Đám Cưới Hào Môn

Chương 259: Vòng tay quen thuộc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Tịnh Kỳ bật cười: “Em đừng trêu chị, em biết chiếc vòng này giá trị bao nhiêu không, nói tặng liền tặng cho chị

Em đừng thấy chiếc vòng này nhìn thì bình thường như vậy, thật ra không đơn giản như em thấy đâu, em xem…”

Vương Tịnh Kỳ vừa nói vừa đặt nó dưới ánh sáng mặt trời, một chuỗi ánh sáng lập tức thu hút hàng ngàn ánh nhìn trên thế giới: “Có đẹp hay không?” Cao Quân Dao nghe lời tán dương thì thất thanh, đây chính là cái vòng cô ta tuỳ tiện lấy trên bàn trà sao? Lúc đó nhìn thế nào cũng không đáng, cô ta còn cảm thấy thiệt nữa

Thật đẹp nha!

Nhưng cô ta lập tức thu hồi ánh mắt, càng thêm khẳng định, chỉ có đồ đẹp như vậy mới xứng với chị3Tịnh Kỳ, người phụ nữ như Hạ Diệu Diệu làm sao xứng dùng đồ tốt như vậy, cho cô ta chính là chà đạp lên món đồ: “Nói cho chị thì là cho chị! Ở đây em còn có một chiếc, em có nhiều như vậy cũng không có ích gì, chiếc đó tặng cho chị Tịnh Kỳ, nếu sau này em thích em lại nói ông làm cho em một chiếc là được.”

Vương Tịnh Kỳ nhìn cô ta, cười: “Vậy chị..

không khách sáo nữa…” Cô ta thật sự thích.

“Thiên lý mã cũng cần có Bá Lạc thưởng thức, lúc nãy là do em không thích nên cho chị, chứng tỏ nó với chị có duyên, chị đừng trách em do không thích mới cho chị nha.”

Vương Tịnh Kỳ nhìn món đồ nhỏ nhắn tinh xảo trong tay, cười nói: “Sau0này em cứ không vừa mắt nhiều vào, chị đều thích.” Làm ra món đồ tinh tế như vậy, lại bị giấu ở trong thành phố.

Cao Quân Dao thấy chị Tịnh Kỳ nhìn món đồ đến không chớp mắt, có chút hưởng thụ, thật tốt vậy sao, lúc nãy cô ta nhìn nó cũng chỉ là sáng chói mắt: “Em còn có một chuỗi hồng châu, chị cũng xem giúp em xem.” Vương Tịnh Kỳ chỉ nhìn một cái, không nhận lấy: “Đeo đi, xứng với thân phận của em, chị không lấy đâu, chị sợ qua tay chị rồi chị lại không muốn trả lại em.” Cao Quân Dao cũng cười theo: “Chị Tịnh Kỳ thật biết chê cười em.” Vương Tịnh Kỳ chẳng nói chẳng rằng, cũng chỉ có điều kiện nhà họ Cao mới có thể có được5những món đồ này, những lúc cô ta cảm thấy khoảng cách với gia tộc đó gần thêm một chút thì nó lại xa đến không nhìn thấy gì cả.

Cũng giống như chiếc vòng tay đó được đặt tại một nơi không ai để mắt tới lại được chế tác tinh xảo như vậy

Cho dù cô ta có được địa vị như hiện nay, muốn đến Cao gia cũng e ngại, gia đình như vậy dạy dỗ ra Cao Trạm Vận chẳng có gì là lạ, nuôi ra Cao Quân Dao thật sự là…

Vương Tịnh Kỳ bất giác xoa trán: Từ từ dạy vậy.

“Chị nói sợi này của em có thể đeo tham gia kỷ niệm ba mươi năm thành lập Thiên Thành không?” “Đương nhiên.” Dư dả là đằng khác.

Tham Khảo Thêm:  Chương 957: Suy đoán

Kỷ niệm ba mươi năm thành lập Thiên Thành, Hạ Diệu4Diệu cũng nằm trong danh sách được mời, không giống như những nhân vật tại to mặt lớn nhận được thiệp mời đều là viết tay chữ vàng nổi bật, cô nhận được là loại thiệp mời thống nhất in ấn, thuộc cấp bậc thứ ba, phàm là những người hợp tác qua với Thiên Thành đều nhận được thiệp mời theo phương thức này.

Trương Tấn Xảo cũng nằm trong số đó, lúc tiến vào cùng Hạ Diệu Diệu cũng có đãi ngộ tương tự

Trương Tấn Xảo mặc một bộ lễ phục bó sát lộ vai, giày cao gót màu vàng kim, trên cổ đeo một sợ dây chuyền vàng bình thường, trông hài hòa, dịu dàng.

Hạ Diệu Diệu cũng giống như cô ấy, chỉ khác ở chỗ váy của cô có cổ cao lộ vai, trước ngực có gắn thêm9chiếc kim áo hình chuồn chuồn màu lam, cổ tay đeo một chuỗi trân châu màu hồng phấn, đơn giản phóng khoáng, hai người đứng cạnh nhau, cùng với tuổi tác của họ càng tô điểm thêm cho cảnh vật, xinh đẹp nhiều màu sắc.

