Đám Cưới Hào Môn

Chương 115: Chiếc vòng tay bị lãng quên từ l u



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Mùa đông mà phải học thể dục đúng là cực hình mà.” Khổng Đồng Đồng vừa ngồi xuống đã bị gọi đứng lên, oán giận chỉ muốn giết chết ông thầy yêu quái dạy thể dục thôi. “Chạy một nghìn mét, tổ thứ ba. Chạy một nghìn mét, tổ thứ ba mau chóng tập hợp.”

Khổng Đồng Đồng ngây người, vừa mới xong tổ bóng chuyền nha, bây giờ tay vẫn còn đau đây này, chạy một nghìn mét gì chứ. Nhưng có thể làm gì được chứ, ai bảo cô ấy muốn lấy điểm học phần. Không Đồng Đồng không tình nguyện đứng lên: “Tớ đi đây, tố các cậu số quá tốt, không cần chạy một nghìn mét.”

Hạ Diệu Diệu ngồi ở trên bậc thềm cô vừa dọn sạch tuyết,2lười biếng nói: “Vừa chạy xong.”

“Đứng thứ mấy từ dưới lên?”

“Cút sang một bên đi.”

Một lúc sau, Hạ Diệu Diệu nhìn Khổng Đồng Đồng mặc quần áo mùa đông rất dày, nửa sống nửa chết đứng ở vạch xuất phát, miễn cưỡng khởi động tay chân đã bị đông lạnh đến cứng đờ.

“Cổ lên.”

Khổng Đồng Đồng trừng mắt một cái. Vương Niệm Tự mặc áo khoác lông hình lá sen màu xanh dương, phía dưới mặc quần bò bó sát màu đen, đi một đôi bốt lông. Cô ta hình như vừa chạy xong, khuôn mặt xinh đẹp hấp dẫn rất nhiều ánh mắt giả vờ lướt qua của nam sinh, đáng tiếc cô ta hình như chẳng cảm nhận được, cô ta đi thẳng về phía duy nhất còn chỗ8trống bên cạnh Hạ Diệu Diệu: “Cậu không ngại chứ?“.

Sao có thể, Hạ Diệu Diệu thấy vậy chuyển đổi sang một bên, còn giúp cô trải một lớp báo lên: “Cậu ngồi đi.” Vương Niệm Tư cười nhẹ một cái, cũng không khách sáo: “Cảm ơn.” Cô ta tùy ý vén mái tóc dài đẹp như tơ lụa lên.

Hạ Diệu Diệu ngồi gần ngửi thấy mùi thơm, cảm thấy Vương Niệm Tư thật sự rất xinh đẹp, khó trách đến năm bốn rồi vẫn có thể ngồi vững trên vị trí hoa khôi khoa Văn học Trung Quốc. Quan trọng nhất là tính cách của cô ta cũng rất tốt, muốn làm một bài viết về đám người có tiền bất nhân, để dân chúng như bọn họ tìm chút cảm6giác hơn người cũng không được.

Dáng người đẹp, tấm đẹp, dung mạo cũng xinh đẹp, còn để người ta sống nữa không đây? Vương Niệm Tư lấy một bình nước ấm từ trong túi ra, ngón tay thon dài đỡ bình nước, ngẩng đầu uống một ngụm. Trong sự phản chiếu của ánh sáng mặt trời, làn da như ngọc của cô ta dường như phát ra ánh sáng nhè nhẹ. Sau đó cô vẫy tay cười với Thẩm Tuyết ở trong sân. Hạ Diệu Diệu lần đầu tiên không chú ý đến bàn tay của Vương Niệm Tư đẹp thế nào, sau đó cô đột nhiên nhìn nước trong tay cô ta, cô nhớ ra, trước đây Hà An cũng uống loại nước này, hơn tám tệ một chai thì3phải.

Từ khi cô nói lãng phí, bắt anh đổi thành loại một tệ một chai, trong túi anh chính là loại cô hay uống. Bây giờ vẫn uống loại một tệ như vậy, không chừng đó cũng chẳng phải là nước khoáng mà là nước máy. Hà An uống không bị đau bụng là do bụng dạ anh tốt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 168

Ha ha.

