Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 45: C45: Chương 45



Thi Đại tuyệt đối không cố ý đỏ mặt.

Bị đôi mắt hoa đào nhìn chăm chú ở khoảng cách gần như vậy, trong tầm nhìn chỉ còn lại đồng tử như ngọc của Giang Bạch Nghiễn.

Nhất là mùi hương của chàng vẫn âm thầm quẩn quanh, dệt thành một tấm lưới ùn ùn kéo đến, sau vẻ mềm mại là sự tấn công không cho phép kháng cự.

Lần đầu tiên nàng khen nam nhân xinh đẹp trước mặt người ta.

Chuyện này sao không xấu hổ cho được chứ!

Thi Đại nói xong, Giang Bạch Nghiễn không lên tiếng nữa.

Mùi hương bao bọc bên cạnh bỗng bay xa, là chàng đã lùi lại hai bước.

“Hôm nay dạy đến đây thôi.”

Giang Bạch Nghiễn cất lời:

“Sau này Thi tiểu thư còn học không?”

Chàng không hề rối rắm vấn đề đó.

Nhớ lại vẻ mặt hoang mang khi Giang Bạch Nghiễn hỏi, có lẽ chàng chỉ tò mò, buộc miệng thốt ra mà thôi.

Được không khí tươi mát bao phủ, sống lưng căng chặt lặng lẽ thả lỏng.

Thi Đại ném sự hồi hộp ban nãy ra sau đầu, suy nghĩ linh hoạt trở lại:

“Ừm.”

Trong lúc nàng hỏi chàng đáp, Giang Bạch Nghiễn đã nói sau này sẽ dạy nàng.

“Luyện kiếm chú trọng quen tay hay việc.”

Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:

“Nếu Thi tiểu thư thấy hứng thú, đến tìm ta luyện cùng cũng được.”

Luyện cùng, chàng nói rất khiêm tốn.

Thi Đại cong môi, trả đoạn thủy trong tay lại cho chàng:

“Đa tạ Giang công tử.”

Cùng Giang Bạch Nghiễn vung kiếm lâu như vậy, tay phải của nàng đã sớm đau nhức.

Thi Đại thử cử động bả vai, như có lũ kiến đang bò trong xương.

“Lần đầu luyện kiếm, Thi tiểu thư khó tránh mệt mỏi.”

Giang Bạch Nghiễn thản nhiên nói:

“Có thể ấn huyệt vị để giảm đau.”

Xoa bóp ấy mà, nàng biết.

Thi Đại mỉm cười:

“Hôm nay Giang công tử mới là người vất vả nhất, ta chỉ học theo thôi, huynh tốn công lại còn phí sức.”

Giang Bạch Nghiễn cất kiếm vào vỏ, không tỏ ý kiến.

Quả thật tâm thần chàng đã từng hỗn loạn.

“Đại Đại.”

Mạnh Kha trong đình Thương Lãng cách đó không xa, lên tiếng gọi:

“Học xong rồi sao?”

Thi Đại vẫy tay:

“Mọi người muốn ở lại đình nghỉ ngơi một lúc không?”

Tất nhiên là không, Thẩm Lưu Sương cũng đang ở trong đình thầm nghĩ.

Đến đình Thương Lãng đọc sách, là cái cớ nàng ta tùy tiện bịa ra, đề phòng Giang Bạch Nghiễn có ý đồ khó lường, nhân lúc dạy kiếm sẽ làm gì đó.

Từ đầu đến cuối, nàng ta không đọc nổi chữ nào trong tiểu thuyết.

Trải qua quan sát, Thẩm Lưu Sương xác định, Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn không hề tiếp xúc cơ thể.

Lẽ nào nàng ta đoán sai?

Mạnh Kha rất hài lòng.

Giang Bạch Nghiễn kiên nhẫn chỉ bảo, hơn một canh giờ ngắn ngủi, đã giúp Thi Đại học được kiếm hoa.

Quan sát tay phải chạm nhau của hai người, ngăn cách bằng ống tay áo rất quy tắc, từ đầu đến cuối, Giang Bạch Nghiễn chưa từng thật sự chạm vào nàng.

Là một đứa trẻ ngoan.

“Luyện lâu như vậy, mệt rồi phải không?”

Mạnh Kha đứng dậy:

“Ta bảo nhà bếp làm mấy món ngon cho các con nhé, được không?”

Thi Đại thấy nương nàng nuôi con, có lúc không khác gì cho mấy động vật nhỏ ăn uống.

Luôn muốn đưa hết cho họ những gì ăn ngon chơi vui, thấy họ vui vẻ, Mạnh Kha sẽ tươi cười.

