*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khổng Đồng Đồng trợn mắt: “Đánh chết tớ cũng không cho con cái mình học cậu.” “Thế cậu phải sinh được một đứa con đã. Tự Niệm, cậu đã cưới hai năm rồi, lúc nào định sinh con, chắc trong chúng ta đây, cậu là người đầu tiên làm mẹ, nhanh lên, đừng để bọn họ giành vị trí số một.” Hạ Diệu Diệu chỉ cười không nói gì, bảo bối nhà có tính tuổi mụ thì đã năm tuổi rồi, dẫn trước một bước lớn, ai có thể vượt qua cổ nữa chứ, haha! Không phải cô có ý giấu giếm, chỉ là nói ra chắc sẽ bị nhìn rất thảm.
“Cậu cười cái gì mà mờ ám thế, nói! Cậu đã làm chuyện xấu gì rồi! Có phải là đã ăn cơm trước kẻng với Bác sĩ Cao rồi không.
Trương Tấn Xảo bưng cốc sinh tổ2đến gần: “Được rồi được rồi, tớ đã thu xếp phòng cho các cậu rồi, vừa đủ dùng.”
Chu Tử Ngọc buông tha cho Diệu Diệu, lập tức sà đến chỗ Tấn Xảo, vồ vập: “Wow! Được ở biệt thự rồi! Chị Tân Xảo tốt quá đi.” Hạ Diệu Diệu ngao ngán nhún vai, vốn dĩ muốn tiện thể nói chuyện con gái mình, nhưng xem ra bọn họ không muốn biết sớm, sau ngày không được trách cô không nói. Trương Tấn Xảo ấn vào gò trán tròn đầy của Tử Ngọc: “Tranh thủ mà ở, sau này không được ở nữa đâu.”
Sao lại nói thế?
Khổng Đống Đồng nghe vậy, nụ cười trên môi tắt lịm, nhìn Tấn Xảo dò hỏi, nhưng Tân Xảo vẫn cười vui như vậy, sắc mặt không có gì khác thường. Đồng Đồng thấy mình cũng chẳng tội gì phải buồn9rầu, không lại để cho người ngoài nghĩ rằng chị em nhà này cứ bám lấy một người, không có anh ta thì không sống nổi. Khổng Đồng Đồng hỏi thẳng: “Quyết định rồi?” Chẳng có gì là lạ, Tân Xảo vốn dĩ không phải là một người phụ nữ tham vọng, không có quá nhiều mong mỏi về cuộc sống, cô có thể đợi lâu thể đã là điều rất bất ngờ rồi. Tương Tân Xảo lộ vẻ nhẹ nhõm hiền hòa: “Ừ, đợi nhà mới sửa xong, tớ sẽ mời các cậu ăn một bữa.” “Đúng là nhà giàu! Một cái nhà giải quyết trong tích tắc!“. Hạ Diệu Diệu cạn lời: Trọng tâm của đại tiểu thư họ Đồng kia không phải ở ngôi nhà, có hiểu không! “Mua trả góp.” Trương Tấn Xảo bình tĩnh nói.
“Mua trả góp không phải là mua sao!6Bây giờ nhà đất thể nào! Đúng là muốn hút máu người ta, các cậu có biết không, tháng trước tớ đi mua nhà, những chỗ có vị trí đẹp đều đắt một cách biến thái, cuộc sống quả là khó khăn mà…”
Lạch cạch! Bỗng có tiếng tra chìa vào ổ khóa mở cửa. Trương Tấn Xảo băn khoăn nhìn ra ngoài: Muộn thế này rồi, ai thế nhỉ? Hóa ra cô đã không còn nhớ lần cuối cùng Vương Phong Long về nhà là lúc nào nữa, cũng không nghĩ rằng động tĩnh bên ngoài nhất định là anh ta, hay là người giúp việc quên đổ nhỉ?
Khổng Đồng Đồng cũng nhìn ra ngoài: “Đêm hôm khuya khoắt thế này, lẽ nào có trộm?” Cô biết tình hình hiện giờ của Trương Tấn Xảo nhưng mồm mép cũng không buông tha.
“Cậu là trộm thì có.” Hạ0Diệu Diệu, Chu Tử Ngọc, Vương Niệm Tư, Thẩm Tuyết đểu đứng dậy cùng một lúc, chỉnh đốn lại vẻ ngoài đã không còn hình tượng của mình. Vương Phong Long cả người mặc một bộ đồ vest, để lộ vẻ mệt mỏi thường thấy ở những người đàn ông thành công ở tuổi này, cùng với hơi rượu phảng phất sau những cuộc nhậu làm ăn. Anh ta xách cặp hồ sơ đi vào, có chút sững sờ vì bỗng nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy. Trương Tấn Xảo đã bước lên trước: “Anh về rồi à, đã ăn cơm chưa?” Giọng điệu và sắc mặt của Trương Tấn Xảo không thấy có gì khác thường, dịu dàng bình thản như không, chẳng giống cô gái vừa quyết định rời xa người yêu mình chút nào, mà càng giống hơn một người vợ đang đợi7chồng về, thần sắc tự nhiên, quan tâm ân cần. Khổng Đồng Đồng hết sức khâm phục, thể nào gọi là dịu dàng đến tận cốt tủy, thế nào gọi là đức hạnh ngàn năm của người phụ nữ, cổ coi như đã được mở rộng tầm mắt rồi. Trương Tấn Xảo không có ý gì khác, cho dù hai người sau này không ở bên nhau nữa, cô cũng sẽ không oán hận anh ta. Mấy năm nay, cô đã nhìn thấy sự vất vả của anh ta trong công việc, nhìn thấy ánh hào quang của anh ta sau bao nhiêu nỗ lực cố gắng, chỉ có điều đáng tiếc rằng, thứ mà hai người họ theo đuổi không giống nhau, cuối cùng mỗi người một ngã mà thôi.