Vương Niệm Tư thấy Hạ Diệu Diệu nhìn cô, cười nhẹ một cái: “Cậu có muốn uống không?” “Không cần.”

“Chỉ vì tớ từng uống hả?”

“Sao có thể chứ.”

“Trêu cậu đó.” Vương Niệm Tư cũng không cảm thấy cô sẽ như vậy, ánh mắt dừng trên cái vòng tay trên tay cô, cô ta thật lòng khen: “Rất đẹp.” Hạ Diệu Diệu nhìn một cái, Ừm, có lẽ là vậy: “Tớ cũng rất5thích.” “Có thể cho tớ mượn xem không?” Cô ta từ lâu đã muốn nhìn một chút, đổ người nào đó tặng chắc chắn không chỉ đơn giản là giá cả cao mà thôi, chỉ là cô ta vẫn luôn không có cơ hội để thưởng thức.

“Được.” Hạ Diệu Diệu nói xong liền tháo xuống.

Vương Niệm Tự nắm lấy tay cô, vẻ mặt nhu hòa: “Không cần, nhìn như vậy là được rồi.” Vương Niệm Tư đặt tay cô lên tay mình, chiếc vòng tay của Hạ Diệu Diệu rơi đúng vào lòng bàn tay của cô ta. Vương Niệm Tư dùng một bàn tay khác nhẹ nhàng, cẩn thận sờ những hạt đá trên đó.

Hạ Diệu Diệu cảm thấy tay của cô ta thật mềm, thật mềm, giống như chồi non mới mọc sau khi đông qua xuân đến, mềm mại kinh người. Đây chính là đại tiểu thư con nhà giàu, tính cách tốt, tướng mạo xinh đẹp, chăm sóc da cũng rất tốt. Gia cảnh của Hà An chỉ là kém hơn Niệm Tư một chút, cũng nên như vậy. Dùng những thứ tốt, ăn đồ ngon, không làm khổ bản thân, nuôi dưỡng cho mình thứ khí chất của con nhà giàu.

Hạ Diệu Diệu cười: “Cậu đừng nhìn tớ chăm chú như vậy, cậu khiến tớ cảm thấy ngại quá đi.”

“Thói quen ý mà, cậu cứ để tớ nhìn đi.”Ý tưởng thiết kế đơn giản rõ ràng, đường nét mạnh mẽ phóng khoáng. Rất ít người có thể thiết kế một cách tỉ mỉ như vậy với một thứ bé xíu như vòng tay, quan trọng là nó lại rất phù hợp với sự hoạt bát của nữ sinh. Hơn nữa dựa vào cảm giác của cô, trên phiến lá đầu tiên của chiếc vòng tay của Hạ Diệu Diệu chắc là có khắc chữ, cô ta có thể cảm nhận được sự không bằng phẳng của mặt đá.

Nhưng diện tích quá bé nên cô ta không rõ lắm. Nhưng nếu như cô không đoán nhầm thì chắc là một biểu tượng, hình như là biểu tượng của tập đoàn Hòa Mộc. Nhưng suy cho cùng cô ta cũng chỉ dựa vào cảm giác, không thể chắc chắn được, trên đó còn có hai chữ cái, mặc dù không sờ được rõ nhưng cũng rất dễ đoán.

Vương Niệm Tư nhìn Hạ Diệu Diệu cười, không ngờ người nào đó cũng lãng mạn như vậy. Nếu như cái vòng tay này thật sự là có biểu tượng của tập đoàn Hòa Mộc, lại thêm việc ngài Hà tự mình khắc tên lên, chiếc vòng tay này không đơn giản chỉ có giá trị quý giá bình thường không thôi đâu. Vương Niệm Tư dùng ánh mắt đầy ý cười nhìn Hạ Diệu Diệu, càng nhìn càng thấy cô có phúc.