Thi Đại giơ tay phải:

“Con muốn ăn canh hạt sen!”

Mạnh Kha nhìn vào mắt nàng, gật đầu mỉm cười:

“Bạch Nghiễn thì sao?”

Lời từ chối đã đến bên môi, lại ậm ờ nuốt xuống.

“Đa tạ phu nhân.”

Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:

“Giống Thi tiểu thư là được.”

Thi Đại luyện kiếm ra mồ hôi, nhân lúc đang hầm canh hạt sen, nàng về phòng thoải mái tắm rửa.

A Ly chỉ thấy huyền ảo:

“Giang Bạch Nghiễn dạy kiếm pháp cho ngươi hả?”

Còn do chàng chủ động đề nghị?

“Đúng vậy.”

Mặc y phục sạch sẽ, Thi Đại ôm hồ ly trắng vào lòng, trong nụ cười có vẻ đắc ý nho nhỏ:

“Ta đã học xong kiếm hoa rồi nha.”

Vui lắm.

Là cảm giác đã lâu mới có lại, được học bá đưa mình bay cao.

A Ly: “…”

Nó quyết định nghiêm túc suy nghĩ về khả năng Giang Bạch Nghiễn cũng bị hồn xuyên.

Thi Đại ôm hồ ly đến phòng ăn, không chỉ có Giang Bạch Nghiễn và Thẩm Lưu Sương, cả Thi Vân Thanh cũng ở đây.

Cậu đối luyện với Thi Kính Thừa ở sân luyện võ rất lâu, vừa mới tắm xong, gò má thoáng ửng hồng.

Thi Vân Thanh ngẩng đầu, nhìn vào mắt nàng.

Tròng mắt đen nhánh nặng nề xoay chuyển, cậu bé cúi đầu uống canh hạt sen, giọng điệu lơ đãng:

“Tỷ học kiếm pháp với Giang Bạch Nghiễn?”

Là tỷ tỷ của cậu, Thi Đại nghe ra ẩn ý ngay.

Lòng tự trọng của Thi Vân Thanh rất mạnh, luôn xem Giang Bạch Nghiễn là kẻ địch giả tưởng, muốn thắng chàng trong trận đấu.

Kết quả tỷ tỷ ruột nhà mình bỏ qua cậu không hỏi, lại đi thỉnh giáo người ngoài như Giang Bạch Nghiễn.

Thấy cậu hơi phồng má, như muốn nói:

Rõ ràng đao pháp của ta cũng không tệ mà.

Thi Đại mỉm cười, ngồi bên cạnh Thi Vân Thanh, xoa đầu đứa nhỏ:

“Chẳng phải đệ thi đấu với cha sao? Hôm nào rảnh rỗi, ta sẽ học với đệ nhé.”

Đao ở Đại Chiêu tương tự như nhà Đường, thân đao thẳng thớm, lưỡi hẹp sống dày.

Càng nhiều kỹ năng càng tốt, Thi Đại không ngại học thêm vài chiêu thức thức nhập môn khác, phòng thân lúc nguy hiểm.

Nàng nói xong một tay chống cằm, chớp mắt:

“Sức ta yếu, cơ bản kém, đệ không chê ta chứ?”

Giọng điệu rất nhẹ, như đang vuốt lông cậu.

Thi Vân Thanh: “…”

Thi Vân Thanh quay đầu:

“Ai chê tỷ?”

Vậy là đồng ý rồi.

Vành mắt Thi Đại cong cong ngồi thẳng người dậy, uống một hớp canh hạt sen.

Không khí lạnh ngày đông len lỏi khắp chốn, khiến cổ họng khô khốc.

Canh hạt sen vào miệng, thơm ngọt mềm bùi, hơi nóng cuồn cuộn, ấm áp lấp đầy răng môi và lục phủ ngũ tạng, Thi Đại hạnh phúc đến híp mắt.

“Có khách đến!”

Giọng của Mạnh Kha từ ngoài cửa truyền vào, Thi Đại nhìn qua, thấy một gương mặt nhợt nhạt không chút màu máu.

Là yêu họa bì A Xuân.

So với vẻ yếu đuối nghèo túng lần đầu gặp gỡ, hôm nay A Xuân tươi tắn hơn nhiều, mặc váy dài màu xanh, khoác áo choàng in hoa văn khóm trúc, chậm rãi bước đến, như một nhánh cây nảy mầm đầu xuân.

