*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hà Mộc An không động đậy nữa, tiếp tục nhắm mắt lại
Hạ Diệu Diệu vội vàng bỏ chiếc giẻ lau xuống ra mở cửa
Đầu bếp Sát cung kính chào hỏi, rồi bảo người đem đồ ăn vào
Hạ Diệu Diệu chỉ ra ngoài ban công, hạ thấp giọng: “Đang ngủ ngoài kia.” Đồ ăn lặng lẽ được đem đến, rồi lại lặng lẽ đem ra ngoài.
Hạ Diệu Diệu tiếp tục ngồi trên sofa khâu lại chiếc vải bọc ghế mà tối qua Thượng Thượng làm rách
Thời gian cứ thế trôi qua, Hạ Diệu Diệu cắt sợi chỉ, rồi ghim kim vào cuộn chỉ, bọc lại tấm vải bọc lên mặt ghế, sau khi đã chắc chắn rằng ngồi rất thoải mái, cô mới đi vào phòng sách
Cô đang trong kì nghỉ cho đám cưới, công việc không quan trọng, hiện3giờ cũng không phải xử lí chương trình “ăn ý trùng khớp nhau”, mà là tìm tư liệu cho những công việc sau lễ cưới, đầu tiên cô cần đi sâu tìm hiểu Tiểu Hiên Tử
Hạ Diệu Diệu mở máy tính ra, đeo kính lên, tiện tay tải tài liệu mà sư phụ Phạm gửi đến, bắt đầu so sánh…
Thời gian trước khi Hà Mộc An tỉnh hẳn rất dài, anh cứ dùng dằng mãi, mơ hồ suốt năm phút rồi mới khiến não bộ tỉnh táo thật sự, tấm kính trước mặt đã được kéo rèm gấp, ánh sáng ngoài ban công vừa đủ để nghỉ ngơi, trên bụng được phủ một chiếc chăn mỏng, chiếc cửa kính bên trái đã được mở ra, để không khí được lưu thông với chiếc cửa bên phải, rất mát mẻ1thư thái.
Hà Mộc An cảm thấy rất thoải mái, nên tỉnh dậy chậm hơn, tỉnh rồi vẫn không muốn động đậy, cứ nằm như vậy, thân hình cao lớn để lộ giá trị đằng sau nó, khiến người ta không thể cho rằng anh là một người đàn ông bình thường cái tuổi lập thân, anh hoàn toàn nổi bật xuất chúng, điều đó phần nhiều đến từ sức hấp dẫn tự thân vốn có.
Hà Mộc An nằm một lúc, rồi mới từ từ ngồi dậy, ánh nắng mùa hè cứ thể kéo dài thời gian ban ngày, phớt lờ sự bắt đầu của buổi tối
Hà Mộc An cảm thấy mình mới ngủ một lúc, kết quả nhìn đồng hồ, không ngờ đã là năm giờ chiều, căn phòng trống trải, Hà Mộc An không cần nghĩ cũng biết6cô đã đi đón Thượng Thượng rồi.
Hà Mộc An bước đến trước bàn ăn, suy đoán, có lẽ trưa nay cô đã ăn một bữa đơn giản, Hà Mộc An dựa vào bàn ăn, tinh tế phát hiện ra rằng, ba chiếc ghế đã được bọc lại, Hà Mộc An tựa tay vào đó, chậm rãi nhìn ra ngoài ban công
Từ nay về sau, đây sẽ là nhà của anh..
Hà Mộc An thấy cảm giác này không tồi, tâm trạng anh cũng nhẹ nhõm hơn phần nào, anh đi về phía phòng ngủ, trong đó có một chiếc giường lớn, trên giường có hai chiếc gối, một chiếc chăn, chiếc rèm cửa đồng màu, trên bức tường đối diện giường ngủ đặt một chiếc ti vi, chiếc đèn ngủ vừa tầm với, cùng với tủ quần áo, một chiếc4ghế dài, và chẳng có thêm chút đô nào nữa.