Hạ Diệu Diệu bị Vương Niệm Tư nhìn đến nổi da gà: “Sao vậy? Cậu muốn sao? Không được, việc này không thể thương lượng.” Nói xong hai người nhìn nhau một cái, cười đến nghiêng ngả. Vương Niệm Tư cốc cho Hạ Diệu Diệu một cái: “Cậu ấy, ai mà dám nhớ nhung đồ của cậu.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 296: - Chương 296

“Đúng, đúng, đồ của tớ là tốt nhất.” Chuyện trước đây lúc này đã được bỏ qua.

Vương Niệm Tư cảm thấy câu này của cô nói rất đúng. Đáng tiếc trong lòng lớp trưởng Hạ có lẽ chỉ là cô tùy tiện nói một câu để hòa hoãn không khí mà thôi, căn bản không để trong lòng. Nhưng thực sự Vương Niệm Tư từng để bụng thực sự: “Vòng tay của cậu rất tốt đấy, cố gắng giữ gìn, đừng dễ dàng tặng cho người khác.” Đồ trang sức trên đầu Hạ Diệu Diệu đã ít hơn trước rất nhiều, mặc dù những thứ đó không phù hợp lắm với mái tóc dài hiện tại của cô, nhưng vẫn nên nhắc nhở cô đi.

Hạ Diệu Diệu nghe xong khó hiểu nhìn cô ta, sao cô có thể tặng món quà định tình mà bạn trai nửa quỳ trên giường tặng cho cô cho người khác chứ, lời dặn dò của Niệm Tư kì lạ quá: “Cậu còn keo kiệt hơn cả tớ?” “Đúng vậy, nếu tớ có được đồ vật như vậy tớ sẽ giấu thật kĩ.” Vương Niệm Tư nửa thật nửa đùa nói. Hạ Diệu Diệu cũng nửa thật nửa đùa nghiêm túc gật đầu, hai người dáng vẻ nghiêm chỉnh trêu đùa nhau. “Nhóm bốn, một nghìn mét.” Gương mặt vốn xinh đẹp của Vương Niệm Tư đen lại. Hạ Diệu Diệu thấy vậy cười nghiêng ngả, mỹ nữ cũng biết đen mặt. “Cười cái gì mà cười, rất bình thường mà, tớ vẫn trong thời gian nghỉ ngơi, còn phải chạy một nghìn mét.” Vương mỹ nhân không tình nguyện đứng dậy, chậm chạp đi vào trong chiến trường“. Hạ Diệu Diệu bị Vương Niệm Tư trêu chọc khiến tâm trạng rất tốt. Sau khi cô ta đi, cô nhìn chiếc vòng tay, nếu như trước đây Hạ Diệu Diệu chỉ cho là Vương Niệm Tư khách sáo mà thôi. Nhưng hiện tại cái vòng tay mà Niệm Tư khen không tồi này chắc phải khoảng sáu bảy nghìn tệ đi, không chừng còn đến mười nghìn.

Hạ Diệu Diệu nhanh chóng cho vòng tay vào trong áo, không được để nó dính tuyết sẽ bị bạc màu. “Chết đây, tớ đi chết đây.” Khổng Đồng Đồng vừa chạy xong ngã xuống bên người Hạ Diệu Diệu: “Tớ bị choáng rồi.”

Hạ Diệu Diệu gần đây chẳng thèm hỏi han đến đồ dùng của Hà An, cười cũng nhiều hơn, vui tươi giống như bình thường. Người ta có tiền, muốn tiểu thế nào thì tiêu, suy cho cùng cô suốt ngày xoắn xuýt cũng chẳng được gì không phải sao? Vì vậy đối với Hạ Diệu Diệu một người rất nhanh quên đi những chuyện không như ý cứ như vậy coi chuyện này như chưa từng xảy ra.

Cũng vào lúc Hạ Diệu Diệu đang vui vẻ, máy tính của Hà An hỏng, trong hai ngày mang đi sửa, anh trực tiếp đi mua một cái mới, sau đó anh liền có hai cái máy tính. Khóe miệng Hạ Diệu Diệu giật giật, cô cảm thấy… nên làm vậy, nên làm như vậy, cái máy tính đã sửa xong kia có thể để cho cô dùng, cũng không phải lãng phí.