Chào hỏi mọi người xong, A Xuân ngại ngùng lên tiếng:

“Đang dịp tân xuân, ta, chúng ta đến chúc tết.”

Vài bóng người theo sau lưng nàng ta, có nam có nữ, tay cầm hộp gỗ, mặt mày trắng bệch như tờ giấy, đều là yêu họa bì.

Tham Khảo Thêm:  Chương 165: C165: nhạc rock điên cưồng

Từ khi A Xuân xuất hiện ở cửa hàng son phấn, chưa được mấy ngày, đã vang dội khắp Trường An nhờ tay nghề xuất sắc của mình.

Những thương gia khác xôn xao bắt chước, nhất thời loài yêu vật này trở thành bánh trái thơm ngon quý hiếm.

Mấy vị trước mặt là yêu họa bì nghe tin mà đến, làm việc cho Hiểu Nguyệt Các.

“Lễ vật không đáng tiền, là tấm lòng của chúng ta.”

Nhóm yêu họa bì lần lượt dâng hộp gỗ, A Xuân dịu dàng cất lời:

“Nghe nói Mạnh phu nhân và Thi đại nhân thích uống trà, hộp này là mầm Doanh Châu ở phía nam, Thi tiểu thư thích hương, trong đây có hương liệu từ các nơi…”

Mỗi một hộp là những lễ vật khác nhau để tặng người trong Thi phủ.

“Đa tạ.”

Thi Đại được thương yêu mà lo sợ:

“Làm phiền mọi người quá.”

“Không phiền.”

A Xuân mím môi, ánh mắt nhìn nàng trong sáng mềm mại:

“Nếu không nhờ Thi tiểu thư và Mạnh phu nhân, giờ chúng ta vẫn như lũ chuột qua đường.”

Cũng giống con người, yêu có thiện ác tốt xấu.

Những yêu vật như hoa yêu, thỏ yêu thiên tính lương thiện, không có tính công kích, loài người qua lại với họ, chẳng mấy đề phòng.

Yêu họa bì tướng mạo quái lạ, lại có thể vẽ trên da người, từ xưa đến nay, có vài ác yêu từng lột da uống máu người, biên soạn thành những câu chuyện lan truyền rộng rãi.

Dần dà, khiến cả chủng tộc bị mọi người kiêng kỵ.

Thực ra đa số yêu họa bì, đều sống theo khuôn phép như bách tính bình dân.

Thi Đại thầm nghĩ, quan tâm hỏi:

“Mọi người ở Hiểu Nguyệt Các thấy thế nào?”

“Ban đầu khi làm việc, còn vài người khách kiêng kỵ thân phận của ta.”

A Xuân đáp:

“Sau này…sau này quen thân với họ, họ rất tốt, không sợ ta nữa.”

Khách hàng đến Hiểu Nguyệt Các tính tình khác nhau, nhìn thấy A Xuân, kiểu gì cũng sẽ tò mò, xem xét tường tận một phen.

Có người giật mình hoảng hồn vì làn da trắng bệch của nàng ta, có người thoải mái hào phóng bắt chuyện với nàng ta, cũng có vài người sợ hãi, thấp thỏm không dám bước lên.

Đến Hiểu Nguyệt Các lâu hơn, khách hàng dần dần phát hiện tính tình A Xuân ôn hòa, không còn vẻ cẩn trọng khi đối diện với nàng ta nữa.

“Trước đây đọc tiểu thuyết, ta tưởng yêu họa bì là quái vật lột da người.”

Một thiếu nữ từng nói với nàng ta:

“Tận mắt trông thấy mới phát hiện…trừ việc rất biết trang điểm, thực ra không khác gì con người.”

Vốn dĩ không có gì khác biệt mà.

Trước khi được Thi Đại dẫn vào Thi phủ, A Xuân chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày mình quang minh chính đại xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Nàng ta thậm chí còn dùng tay nghề trang điểm của mình, giúp Trấn Ách Ti phá được vụ án lớn.

Cảm giác ấy vô cùng kỳ diệu, như thể một thân một mình trong sương mù vô tận, tối tăm không mặt trời, bỗng dưng được người ta kéo lên, trông thấy tia sáng.

Thế nên tất cả đã có ý nghĩa hoàn toàn mới.

Nhóm yêu họa bì đứng cạnh nàng ta cũng vậy.

“Là ta phải cám ơn mọi người mới đúng.”

Mạnh Kha rót trà nóng cho họ:

“Nhờ các vị mà ngân lượng Hiểu Nguyệt Các kiếm được gấp đôi khi trước.”

Thi Đại mở to mắt hạnh:

“Gấp đôi ạ?”