Hà Mộc An nhìn lướt qua, rồi mở cửa tủ, bên phải là quần áo của cô được xếp rất gọn gàng, còn bên trái chiếm phần lớn diện tích căn tủ, không có gì cả, nhưng có vài bộ đồ không cần kích cỡ, thậm chí không cần hỏi ý kiến người mặc, ví dụ như bộ đồ ngủ, đôi dép lê của đàn ông, ví dụ như những thứ đồ dùng một lần.
Hà Mộc An nhìn hai bộ đồ ngủ áo rời quần treo rất cô độc trên phía tủ bên trái, anh lấy một bộ ra, đi vào phòng tắm của phòng ngủ chính.
Khi đi ra, anh dùng khăn tắm lau tóc, đi vào nhà bếp, hơi đói nên lấy một quả dưa chuột trong tủ lạnh3ra, rửa qua rồi cắn một miếng, rồi lại nhìn đến thức ăn trên bàn
Anh đứng bên cạnh, nghĩ xem nên làm gì, có nên để nóng lại không, dù sao cô cũng không phản đối việc ăn thức ăn thừa, hơn nữa cô đi đón con rồi, trong hoàn cảnh này, với tư cách người đàn ông của gia đình, anh nên làm gì đó
Nhưng một đặc điểm của mùa hè, đó là, ánh nắng năm sáu giờ chiều đang vào lúc gay gắt, những người ăn cơm vào lúc đó không nhiều, anh không chắc rằng Diệu Diệu đã đói chưa, hơn nữa..
anh chưa bao giờ hâm nóng lại thức ăn.
Hà Mộc An lại cắn thêm một miếng dưa chuột, mỉm cười, tự mình thấy khó chịu với cái mùa này, bởi vì nó khiến anh không biết nên làm gì bây giờ.
Tiếng cánh cửa mở ra.
Tiếng nói liến thoắng của Thượng Thượng đột nhiên tràn ngập căn phòng: “Con còn thích cả cây dạ hương, thích hoa nhỏ, thích bồ công anh! Thật ra, trong sách nói rằng bồ công anh có thể bay! Chủ nhật chúng mình đi mua được không mẹ! Mua một chậu bồ công anh thật to!”Thượng Thượng phấn khích ném chiếc cặp sách lên sofa, quay đầu lại, cô bé bỗng nhiên nhìn thấy người đang ngồi cạnh bàn ăn, vui mừng chạy lại gần: “Ba ruột, ba ruột, ba về rồi à, con nhớ ba quá!” Rồi cô áp má mình vào ngực ba.
Hà Mộc An bế cô bé lên, từ nay về sau, những cử chỉ thân mật này của con gái chỉ dành cho mình anh là đúng rồi
Bấy giờ, Hạ Diệu Diệu mới nhìn thấy anh đã thay bộ đồ ngủ, cô hơi ngạc nhiên, cô tưởng rằng khi về nhà, anh đã đi rồi, hoặc là Thượng Thượng sẽ khiến anh thức giấc
Không ngờ rằng anh đã tắm xong? Không về à? Nhưng không thể hỏi thẳng, thế nên cô khách khí bình luận một cách khách quan: “Quần áo rất vừa người anh.” Hà Mộc An nhìn bộ đồ ngủ: “…” Hạ Diệu Diệu thay dép lê ra, liếc nhìn Thượng Thượng: “Không phải con đã bảo tuần này mua nhà cho Quả Bóng Nhỏ rồi sao, sao lại còn mua hoa.” Rồi cô nhấc chiếc cặp của Thượng Thượng lên để lên kệ dép, quay đầu đi vào phòng ngủ thay quần áo, trời nóng thế này, ở nhà mặc đồ mát mẻ thôi, nhưng bộ đồ ngủ của Hạ Diệu Diệu cũng rất kín đáo, rất bình thường, giống như bộ của Hà Mộc An, không có chút gì khiến người ta nghĩ lung tung cho được.