Nhưng trong trường hợp này bọn họ không phải nhân vật chính, bọn họ chỉ là muốn phát triển chút gì đó nên chỉ nhận được những ánh mắt lướt qua.

So với các cô gái trẻ tuổi đôi mươi được các đại gia đình đưa đến để kết thân, bọn họ chính là phân chuột trong nồi lẩu nóng, bọn họ vẫn là không nên giành lấy hào quang, yên tĩnh là cách tốt nhất

Kỷ niệm ba mươi năm thành lập Đá quý Thiên Thành không thể không thiết đá quý được

Lần này nhà họ Triệu đem ra trình làng hơn ba trăm tác phẩm, hơn hai mươi sản phẩm đá quý được đặt ở biệt thự của nhà họ Triệu

Mỗi một tác phẩm đều đặt ở mỗi góc khác nhau trong biệt thự của nhà họ Triệu, camera an ninh được lắp khắp nơi, nếu như có người đến gần, sẽ tự động sáng đèn kêu vang lên, nhưng người nào may mắn gặp phải vật nào thì phải xem vào may mắn của người đó.

Nếu có người khách may mắn gặp được hai mươi món đá quý, sẽ nhận được một phần quà đặc biệt của Thiên Thành, nếu may mắn gặp được nguyên liệu nguyên thủy lớn nhất sẽ được gặp trực tiếp ngài Hà, cùng dùng bữa hơn một tiếng.

Canh bạc như vậy, có hào khi dám lấy châu báu ra cho người khác xem, biệt thự nhà họ Triệu vô cùng hào phóng, cách chơi mới mẻ, giải thưởng lớn cuối cùng, thu hút rất nhiều người các ngành nghề, thanh niên tài tuấn, đại minh tinh đến, làm cho các khách sạn lớn trong thành phố đểu kín phòng.

Hội trường tiệc chính ngày hôm nay càng rực rỡ, ánh sáng chói mắt.

Đừng nói chỉ có Hạ Diệu Diệu và Trương Tấn Xảo mặc đồ như chị em, không cẩn thận đụng hàng trang phục cũng không ít

Những tinh anh của các doanh nghiệp tài mạo song toàn, các cô gái xinh đẹp thướt tha, những bậc tiền bối thâm trầm nhìn xa trông rộng, những bậc nữ tiền bối hiền từ, hòa vào nhau ở từng ngõ ngách trong yến tiệc, bắt đầu hành trình tìm kiếm vật báu tối nay.

Tham Khảo Thêm:  Chương 98: Xác thơm mỹ nhân

Cuộc gặp gỡ của các nhân sĩ tinh anh, bọn họ không nằm trong danh sách khách mời, chỉ ở bên ngoài lượn qua lượn lại hóng gió thu, ăn uống, quen biết người nên quen biết

Hạ Diệu Diệu cùng với Trương Tấn Xảo nghỉ chân ở cạnh hồ bơi, bình phẩm về những người có tay nghề giỏi hiện tại, nơi này mặc dù không rực rỡ bằng bên trong, nhưng cũng có ánh đèn rực rỡ, người đông, người phục vụ nhiều.

“Sao lại không thấy Vương Phong Long?” Hạ Diệu Diệu nhấp một ngụm rượu cocktail

Trương Tấn Xảo ngồi dựa ở một bên, nhìn người qua lại, không tiếp lời cô: “Cậu không đi tìm bảo bối? Lúc trước, cậu không bao giờ nhường người khác chuyện này.”

“Đây không phải là sợ giành được giải nhất, không có chuyện gì cho người khác hay sao.” Điểm tâm ngọt mà không ngán, là hương vị mà cô thích nhất, quản gia nhà Thiên Thành quả nhiên rất có tài

“Một ngày không tự luyến cậu sẽ chết sao, chắc là cũng nhận được thiếp mời, tớ cũng không rõ.” Trương Tấn Xảo lấy một miếng điểm tâm từ trong đĩa của cô cho vào miệng: Ừm, ngon

Hạ Diệu Diệu vỗ vào tay cô ấy nhưng không giành lại, cô biết là bọn họ đã chia tay, chỉ là tiếc vì không gặp được anh ta, với quan hệ của anh ta với Hà Mộc An thì nên đến: “Cậu xem mắt thế nào rồi?”

Trương Tấn Xảo cười: “Cậu không biết đâu, ngày hôm kia tớ gặp một tên hỏi tớ có xem anh ta là duy nhất hay không, có phải sẽ chỉ tốt với một mình anh ta hay không, anh ta thiểu tình mẹ.” “Nhỏ tuổi hơn cậu?” “Ừ, tớ còn tưởng gặp phải gái giả trai.” Trương Tấn Xảo cười lắc đầu: “Cái loại cảm giác phân tách làm hai đó, cho cậu cảm giác hai người ở hai thế giới khác nhau, rất chua chát

Cậu thật sự không đi tìm?”