Hiểu Nguyệt Các nổi tiếng ở thành Trường An, tiền kiếm đầy túi, giờ lại tăng gấp đôi, vậy chính là…

Thi Đại nhìn yêu họa bì:

“Thần tài?”

A Xuân đỏ mặt, bị nàng nhìn đến xấu hổ, rũ mắt cười khẽ:

“Thi tiểu thư…”

“Nhưng mà, theo ta quan sát, giá cả đồ trang điểm của yêu họa bì có một ngưỡng nhất định, phần lớn mọi người đều lùi bước.”

Mạnh Kha cau mày:

“Năm nay định mở thêm một cửa hàng son phấn ở chợ phía tây, phải nghĩ cách để thu hút nhiều khách hàng hơn.”

Thi Đại uống xong hớp canh hạt sen cuối cùng, suy nghĩ một lúc.

“Có lẽ.”

Thi Đại có ý tưởng:

“Chúng ta có thể thử, ưu đãi mua theo nhóm?”

Mạnh Kha: “?”

Mạnh Kha:

“Thế nào là mua theo nhóm?”

“Nói một cách đơn giản, là nhiều người cùng mua một món hàng, giá cả sẽ có lợi hơn.”

Nhớ lại kinh nghiệm khi làm việc bán thời gian, Thi Đại duỗi tay phải, dùng một ngón tay vạch ra:

“Lấy ví dụ, một người đến cửa tiệm mua một hộp son, giá một lượng. Nếu ba người cùng mua, mỗi người mua một hộp, chỉ thu giá nửa lượng một hộp.

Khách hàng tốn tiền ít hơn, thương gia bán được nhiều hơn, cả hai đều có lợi.

Cách tiêu dùng được hàng triệu người trong thế kỷ hai mươi mốt ưa chuộng, Đại Chiêu xứng đáng sở hữu.

Ánh mắt Mạnh Kha bừng sáng:

“Được đấy!”

Mẫu nữ hai người nhìn nhau hiểu ý, thành thạo đập tay trên không.

Thi Đại còn muốn nói gì đó, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

“Làm phiền các vị, Trấn Ách Ti có việc.”

Vừa ngước mắt đã thấy Liễu Như Thường mặc váy dài đỏ rực khoanh hai tay trước ngực, rắn trắng quấn quanh cổ, thè lưỡi như đang chào hỏi.

Bạch Cửu Nương Tử duỗi đầu ra:

“Ôi chao, nơi này rộn ràng quá?”

“Còn nhớ dạ du thần bị Liên Tiên nhốt dưới lòng đất không?”

Liễu Như Thường nhướng mi:

“Nó tỉnh rồi.”

Dạ du thần bị Liên Tiên hấp thu tiên lực, hôn mê suốt ba ngày.

Lúc Thi Đại đến y quán của Trấn Ách Ti, nhìn thấy một bóng đen cao ngất.

Dạ du thần cao khoảng ba mét, ngồi đầu giường cạnh cửa sổ, được áo choàng đen che kín cơ thể, trông như hình người do sương đen tạo thành.

Ngũ quan của nó thoắt ẩn thoắt hiện, được khí đen phác họa thành đường nét đại khái, phát giác động tĩnh, chậm rãi quay đầu lại.

“Mọi người đến rồi.”

Diêm Thanh Hoan canh chừng bên cạnh nó:

“Nó vừa tỉnh lại một lúc, còn hơi yếu, không thể cử động nhiều.”

“Các, ngươi…”

Bóng đen khổng lồ mấp máy đôi môi:

“Đã, cứu, ta?”

Sương đen quấn quanh run nhẹ, dạ du thần quay đầu:

“Đa, tạ.”

Chậm quá.

Thốt từng chữ một, khiến Thi Vân Thanh ngáp dài.

Khác với thần ti dạ tướng mạo dữ dằn, dạ du thần ngồi ngay ngắn nơi đầu giường, dáng vẻ vô hại, nói chuyện chậm rãi, giọng điệu nhẹ nhàng.

Giống hệt chú gấu yên tĩnh.

Thi Đại nói theo tốc độ của nó:

“Không, cần, cám ơn.”

Thi Vân Thanh lại ngáp, nhanh chóng liếc nàng.

Sao nàng còn ngây thơ hơn đứa nhỏ như cậu nữa vậy?

“Ta đã hỏi gần hết chuyện của nó rồi.”