Hạ Diệu Diệu gỡ dây buộc tóc ra, dùng tay cuốn tóc lại: “Anh ở đây ăn cơm?” Rồi cô buộc tóc lên.
“Con vừa mua nhà vừa mua hoa! Quả bóng nhỏ sẽ thích bồ công anh cho mà xem!” Thượng Thượng vội vàng nhắc lại: “Ba ơi, nhanh lên.”
Hạ Diệu Diệu liếc nhìn con, thấy cô bé ngồi gọn trong lòng Hà Mộc An, để Hà Mộc An tìm phim hoạt hình cho mình, chỉ muốn phàn nàn việc cô bé cách xa cả nghìn tấc với “người thừa kế” mà Hà Mộc An nói: “Về nhà là xem ti vi, con không còn việc gì để làm nữa rồi có phải không!”
“Có chứ, con còn có thể ăn kem
Chỉ là mẹ không đồng ý!” Thượng Thượng mở to mắt, nhìn mẹ chớp chớp.
Hạ Diệu Diệu cảm thấy với trí thông minh này, đừng nói làm nữ hoàng đế, cho dù là làm nữ hoàng cũng có thừa, dù sao thì chém gió không cần giả vờ: “Con ăn một cái mẹ xem nào.”
Hạ Thượng Thượng vội vàng quay đầu lại: “Ba ruột ơi, sao ba còn chưa tìm ra, đưa đây cho con, ba không nhanh bằng con.” Hà Mộc An nhìn về phía Thượng Thượng, không đợi cô hỏi thêm, nói luôn: “Bữa tối tí nữa sẽ đem đến, ăn xong rồi đi, tối nay có buổi họp.”
“Công ty anh còn họp tối à?” Hà Mộc An hơi bất ngờ: “Bên đó lệch múi giờ.” Hạ Diệu Diệu bỗng phát hiện ra tại sao anh hơi bất ngờ, xem cô ngốc chưa, người như anh làm sao có thể chỉ họp vào một thời gian cố định.
Hạ Diệu Diệu không muốn tiếp tục màn trình diễn trí tuệ của mình nữa, quay người đi thu dọn thức ăn trên bàn, dù sao anh cũng sẽ không ăn nữa: “Anh xem xem trong phòng sách còn thiếu gì không thì nói với em, em mua giúp anh.” Cô dùng một chiếc kệ đứng ngăn phòng sách ra làm hai: “Còn có thứ nào dùng không tiện tay thì bảo em, mà anh muốn tự mình đổi cũng được.”
“Em đã chuẩn bị vài bộ quần áo, em nhớ rằng anh có người chuyên lo liệu quần áo cho anh, nên không mua nhiều, nếu anh có thời gian, có thể bảo bọn họ chuyển đến đây.”
Thượng Thượng bỗng quay đầu lại, tò mò hỏi: “Ba ruột ơi, sao ba không giúp mẹ sắp xếp đồ đạc? Trước đây ba kia luôn giúp mẹ thu xếp.” Hỏi xong rồi cô bé lại tiếp tục chú ý vào phim hoạt hình.
Hà Mộc An bỗng sững người lại
Hạ Diệu Diệu bưng thức ăn vào bếp, né tránh bầu không khí khó xử đó
Hà Mộc An thấy vậy nên không qua đó, anh vuốt đầu con gái, giở khóc giở cười, không thể vứt cô bé ra sau núi nuôi lợn được.
Bữa tối rất thịnh soạn, đó là đối với Hạ Thượng Thượng mà nói.
Hạ Diệu Diệu không ăn nhiều vào buổi tối, vì sự nghiệp giảm béo, vì có thể vui vẻ khi đi mua quần áo.
Hà Mộc An dưỡng sinh, lượng thức ăn buổi tối rất khoa học
Chỉ có Hạ Thượng Thượng cúi đầu ăn nhồm nhoàm, rất vui vẻ, không hề cảm thấy mình đã làm sai điều gì, vừa ăn vừa phàn nàn: “Ba ruột ơi, đừng gọi con là Hà Thượng Thượng, khó nghe lắm.”