Trương Tấn Xảo đỡ lấy chiếc áo khoác của Vương Phong Long như mọi khi. Có lẽ vì cuộc điện thoại ban sáng, ánh nhìn của Vương Phong Long hướng về phía Hạ Diệu Diệu đầu tiên! Bỗng nhiên, anh ta có cảm giác thời gian như quay ngược trở lại, cảm giác như có ánh chớp xẹt qua trong đầu. Hà An, Hạ Diệu Diệu, hai người không có khả năng nhất lại thực sự ở bên nhau những ba năm liền.
Nhưng sao Hạ Diệu Diệu lại ở đây!? Chẳng phải cô…
Trương Tấn Xảo thấy anh ta nhìn Hạ Diệu Diệu, tưởng anh ta thắc mắc, liền giải thích: “Diệu Diệu quay về từ năm ngoái, cứ bảo tụ tập mãi mà không có thời gian, may mà mấy hôm nay bọn em đều rảnh rỗi, khó lắm mới ngồi với nhau được, hay là em gọi đồ ăn cho anh nhé?”
Hạ Diệu Diệu bị anh ta nhìn lâu quá, nhíu mày suy nghĩ, người bình thường thắc mắc một chút rồi cũng nên nhìn đi chỗ khác rồi chứ, anh ta có ý gì đây? Hạ Diệu Diệu lịch sự cười với anh ta, nể mặt Trương Tấn Xảo, nên vẫn nói đùa như mọi khi: “Giám đốc Vương! Anh sao thể, mới không gặp có vài năm, không nhận ra nữa sao!? Tôi còn đang muốn nhờ cậy vào quan hệ của anh, để liên hệ được với những đại minh tinh đang hot hiện nay đây, xem ra, không có hi vọng rồi.” Tân Xảo không nói, thì cô cũng chẳng nói đến làm gì.
Vương Phong Long giật mình, có lẽ thái độ của cô với ngài Hà trước đây quá dữ dằn, khiến anh ta nảy sinh sự rụt rè lo sợ; cũng có lẽ vì ngài Hà đã từng vì cô mà thay đổi tâm trạng liên tục khiến ấn tượng của anh ta vô cùng sâu sắc, bọn họ đã quen với việc tôn trọng hạ mình trước cô, thế nên bất ngờ gặp lại, vẫn có chút gì đó gượng gạo không quen: “Vậy… vậy à…”
Đã là chuyện của năm năm về trước rồi, cổ và ngài Hà đã chia tay nhiều năm, cô cũng không còn được ngài Hà che chở nữa, anh ta cũng không còn là Vương Phong Long của ngày xưa, anh ta sợ gì chứ!
Hèn quá đi!
Vương Phong Long lập tức dừng suy nghĩ, tự nhủ rằng chuyện cũ đã qua rồi, hơn nữa bao nhiêu năm nay, ngài Hà chưa từng nhắc đến cố, anh ta thần kinh rồi chắc. Vương Phong Long lập tức trở nên tự nhiên, nét mặt lộ vẻ khách khí thường thấy khi đối đãi với khách hàng: “Cậu nói gì thế, chỉ cần một câu nói của cậu, tớ lập tức lo liệu thỏa đáng.” “Thể tớ không khách khí nữa nhé.” Thực ra vẫn phải khách khí, nếu như tình cảm của anh ta và Tân Xảo vẫn như cũ, cô cũng chẳng ngại gì mà không đi lối sau, mời một vị đại minh tinh nào đó lên ảnh bìa tạp chí của mình, tạo độ hot. Thế nhưng với tình trạng hiện giờ của hai người, đánh chết cô cũng không nhờ cậy anh ta. Chu Tử Ngọc vẫn không biết điểu” như vậy, cô vẫn luôn ân oán rạch ròi, nhìn không vừa mắt ai cũng chẳng khách khí nổi, đôi mắt mảnh dẻ liếc nhìn anh ta không mấy thiện ý: “Người bận rộn vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Diệu Diệu rồi! Bọn tôi đều là không khí cả sao!” Vương Phong Long là ai chứ, sớm đã không còn là cậu sinh viên được nói hai cầu với con gái là phấn khích cả ngày rồi: “Đâu có, hóa ra là Giáo sư Chu à, còn chưa chúc mừng Giáo sư Chu thăng chức, Giáo sư Chu đã đến giá lâm đến chỗ Tấn Xảo nhà tối trước rồi, không biết Giáo sư Chu lúc nào khao bọn tôi một bữa đây?”