Biết rõ cách nói chuyện của dạ du thần quá mệt mỏi, Diêm Thanh Hoan giải thích thay nó.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Lúc nó tuần tra thành Trường An vào ban đêm, bất cẩn lạc nhóm, bị nhện tinh bắt được. Vì muốn sớm ngày thành tiên nhện tinh đã lên kế hoạch, lập pháp trận và bẫy rập bắt ba ba trong rọ, về sau nhốt nó dưới lòng đất ở thần cung, mỗi ngày đều hút tiên lực của nó.”

Hướng phát triển giống hệt những gì đã tưởng tượng.

Liễu Như Thường:

“Nó hồi phục thế nào rồi?”

“Tiên lực tổn thất sáu phần, cần phải nghỉ ngơi đàng hoàng.”

Diêm Thanh Hoan nói:

“Nó nói tối nay phải tập hợp với những dạ du thần khác, bảo họ độ tiện lực cho nó.”

Trong thần thoại được lưu truyền rộng rãi ở nhân gian, tổng cộng có mười sáu vị dạ du thần, thông thường cùng nhau hành động, dạo quanh khắp chốn, trừ gian diệt ác.

Nếu để nó trở về đội của mình, quả thật giảm bớt rất nhiều phiền phức.

Thi Đại tiếp lời:

“Tối nay làm sao tập hợp?”

Lẽ nào giữa dạ du thần có cảm ứng tâm linh?

“Dạ du thần tuần tra, có lộ tuyến cố định.”

Diêm Thanh Hoan đáp:

“Nếu không có gì bất ngờ, bọn họ sẽ ngang qua chợ phía tây vào giờ hợi.”

“Cho nên.”

Thẩm Lưu Sương hiểu ra:

“Để nó đến chợ phía tây vào lúc đó là được.”

Yên lặng nghe họ trò chuyện, dạ du thần ngoan ngoãn chớp mắt:

“Cám, ơn.”

Giọng nói yếu ớt như làn gió.

Thi Đại nhận ra điều bất ổn:

“Với sức lực hiện nay của nó, có thể đến chợ phía tây được sao?”

Rất rõ ràng, không thể.

Diêm Thanh Hoan gãi đầu:

“Đây là lúc cần đến chúng ta.”

Liễu Như Thường nhìn về phía bóng lớn như ngọn núi nhỏ:

“Chúng ta?”

Sáu người cùng khiêng, Trấn Ách Ti dời núi?

Bạch Cửu Nương Tử:

“Người đừng vội, ta nhớ…”

Nó còn chưa nói hết, thân hình dạ du thần trên giường đã lắc lư.

Thi Đại nghĩ, như quả bóng xì hơi.

Khói đen tản ra, rồi bỗng tụ lại, nén chặt vị trí chính giữa.

Không lâu sau, núi nhỏ cao ba mét dẹp bớt và hẹp lại, chỉ bằng lòng bàn tay, nhìn tướng mạo, hiển nhiên là dạ du thần nhỏ nhắn phiên bản mini.

Liễu Như Thường cảm khái từ tận đáy lòng:

“Kỳ diệu tuyệt vời.”

Thẩm Lưu Sương than thở:

“Vô cùng ngoạn mục.”

Thi Đại ôm ngực:

“Đáng yêu ghê.”

Dạ du thần không phân nam nữ, ngũ quan chẳng rõ ràng, lúc trước quá cao quá lớn, chỉ đối diện với nó thôi cũng cảm thấy áp lực mạnh mẽ.

Lúc này thu người lại, sương đen cuồn cuộn, như quả cầu nhỏ đen thui lông xù.

“Như vậy, có thể đưa, ta đến chợ phía tây.”

Quả cầu đen giơ tay sửa sang lại nếp nhăn trên áo choàng đen, khàn giọng lên tiếng:

“Đa tạ.”

Cũng giống chợ đông, chợ tây thành Trường An là một khu chợ nổi tiếng.

Nếu chợ đông là động tiêu tiền của quan lại quyền quý, chợ tây chính là nơi vui chơi của bách tính bình dân.

Từ tơ lụa châu báu, đến bánh trái kẹo đường, đủ mọi loại hình ca múa, cửa hàng san sát khắp nơi.

Lúc này vẫn chưa đến chạng vạng, nhóm người dẫn theo dạ du thần, dứt khoát đến chợ tây giết thời gian.

Vừa đặt chân vào nơi dòng người đông đúc, tiếng tỳ bà đã lọt vào tai, mỏng manh như tơ.

Xe ngựa tụ tập, đình đài đan xen, mùi hương liệu, rượu ngọt, tiêu cay xen lẫn vị tuyết vừa tan chảy, tiếng gào thét, âm thanh chạm cốc, tiếng chuông ngân, tiếng trò chuyện ậm ờ không rõ của lái buôn dị quốc quanh quẩn bên tai.