Tham Khảo Thêm:  Chương 39: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (3)

Nhưng cô không hề thích loại đó chút nào.

Hà An nhân lúc cô đang viết bài thì xoa xoa tóc cô, căn bản chẳng cảm thấy đây là việc gì đáng để nói: “Cười ngốc cái gì vậy?”

“Ha ha…”

Hà An nghe xong ôm mặt cô, vốn anh chỉ định trêu cô một chút, nhưng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, anh bất giác cúi đầu xuống, hôn cô triền miên…

“Ưm… Nhẹ chút…”

“Hà An, vòi nước nhà vệ sinh hỏng rồi, em bịt lại rồi đó, anh mua một cái mới đổi vào nhé.” Lúc cô tan ca cũng đã muộn rồi, các cửa hàng đều đã đóng cửa.

“Üm.”

Tối lúc Hạ Diệu Diệu tan ca trở về nhà thì quả thực đã được thay rồi, nhưng không chỉ là vòi nước, cả cái bồn rửa đều được đổi mới, bàn đá trắng đen xen kẽ, sáng bóng đến mức có thể soi gương, đến tủ ở phía dưới cũng là đồ mới, lại còn được trang trí hoa văn cực kì phóng khoáng. Hạ Diệu Diệu thấy vậy ngây người đứng ở cửa. Cô chỉ bảo thay một chiếc vòi thôi, cái loại chín tệ một cái đó. “Sao vậy?” Hà An đi ngang qua thấy cô nhìn chằm chằm, không quan tâm nói: “Không phải em nói là nhà vệ sinh không tiện để đồ sao, vừa hay sau này có thể để vào trong tủ. Hạ Diệu Diệu nghe vậy cười ha ha một tiếng, tiện lắm. Cô đã là sinh viên năm bốn rồi, còn hai tháng nữa là đi thực tập, không thuê cái phòng này nữa, vậy mà trước lúc đi còn giúp chủ nhà đổi một cái bồn rửa mới, có thực sự giỏi hiểu ý người khác nha.

Đúng vậy, sao cô lại không biết từ lúc nào cô trở nên tốt bụng như vậy?

Cô thực sự quá vô tư rồi. Hạ Diệu Diệu hoang mang quay người: “À ừm… em đi đun nước.” Hà An thực sự không cảm thấy đó là việc gì đáng nói, căn bản không để trong lòng. Hơn nữa mấy hôm nay Diệu Diệu thích ứng rất tốt, anh không cảm thấy Diệu Diệu sẽ để bụng. Lúc này anh ôm lấy cô từ đằng sau, trong tim ấm áp, giọng nói cưng chiều: “Em đói rồi à? Anh đi hâm nóng cho e một bịch sữa.”

“Không cần đâu, chỉ là còn hai bộ quần áo cần giặt, anh đi chơi máy tính đi, em làm ào cái là xong…” Một lúc là xong… Trong phòng bếp, Hạ Diệu Diệu cắm phích cắm, cô dựa vào cửa để bản thân bình tĩnh lại. Cô đã tự nhủ là sẽ không tính toán, đã nói là phải nhìn vấn đề trên góc độ của anh. Đối với một người có một khoản tiền lớn” như anh, chút tiền đó không tính là gì. Hơn nữa anh cũng chẳng nghĩ quá nhiều, chỉ là cảm thấy hợp lý, hỏng rồi thì phải lắp cải mới.

Còn nữa, anh cũng là vì tốt cho cô, người ta không phải đã nói rồi sao, cô nói không có chỗ để đồ nên người ta mới thay.

Xem xem, anh săn sóc cô như vậy mà.

Hạ Diệu Diệu thuyết phục mình một hồi, cuối cùng đá thùng rác một cái để phát tiết: M* nó, săn sóc quái gì! Sau đó cô nhanh chóng cúi người xuống vội vàng thu dọn rác.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.