Hức! Mất hứng!
“Không ngờ rằng hôm nay lại gặp được nữ thần, tuần trước còn nghe ngài Dịch nói cô đang đi nghỉ dưỡng, vừa về nước à?”
Vương Niệm Tư nghe vậy lịch sự mỉm cười, cô có thể hiểu được tại sao Vương Phong Long lại nhìn thấy Hạ Diệu Diệu đầu tiên: “Vừa bay về hôm kia, hôm nay đến làm phiền nhà cậu rồi, cậu và Tân Xảo không để bụng chứ.” Có lẽ anh ta đã biết về thân phận của ngài Hà trước cả cô, không thì chẳng thể nào có thể thuận buồm xuôi gió như vậy ở Phi Diệu, nơi đây những người tai to mặt lớn, chỉ trong vòng vỏn vẹn vài năm.
“Không đâu, không đầu, bình thường muốn mời cô cũng khó.” “Khách khí quá rồi.” Khổng Đồng Đồng hức một tiếng khó chịu, lẩm bẩm nói: “Tớ, cậu cũng chẳng mới được.” Hạ Diệu Diệu nhìn đồng hồ: “Không sớm nữa rồi, tớ đã hẹn người đến đón, chắc cũng sắp đến rồi, bọn tớ cũng muốn ra ngoài đi dạo cho nhẹ bụng, các cậu đi tắm rửa nghỉ ngơi đi nhé.” Thẩm Tuyết cũng xách túi lên: “Đúng rồi, đúng rồi.” Khổng Đồng Đồng gật đầu, cô cũng không muốn nhìn thấy anh ta nữa. Trương Tấn Xảo nghe vậy thì muốn nói gì đó.
Vương Niệm Tư cướp lời trước: “Tớ cũng thông báo cho tài xế rồi, chắc cũng sắp đến nơi rồi đấy, tớ đi dạo một đoạn cùng các cậu ấy.” Tân Xảo không lo lắng cho Niệm Tư, cô lo lắng cho bọn Hạ Diệu Diệu, thế nên liền bước lại gần: “Cậu chắc chắn sẽ có người đến đón?” Diệu Diệu lắc lư chiếc điện thoại: “Yên tâm đi, tớ đã nói với lão Cao nhà tớ rồi, sắp đến thật rồi mà.” Vương Phong Long nghe vậy bất giác lên tiếng: “Bạn trai cậu!?” Hạ Diệu Diệu cười nói: “Đúng vậy, không được đẹp trai tài giỏi như cậu.” Trương Tấn Xảo ngượng ngùng đánh nhẹ cô một cái: “Nói vớ vẩn, tớ thấy Bác sĩ Cao quá tuyệt.” Hạ Diệu Diệu không thể không bái phục bạn mình, dịu dàng phấn khởi, nào có giống người sắp chia tay: “Tất nhiên rồi, có điều, vẫn cần phải khiêm tốn.” “Cậu cứ nghênh ngang đi.” Trương Tấn Xảo nhìn điệu bộ của bạn mình, chỉ muốn nhéo cho cô ấy một cái: “Mau đi đi, cẩn thận không bác sĩ Cao vứt cậu giữa đường, nhớ phải tiễn Tử Ngọc, Đồng Đồng an toàn về đến nhà.” “Biết rồi! Bye bye.”
“Bye bye.”
Trương Tấn Xảo tiễn các bạn về rồi, quay lại nhìn Phong Long: “Anh muốn ăn gì, nếu không muốn gọi đồ ăn bên ngoài, thì trong tủ lạnh còn hai quả trứng, em làm…” “Hạ Diệu Diệu có vẻ sống khá tốt.”
Trương Tấn Xảo thắc mắc rồi lại thản nhiên: “Đúng vậy, chuyện đã qua lâu rồi.” Sao Vương Phong Long lại hỏi như vậy? Hạ Diệu Diệu ngày ấy đá Hà An, muốn hỏi thì cũng nên hỏi xem Hà An sống có tốt không chứ? Có lẽ, anh ta đang thấy tội nghiệp cho Diệu Diệu đã từng gặp phải một “thằng tồi” mắc bệnh thiếu gia.
Trương Tấn Xảo thấy, về điểm này, Vương Phong Long khá tốt: “Không phải ai cũng có thể nhanh chóng bước ra từ một mối tình, có thể thấy được, mấy năm nay, cậu ấy cũng không dễ dàng gì.” Dù sao cũng ở bên nhau ba năm trời, ban đầu Hạ Diệu Diệu đã từng ôm hi vọng đi với anh ta đến đầu bạc răng long…
Trương Tấn Xảo bỗng nghĩ đến bản thân mình, cô và Vương Phong Long lẽ nào không như vậy, tưởng rằng có thể mãi mãi… Vương Phong Long có chút thẫn thờ, không phát hiện ra sự khác thường của cô, cuộc điện thoại ban sáng, rồi khi nãy lại đụng mặt Hạ Diệu Diệu, khiến anh ta đột nhiên trở nên thận trọng.