“Tớ tìm cái gì?” Hạ Diệu Diệu áp sát vào cô ấy nói nhỏ: “Ăn cơm với Hà Mộc An? Cậu đừng giỡn, tớ còn muốn sống thêm vài năm.”

Trương Tấn Xảo cũng nói nhỏ: “Nghe nói anh ta dẫn Thượng Thượng đi.” Thỉnh thoảng anh sẽ đưa Thượng Thượng tới ở chung hai ngày

Cũng không quá đáng, đại khái là muốn nấu nước ấm luộc ếch, luộc chín tớ.” “Không tồi, còn muốn dùng nước ấm luộc cậu, nếu là tớ, trực tiếp làm bỏng cậu rồi.”

“Tân Xảo

Cậu càng ngày càng không dịu dàng, có phải là do đến tuổi rồi còn không gả đi được, tính tình liền như vậy.”

“Đúng vậy, nhanh chóng giới thiệu cho tớ một thanh niên tuấn tú đi.” “Bớt đi nha, cậu xem…” Hạ Diệu Diệu chỉ vào gần đó, hoặc là những cô bé đang làm nũng với ba mẹ, hoặc là nhóm các cô gái đang tụm năm tụm bảy cùng nhau quan sát những người đàn ông ở các độ tuổi khác nhau, hoặc là những cô gái đi với anh trai đang xấu hổ nhìn bạn làm ăn của anh mình.

“Nhìn thấy chưa, những cô gái trẻ tuổi đó ở trước mặt đàn ông mới được chú ý, như chúng ta…” Ánh mắt Hạ Diệu Diệu không khách khí lướt qua bản thân và Tân Xảo: “Chính là nên như vậy.” Vừa nói vừa lướt mắt qua: “Tối này có rảnh không, chúng ta đàm phán một hợp đồng, thế nào…” Trương Tấn Xảo thấy vậy cười không ngớt: “Cậu đó, Thiên Thành không nên mời người chỉ biết chụp ảnh mà không mua như cậu vào đây.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 411

“Cũng đúng.” “Haiz, cậu xem, người đàn ông đang đứng kế bên hoa bách hợp, CEO mới đến của Hồng Đại, năm nay bốn mươi tám, mất vợ.” “Cậu nhấn mạnh hai chữ cuối là có ý gì? Cậu nghĩ là cậu có thể lên hay là tớ có thể xông vào?” “Cho dù có xông tới chết cũng vô dụng, người ta cùng với vợ là tình yêu chân thành, mất vợ hai năm rồi, không có thói quen không tốt nào, luôn có khoảng cách với phái nữ, phẩm chất không phải bàn cãi.”

“Cậu nhìn tớ làm gì? Một người đàn ông tốt như vậy đáng tiếc lại không sinh cùng một thời đại với anh ta

Dù đã muộn màng rồi, tớ vẫn muốn nhìn bóng hình cô đơn của anh ta, chứ không phải là thành toàn sự ái mộ trong lòng tới đối với anh ta.”

“Thật là cao thâm.” “Haiz, có tác dụng gì, người sau tiếp bước rất nhiều, nhỏ thì mười tám, lớn thì năm mươi, oanh oanh liệt liệt, cũng không biết là lúc nào mảnh đất yên tĩnh trong lòng tớ mới được đánh thức, nhưng mà vậy cũng tốt, bây giờ gặp đều là cứu giúp.”

Hai người đang nói, ánh sáng màu vàng bỗng nhiên rực sáng giữa không trung, rọi sáng rực rỡ, đột nhiên lại tối lại, lại quay về ánh sáng mông lung đan xen với ánh trăng

“Nhìn thấy không, hai mươi món châu báu bị tìm thấy một món, cậu thật không động lòng? Cậu không có ý cùng đi tìm với tớ, cho dù chúng ta không hưởng, đem cơ hội ăn cùng với ngài Hà bán cho người khác cũng có thể phát tài một ít.”

“Nói như cậu sắp tìm thấy vật báu đến nơi.” Cô vừa nói vừa xiêu vẹo đi theo cô ấy, làm tăng thêm cao trào nhỏ cho nhóm người đi tìm kho báu.

Hai người bọn họ vừa đi, liền có hai phụ nữ cách cầu đá không xa đi đến, vừa nói vừa cười, một người tự tin ung dung thu hút ánh nhìn, một người cao ngạo sắc bén bình thường

Vương Tịnh Kỳ mặc một bộ váy dài bó sát màu đen, mái tóc dài bạch kim lượn sóng thả trên vai, thân hình thon thả yểu điệu, mang theo sức hấp dẫn của người phụ nữ trưởng thành, cô ta tiện tay cầm lấy ly rượu vang trên tay người phục vụ, cổ tay trắng ngần, vừa vặn đeo một chiếc vòng tay màu bạch kim, chiếc vòng bởi vì động tác không thể bình thường hơn này của cô ta nên đã phát ra ánh sáng như ánh trăng trong nước.

Vương Niệm Tư đang đi bên cạnh chồng mình đột nhiên nhìn qua, ánh mắt được tôi luyện từ nhỏ, chuẩn xác nhìn đến cổ tay của người phụ nữ lạ mặt: Đó là…

Trông rất quen…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.