyền Minh Đại Lục.
Vù!
Ở trung tâm Thần Viêm Đại Lục, trên một tế đài cổ xưa, một đạo bạch qunag lóe lên chói lìa.
Bạch quang biến mất, Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng hiện ra.
Vừa ra khỏi truyền tống trận Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng liền ngửi thấy mùi máu tanh nồng, thấy xung quanh đâu đâu cũng là vết tích chiến đấu. Cung điện đổ nát, mặt đất bốc khói mù mịt, thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông.
Ninh Tiểu Xuyên thích phóng tâm thần phát hiện thấy trong vòng vài vạn dặm quanh đây đã toàn bộ sinh linh đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Ninh Tiểu Xuyên chau mày, cùng Tiểu Hồng thi triển thần long tật tốc tới nơi khác ngăn chặn sinh linh thần giới tiếp tục đồ sát.
– Thật đáng hận! Lẽ nào chúng muốn giết sạch sinh linh Đại Diêm hay sao? Như vậy có ích gì cho chúng chứ?
Tiểu Hồng tới bờ một con sông lớn, thấy thi thể chất đầy sông, trong đó phần lớn là trẻ em và người già, thậm chí có cả đứa trẻ mới sinh cũng không thoát nạn.
Không chỉ có con người mà còn có thi thể của tu sĩ các chủng tộc khác.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Nếu sinh linh Đại Diêm bị tuyệt diệt thì chúng sẽ bớt đi rất nhiều đối thủ cạnh tranh, cơ hội chúng thành thần sẽ lớn hơn rất nhiều.
Lúc này, tại một nền văn minh sơ cấp lục phẩm đang diễn ra trận chiến với sinh linh văn minh Thần Hà.
Tòa thành trì trăm vạn nhân khẩu bị cự thú giẫm chìm xuống lòng đất, cửa ải sừng sững cũng bị một thanh đao chém nát vụn.
Cả quốc gia đang đối mặt với tuyệt cảnh.
Đứng trước sức mạnh cường đại của văn minh Thần Hà, họ căn bản không có khả năng phản kháng.
Những nền văn minh con người này có vài nghìn cường giả Chân Nhân Cảnh, có một vị Chí Tôn Vạn Cổ Cảnh tọa trấn, trước kia có thể nói là uy trấn bốn phương, là một trong tứ đại cổ quốc của Thần Viêm Đại Lục.
Nhưng giờ đứng trước sinh linh văn minh Thần Hà thì như hổ giấy, mặc cho chúng giày xéo.
– Ha ha, đây chính là Chí Tôn của Đại Diêm sao? Chẳng qua chỉ vậy thôi. Ta một tay là bóp chết hắn!
Một nam tử toàn thân đầy ma khí nói.
Trong tay hắn lúc này đang bóp cổ một võ giả Vạn Cổ Cảnh, đối phương không thể giãy ra được, bị hắn nhấc khỏi mặt đất.
Đó là quốc chủ của Thiên Thụy Cổ Quốc, Chí Tôn nhân tộc, bá chủ thống trị hàng tỉ người.
Quốc chủ Thiên Thụy Cổ Quốc bình tĩnh nhìn sinh linh thần giới trước mặt, ánh mắt lộ sự tuyệt vọng. Rồi đột nhiên ánh mắt hắn đầy quyết đoán, từ trong cơ thể tỏa kim quang, cơ thể bắt đầu phình to!
– Trước mặt ta mà ngươi còn muốn tự sát sao?
Sinh linh thần hạ lạnh lùng nhìn quốc chủ Thiên Thụy Cổ Quốc, đương nhiên hắn sẽ không cho đối phương được như ý nguyện.
Chỉ thấy tay sinh linh thần giới kia xuất hiện khí thể màu đen, nhanh chóng chui vào trong cơ thể quốc chủ.
Rất nhanh quốc chủ Thiên Thụy Cổ Quốc đã biến thành cái xác khô.
– Chẹp chẹp chẹp, năng lượng của võ giả Vạn Cổ Cảnh thật ngon!
Sinh linh văn minh Thần Hà liếm môi.
Hắn đã hấp thụ hết sức mạnh của quốc chủ Thiên Thụy Cổ Quốc để tăng cường tu vi bản thân. Đây chính là cách tu luyện của ma đạo, vì bản thân hắn chính là ma tộc.
Ma tộc là con người cao cấp, chiếm cứ Thiên Ma Tinh Vưc, một trong Bát Đại Tinh Vực của văn minh Thần Hà, ở văn minh Thần Hà cũng được gọi là “Ma Giới”.