Thanh niên cao ráo mặc trang phục người Hồ đứng dựa vào tường, hồ cơ mày mắt sắc nét bán rượu, ngang qua đám đông, thỉnh thoảng còn trông thấy thương khách Đông Doanh.

Thi Đại chọc đầu vai Thi Vân Thanh:

“Mau nhìn xem, chỗ kia có lạc đà kìa.”

Thi Vân Thanh quay đầu, lọt vào tầm mắt là một con lạc đà khổng lồ như ngọn núi.

Không phải lần đầu Diêm Thanh Hoan đến khu chợ tây, nhưng đặt chân vào tình cảnh này, vẫn không khỏi hít sâu một hơi:

“Náo nhiệt quá!”

Dạ du thần tí hon ngồi trên đầu vai hắn:

“Chợ tây, náo nhiệt, nhiều người xấu.”

Ánh mắt Liễu Như Thường không tự chủ liếc sang Giang Bạch Nghiễn.

Sắc mặt thiếu niên hờ hững, thờ ơ với sự rộn ràng khắp phố.

Như thanh kiếm chưa rời vỏ.

Sốt ruột quá, sao chàng còn chưa nói chuyện với Thi Đại?

Ánh mắt của Thẩm Lưu Sương cũng lướt về cùng một phía, tròng mắt u ám.

Nếu chàng nói chuyện với Thi Đại…

“Chợ tây tập trung thương đội từ khắp các nước, có thể mua được kỳ trân dị bảo bên ngoài Đại Chiêu.”

Thi Đại kiên nhẫn giới thiệu với Diêm Thanh Hoan:

“Huynh xem, đó là cửa hàng của người Hồ.”

Là một tòa nhà nhỏ giản dị, khói trắng lượn lờ bên cửa, lan tỏa hương thơm, rất có phong cách của dị quốc.

Diêm Thanh Hoan tò mò bước vào trong, lọt vào tầm mắt là vàng bạc, hương liệu, châu báu và đồ sứ với những hình thù đa dạng.

Thi Vân Thanh hiếm khi đến chợ tây, bị mùi hương xông cho hắt hơi.

Khứu giác của sói, mẫn cảm hơn người bình thường.

Thi Đại mỉm cười xoa đầu cậu, hứng thú quan sát một lượt.

Trước mặt nàng là trang sức vàng bạc, xen lẫn các loại châu báu chất lượng khác nhau, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Người Hồ lành nghề thủ công, trang sức được chạm khắc thành những hình dáng khác biệt sống động như thật, ví dụ như chim hoa, dây leo, giọt nước…

Ánh mắt Thi Đại khựng lại.

Chính giữa trưng bày một chú cá nhỏ được khắc từ lam bảo thạch, màu nhạt mà trong suốt.

Nàng vô cớ nhớ lại, mình từng hỏi Giang Bạch Nghiễn lúc ở mê cung Liên Tiên, đuôi giao nhân của chàng cũng là màu lam.

Thi Đại lặng lẽ rời tầm mắt, nhìn đuôi của cá con.

Trong suốt lấp lánh, êm dịu tỏa sáng, như một giọt nước mềm mại…

Đuôi cá của Giang Bạch Nghiễn, cũng thế này chăng?

Lòng nàng như bị vuốt mèo cào.

“Chỗ này có nhiều hương liệu.”

Liễu Như Thường lên tiếng:

“Ta từng mua hương của người Hồ, mùi cũng ổn lắm.”

Diêm Thanh Hoan đã từng dùng hương liệu của người Hồ lúc ở Giang Nam:

“Uất kim hương rất thơm.”

Hắn đến Trường An một khoảng thời gian, hương liệu trong nhà chỉ còn lại đôi chút, vừa khéo nên mua cái mới:

“Ta mua một phần.”

Thi Đại nhìn thoáng qua giá cả.

Mắc thật đó, một phần nhỏ xíu mà đến tám trăm văn.

Tiền vốn hương liệu thấp, mắc ở chỗ nó là hàng ngoại nhập. Đám lái buôn thường tăng giá ngay tại chỗ, bán giá cắt cổ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 205

Thi Đại nhỏ tiếng nhắc nhở:

“Nhớ trả giá nhé.”

Diêm Thanh Hoang sửng sốt, cười hết sức tự tin:

“Hiểu rồi.”

