Đám Cưới Hào Môn

Chương 290: Nói điều kiện



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cậu ta dựa vào cái gì mà đưa Thượng Thượng đi? Cậu ta là cái thá gì? Mày bị ngu à? Sao tôi lại nuôi dưỡng một đứa con ngu ngốc như vậy, bản thân không ra sao bị người ta lừa thì thôi đi, vậy mà còn cho cả cháu tôi đi

Đời trước tôi tạo nghiệt gì đây, tôi còn sống làm gì nữa, sống để nhìn từng đứa một làm tức chết tôi sao? Tôi…”

“Mẹ, chị gái con cũng rất đau lòng, mẹ đừng nhắc đến nữa.” “Đau lòng? Sao tao không nhìn ra nó đau lòng vậy?” Từ bé đã ngu ngốc, cho rằng có thể một tay che trời, bây giờ chịu thiệt cũng không biết rút kinh nghiệm

Có phải nó cảm thấy nó rất vĩ đại, cực kì giỏi giang, rất3biết nhìn thời thế hay không? Toàn thể nhân loại phải phát cho nó một giải thưởng làm cảm động người khác, đúng là khiến người ta buồn nôn mà.”

Người như vậy sớm đã không còn rồi, không còn nữa rồi

Không phải bạn tốt với người khác là sẽ nhận được báo đáp, không phải người xấu thì sẽ có thời đại của người xấu, cái thế giới này sớm đã không công bằng, lũ trẻ ngốc

Chân của bà chính là minh chứng rõ ràng nhất, hoàn cảnh hôm nay của Hạ gia bọn họ chính là sự thực chứa đầy nước mắt

Nhìn nhà họ Du từng làm việc ác, sớm đã chuyển khỏi cái khu sắp không còn ai ở này rồi, quần áo đẹp đẽ, tâm trạng thoải mái, đến anh cả Du như1vậy cũng sống tự tại hơn con trai bà.

Nhưng nhà họ thì sao? Chân của bà thì sao? Cuộc sống tốt đẹp của bà thì sao? Cái gì cũng không đổi được

Bồi thường chút tiền thì có tác dụng gì, có thể bù đắp được những mất mát mà bà phải nằm trên giường bao nhiêu năm nay sao? Có thể bù đắp lại việc bà không thể làm hết chức trách của người mẹ sao? Không thể nào.

Người này nên trở thành người xấu xa, mặc kệ người đó có con hay không: “Đời Thượng Thượng về cho tao, tao không cho phép anh ta lại gần Thượng Thượng.” Đồ xấu xa cướp mất cháu gái bà.

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa.”

“Mày tránh ra, mày bảo chị mày bây giờ lập tức đón Thượng Thượng về3cho tao, chúng mày không có thời gian thì để tao chăm sóc, để tạo chăm sóc.”

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, mẹ cho rằng Tiểu Ngư sao lại được về! Chị cũng không muốn…” Hạ Diệu Diệu đau đầu, không muốn cãi nhau với bà, sau khi chắc chắn mẹ không sao, cô cũng không chờ mong việc có thể nói lý gì với mẹ: “Mẹ nghỉ đi, đợi ngày mai chúng ta lại nói chuyện.” Cho dù bà Hạ có gào thét thế nào, Hạ Diệu Diệu vẫn đi thẳng về phòng, cởi áo khoác ngoài ra, nhìn Tiểu Ngư yên lặng ngồi ở bên giường nhìn cô, tâm trạng lập tức suy sụp.

Tham Khảo Thêm:  Chương 56: Chương 56

Hạ Tiểu Ngư sợ sệt nhìn cô cười một cái, mở miệng lấy lòng cùng tâm trạng không muốn bị vứt bỏ: “Chị…”Em ngoan ngoãn, em nghe lời, chị đừng không cần em, nước mắt lập tức đong đầy trong đôi mắt to tròn xinh đẹp.

Hạ Diệu Diệu lập tức chẳng còn chút tâm trạng nào nữa, đi qua vỗ vỗ đầu em gái: “Không còn sớm nữa, mau ngủ đi…”

Ngày hôm sau, bà Hạ giống như là nghĩ thông vậy, vừa dậy đã tự buộc tóc cho mình, mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay kẻ caro nhỏ mà bản thân thích nhất, rửa mặt, lại dùng một chút son môi mà con gái út để ở chỗ bà

Cả người đều tràn đầy tinh thần lại khoan thai bình tĩnh, nếu như không nhìn chân bà, bà cũng giống như những người mẹ khác, hiền từ ấm áp.