Hương liệu được đặt trong hộp, Diêm Thanh Hoan bước đến chỗ ông chủ người Hồ cạnh cửa, đưa hộp tròn ra:

“Ta lấy cái này.”

Khựng lại một thoáng, dò hỏi:

“Có thể giảm giá không?”

Thương nhân người Hồ vuốt râu liếc mắt:

“Không được.”

Diêm Thanh Hoan: “…”

Diêm Thanh Hoan ngoan ngoãn móc tiền:

“Được.”

“Ngươi…”

Mắt thấy hắn ôm hộp tròn trở về, sắc mặt Liễu Như Thường phức tạp:

“Chưa từng trả giá à?”

Đúng là chưa từng.

Công tử Giang Nam chưa bao giờ thiếu tiền ngơ ngác gật đầu.

Lẽ nào còn có tuyệt kỹ độc môn?

“Trả giá ấy mà, có chiêu trò của nó.”

Liễu Như Thường cầm một hộp hương tử đằng:

“Nhìn ta này.”

Trong cửa tiệm người đến người đi, ông chủ cúi đầu điều chế hương liệu, không chú ý nàng ta và Diêm Thanh Hoan đi chung với nhau.

Đưa hộp hương ra, Liễu Như Thường nói thẳng:

“Ông chủ, bảy trăm văn bán không?”

Thương nhân người Hồ lại liếc mắt, yên lặng một chốc.

“Đây…”

Ông ta lộ vẻ khó xử, cuối cùng cắn răng:

“Nhịn đau bỏ thứ yêu thích, được thôi.”

Diêm Thanh Hoan: “!”

Hóa, hóa ra là thế!

“Thấy chưa hả?”

Đi đến góc trưng bày hương liệu, Liễu Như Thường cong môi:

“Ngay từ đầu, phải chặt đứt cơ hội chém giá của ông ta.”

“Vẫn còn một cách nữa.”

Thi Đại ngẫm nghĩ:

“Chẳng qua…tỷ lệ thành công chỉ có sáu phần.”

Diêm Thanh Hoan hứng thú hơn:

“Cách gì?”

Thi Đại chọn hộp đinh hương, mắt hạnh đong đầy ý cười:

“Ta thử xem.”

Giang Bạch Nghiễn nghiêng mắt nhìn nàng.

Nàng mặc áo hồng nhạt in hoa, váy dài vàng nhạt, dù trong biển người rộn ràng, bóng lưng cũng sáng rỡ lạ thường.

Lấp lánh rực rỡ, nhẹ nhàng tinh xảo, dường như nàng đã hút hết mọi sắc thái, làm người ta chẳng nỡ rời mắt.

“Ông chủ.”

Thi Đại bước đến cạnh cửa:

“Bốn trăm văn bán không?”

Diêm Thanh Hoan: “?”

Thẳng thừng chém còn nửa giá, đây là dao gì?

Lại quan sát ông chủ vuốt râu…

Thế mà không từ chối, còn có vẻ do dự?!

“Bốn trăm, không được.”

Ông chủ đáp:

“Năm trăm rưỡi đi.”

Hóa ra tinh túy của việc trả giá, không phải thăm dò giới hạn trên, mà là kéo thẳng xuống giới hạn dưới.

Diêm Thanh Hoan dùng tám trăm văn mua hương liệu: “…”

Không hổ là người theo Mạnh phu nhân làm ăn, quá là kinh khủng.

Diêm Thanh Hoan:

“Cao thủ.”

Liễu Như Thường:

“Cao thủ.”

Dạ du thần ngồi trên đầu vai Diêm Thanh Hoan bị sốc nặng:

“Cao, thủ.”

Thẩm Lưu Sương nở nụ cười “muội muội ta quả là tài giỏi”, Thi Vân Thanh như hiểu được gì đó.

“Là như vậy đấy.”

Ôm hộp hương liệu trở về, Thi Đại giương cằm:

“Có lúc chiêu này không ổn, sẽ bị ông chủ quét thẳng ra ngoài, dùng cẩn thận nhé.”

Như chú mèo tươi cười sau khi lấy được cá khô.

Diêm Thanh Hoan nghiêm túc:

“Lần sau dùng ngay.”

Hắn là dao linh y, thường xuyên đi khắp hang cùng ngõ hẻm khám bệnh cho bách tính, gần như không lấy tiền.

Ngân lượng mang theo từ Giang Nam ngày càng vơi dần, Diêm Thanh Hoan thấy mình phải bớt tiêu xài lại.

“Dạo hết chỗ này rồi, đến nơi khác xem thử đi.”

Thi Đại tươi cười, giọng điệu thần bí:

“Ta biết nhiều chỗ chơi vui lắm nha.”

Rời khỏi cửa tiệm người Hồ, mùi hương liệu bay xa, không khí lại xen lẫn đủ vị chua cay mặn ngọt.

Thi Đại bị ánh nắng làm chói mắt, nhạy bén phát hiện, bên cạnh không còn thấy người nào đó nữa.

Lạ thật.

Giang Bạch Nghiễn đâu mất rồi?

Nàng hoang mang quay đầu, thấy Giang Bạch Nghiễn đang đứng trước cửa tiệm người Hồ, mua thứ gì đó.

Giang Bạch Nghiễn có hứng thú với trang sức và hương liệu ư?

Thi Đại xoay người, bước đến phía trước:

“Giang công tử đang mua gì…ơ?”

Được chàng đặt trong lòng bàn tay, hóa ra lại là cá con lam bảo thạch mà nàng phát hiện trước đó không lâu.

“Công tử rất có mắt nhìn.”

Ông chủ người Hồ nhận ngân lượng, không ngừng lải nhải:

“Đây là nguyệt quang lam thượng hạng, chất lượng cực tốt, lấy từ núi tuyết. Ngươi sờ xem, cảm giác độc nhất vô nhị.”

“Huynh thích nó hả?”

Thi Đại vô thức mỉm cười:

“Ta cũng vừa nhìn đã thấy nó đấy.”

Tất nhiên Giang Bạch Nghiễn biết rõ.

Vì Thi Đại dừng trước nó một lúc lâu, chàng mới mua nó.

Tối hôm say rượu Thi Đại tặng chàng bó hoa, chàng nên đáp lễ nàng.

Chỉ vì không muốn nợ ơn tình của người ta.

Giang Bạch Nghiễn tùy ý đáp lời:

“Tại sao?”

Chàng đã nghĩ đến rất nhiều đáp án.

Màu sắc bảo thạch trong suốt, tay nghề điêu khắc tinh xảo, giá trị bất phàm.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng cười khẽ của Thi Đại.

“Bởi vì…”

Thi Đại chẳng cần suy nghĩ:

“Là cá con mà.”

Cá con?

Rèm mi chàng khẽ run, nghe Thi Đại nói tiếp:

“Chẳng phải Giang công tử từng nói, đuôi của huynh có màu lam sao?”

Giang Bạch Nghiễn không lên tiếng.

Có lẽ vì ánh nắng chiếu rọi, bảo thạch vốn nên mát lạnh bỗng hóa nóng bỏng trong lòng bàn tay chàng.

Chàng cứ tưởng Thi Đại thích, cố ý mua nó, đâu ngờ sở dĩ nàng nhìn chăm chú như vậy…

Hoàn toàn là vì nghĩ đến chàng.

Có nên tặng hay không, Giang Bạch Nghiễn thoáng chần chừ.

“Nhìn kỹ lại, con cá này đang thổi bong bóng nè.”

Nhìn rõ một viên tròn nhỏ bên môi cá con, Thi Đại chợt nảy sinh suy nghĩ:

“Lúc huynh ở dưới nước, có thổi bong bóng không?”

Nói xong, lại cười khúc khích vì hình ảnh mà mình tưởng tượng.

Giang Bạch Nghiễn: “…”

Chẳng hiểu được nàng đang nghĩ gì.

Giang Bạch Nghiễn nhắm mắt:

“Không có.”

“Màu sắc đuôi cá của huynh, cũng giống vậy hả?”

Nhớ đến ông chủ đã nói “cảm giác khi sờ độc nhất vô nhị”, Thi Đại chỉ vào bảo thạch trong bàn tay chàng:

“Ta có thể sờ thử không?”

Giang Bạch Nghiễn không từ chối:

“Ừm.”

Thế nên nàng giơ ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào thân cá, rồi chậm rãi trượt xuống, lướt đến đuôi cá.

Quả nhiên mát lạnh thoải mái, hơi lạnh như lớp tuyết mỏng, mềm mại tan chảy trong lòng bàn tay.

Đáy mắt Thi Đại đong đầy yêu thích, trước khi đầu ngón tay rời đi, chạm nhẹ vào đuôi cá như quyến luyến.

Không hề chạm vào nàng dù chỉ một chút, Giang Bạch Nghiễn bỗng thấy tê dại vô cớ.

Như lan ra từ cốt tủy, lại như truyền đến từ máu thịt giữa h.ai chân, giống như lông vũ lướt qua, khiến chàng suýt nữa chẳng cầm nổi chú cá kia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.