Bà Hạ nhẹ nhàng, không náo loạn nữa, ông Hạ9không biết người bạn đời cả tối không ngủ được bao nhiêu của mình rốt cuộc đã nghĩ cái gì

Chỉ là lúc con gái lớn đi vào gọi bọn họ ra ăn sáng, bà Hạ lần đầu tiên cầm tay con gái lớn, bảo con gái ngồi xuống, nhìn con gái, không hề náo loạn.

Ông Hạ cực kì kinh ngạc, cũng rất vui mừng.

Hạ Diệu Diệu không hề cảm thấy bất ngờ, cầm lại đôi bàn tay đã cự tuyệt nắm lấy tay cô nhiều năm, những vết chai do thường xuyên gấp giấy cũng khiến trái tim cô yên ổn sau thời gian dài không nhận được sự quan tâm từ mẹ.

“Con à…” Nước mắt của Hạ Diệu Diệu lập tức đong đầy hốc mắt.

“Hôn nhân và tình yêu không giống nhau, con từng yêu, cảm thấy những vết thương mà bản thân từng chịu sẽ nhạt dần đi, có những lúc cũng chịu tủi thân, mẹ biết

Nhưng con à, điều khác biệt chính là con không phải từng kết hôn rồi lại ly hôn, nên con không thể hiểu được cuộc sống trong đó.” Bà Hạ kéo tay cô lại gần hơn, bàn tay của con gái lớn giống hệt tưởng tượng của bà, ấm áp, mềm mại: “Ba mẹ bên nhà họ Cao có tán thành hai đứa ở bên nhau không?”

Giọng Hạ Diệu Diệu rất nhỏ: “Tán thành…” “Gần đây có mời con và Thượng Thượng đi ăn cơm không?”

Bà Hạ thở dài: “Diệu Diệu, bọn họ không phải không thích con, con rất tốt, mẹ tin cho dù con có Thượng Thượng, nhà họ Cao cũng rất muốn thử, bác sĩ Cao cũng là rất yêu con, nhưng mẹ nghe nói chuyện của Hà An, nhà họ Cao hình như không thích cậu ta.”

“Mę…”

“Ba con đã nói với mẹ chuyện của em gái con, cả chuyện công việc của Đại Vũ.” Bà Hạ cười châm biếm: “Thật sự không ngờ được lúc con còn trẻ lại câu được một cây đại thụ như vậy.”

“Me…”

“Không thích nghe à, không thích nghe thì chuyện nó vẫn như vậy, con đừng có suốt ngày an phận nhịn nhục, kết cục của việc an phận chính là vô hình chung bị người mạnh hơn con áp chế

Tham Khảo Thêm:  Chương 1498: Giết Ác Tặc

Giá trị của cậu ta chính là giá trị của con, giá trị của hôn nhân chính là nhờ đối phương mà tăng lên

Cậu ta có quyền có thể thì đã sao? Vì sao bỏ gần tìm xa lựa chọn Cao Trạm Vân? Sợ đàn ông quá ưu tú dễ bị người khác cướp mất? Sợ cậu ta sau này không cần con? Hay sợ sau này không sống được với nhau?”

“Con gái ngốc, giá trị của cậu ta chính là giá trị của con, con không thể vì sợ mua phải thuốc độc mà không kiếm tiền nữa đúng không? Con nghĩ xem, nếu như con lấy tiểu tử nhà họ Đào ở tòa nhà đối diện, con chẳng phải chỉ đáng giá như một cái xe điện thôi sao; con gả cho bác sĩ Cao nhiều lắm chỉ đáng giá một cái bệnh viện; con gả cho Hà An ít nhất cũng phải đóng một cái thành phố, như vậy thì ràng buộc cũng ít đi

Vì sao con cảm thấy mình chỉ đáng một cái bệnh viện mà bỏ đi thành phố chứ? Bởi vì thành phố đèn hoa rực rỡ, xa hoa trụy lạc? Vậy sao con không nhìn thấy được những căn bệnh virus, sinh lão bệnh tử trong bệnh viện?” “Mẹ, nó không giống nhau, con và Trạm Vân có tình cảm.” “Thượng Thượng là kết quả của một đêm tình của con sao?”

Hạ Diệu Diệu phát hiện sức chiến đấu của mẹ cô chưa từng giảm sút: “Con nói là bây giờ, con và Trạm Vân đã quen nhau sáu năm, con có tình cảm với anh ấy, còn với Hà An đã là quá khứ rồi.”

Bà nghe những lời bà lão đó nói thì không hề có ý tất cả đã là quá khứ: “Cho dù đã là quá khứ thì con không biết theo đuổi lần nữa sao? Chỗ Cao Trạm Vận con đừng nghĩ nữa, cả nhà người ta không đồng ý, kết quả tốt nhất của hai đứa là bỏ trốn

Đợi hai đứa bỏ trốn rồi, cả nhà bọn họ sẽ liên tục qua đây tìm ba con nói chuyện con cướp mất con trai của bọn họ, Thượng Thương con cũng không gặp được nữa

Nếu như con đã làm tốt tư tưởng chuẩn bị vứt bỏ tất cả để chạy trốn, thì mau đi đi, Đại Vũ cũng có thể nuôi được cả nhà, thiểu con cũng không chết

Mười năm không gặp, mẹ cũng chẳng thiếu cái gì, con cũng không phải chưa từng bỏ đi, gửi tiền về nhà là được, chúng ta sẽ sống tốt không khiến con lo lắng.”

“Mẹ…” Hạ Diệu Diệu không biết vì sao đột nhiên cảm thấy muốn khóc, cô gục trên chân mẹ, mặc nước mắt rơi xuống.

Bà Hạ cũng không quản cô, con cái mà, chỉ đến lúc đụng phải tường mới biết được nên lấy cái gì và có khả năng lấy cái gì, chứ không phải là muốn gì được đó: “Ba mẹ bên đó vốn đã không thích con, người ta có đồng ý cũng là vì nể mặt mũi con trai họ mà thôi, chẳng có liên quan gì đến việc con có tốt hay không

Tham Khảo Thêm:  Chương 577: Nắm Đấm

Con thử nói xem, con mang theo Thượng Thượng nhất định phải gả vào cái nhà vốn đã không thích con này lại càng không thích con làm gì?” “Ba Thượng Thượng giúp con áp chế người nhà họ Cao không cho họ bắt nạt con, con sẽ vui sao? Có phải rất vui khi dựa vào quyền thế của một người đàn ông khác sống rất uy phong trong nhà chồng mình không?” “Mẹ thấy, không bằng con bỏ chút công sức ở chỗ ba ruột của Thượng Thượng, dù thế nào anh ta vẫn chưa kết hôn, không chừng có thể thành.”

Lúc Hạ Diệu Diệu đi, bà Hạ lại bắt đầu gào thét: “Mày không nghe tao, được, mày hay rồi, mày có bản lĩnh, mày đúng hết

Gọi điện cho Hà An, Đại Vũ, lập tức gọi điện cho Hà An!”

“Tôi ồn cái gì chứ, cậu ta cướp mất cháu gái tôi còn tôi không được nói sao, không gọi tôi sẽ đâm đầu vào tường chết tại đây.”

Lúc Hạ Diệu Diệu quay lại bệnh viện đến quần áo cũng không thay, mắt thâm quầng thiếu ngủ, giống như từng đánh nhau với bảy tám người, toàn thân mệt mỏi

Cao Trạm Vân thấy vậy, bỏ đồ trong tay xuống, đi qua kéo cô lên sofa xoa vai cho cô: “Sao vậy?” Hạ Diệu Diệu dựa vào sofa, Hà Mộc An không ở đây thật tốt, không cần căng thẳng đối phó với người ngoài: “Hà Mộc An đâu? Đi làm rồi?” Sao mẹ cô lại nghĩ ra được việc bảo cô theo đuổi Hà Mộc An chứ, quả thật…

“Anh ta không nói, nửa tiếng trước đi rồi.”

Hạ Diệu Diệu híp mắt, nhìn trần nhà bệnh viện, nhìn bóng dáng mờ mờ hư ảo của Trạm Vân, cảm nhận được con gái đột nhiên chạy qua ôm lấy vừa mềm mại lại rất có lực, đột nhiên cảm thấy không chân thực cho lắm, tất cả trước

mắt sao cứ đong đầy trong hốc mắt

“Mẹ em nói gì à?” Cao Trạm Vân ấn huyệt trên đầu cố, cẩn trọng mở miệng

Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt dâng đầy.

Cao Trạm Vân lặng người, cúi đầu hôn lên trán cô, ngẩng lên ôm cô và Thượng Thượng vào lòng.

Hai người yên lặng dựa vào nhau, không ai nói chuyện

Ở chỗ khác, Hà Mộc An cùng thư kí lần thứ ba xuất hiện ở nhà họ Hạ, ánh mắt lạnh lùng, không chút cảm xúc.

“Một căn biệt thự cho được đúng không, ba người làm không nhiều, bảo tiêu cậu cũng phải đưa

Con gái tôi không danh không phận theo cậu ba năm, còn sinh cho cậu một đứa con gái biết nghe lời, lấy một bất động sản cũng không phải không được phải không? Nghe nói cậu cho người phụ nữ khác rất nhiều tài sản lưu động, không lẽ nào con gái tôi không được phải không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.