Đám Cưới Hào Môn

Chương 571: Tình yêu với thủ môn (4)



Xem ra Hàn Thanh đã nắm được cơ hội hiếm có gả vào nhà giàu

LÀ3 “Lớp trưởng Hạ..” Hàn Thanh kéo dài âm cuối mềm mại, nhẹ nhàng đong 2đưa cánh tay của Hạ Diệu Diệu, ánh mắt lấy lòng, vừa đáng thương vừa 5long lanh trong sáng, khiến người ta không thể sinh ra tâm trạng chán4 ghét

Dù sao cũng là người trưởng thành, tuy rằng động tác củ0a Hàn Thanh mềm mại, thế nhưng cũng có chút thông minh đúng chỗ của người trưởng thành, lỡ bị từ chối cũng đã để lại bậc thang cho mình

Hạ Diệu Diệu nể tình cười khúc khích

Làm người không đánh người cười, huống chi còn là bạn học cũ, chuyện tùy hứng có thể châm trước trong trường hợp như mừng ngày thành lập trường, không bị người ta thù dai: “Sao hả, sao hả, chuyện đầu có to tát gì khiển mấy cậu phải tự mình đến đây, rất xấu hổ đó

Mấy cậu vừa đến sao?” Hàn Thanh thở phào

Cô ta thật sự sợ Hạ Diệu Diệu cáu lên, khiến mọi người không còn mặt mũi

Cũng may Hạ Diệu Diệu vẫn thích kết thiện duyên như trước, có điều này thì dễ nói chuyện rồi

Người phụ nữ cầm cái bóp tinh xảo tùy ý liếc nhìn, ánh mắt khinh thường đặt lên người Hạ Diệu Diệu, lại không nhanh không chậm mở miệng nói một cách rõ ràng: “Vừa đến, vừa đến đã gặp phải cậu.” Cũng không biết là cái số phận gì nữa: “Không thể so sánh với lớp trưởng Hạ

Lớp trưởng Hạ mới đến sớm, không hổ là sinh viên tài cao do trường học chúng ta bồi dưỡng được, luôn luôn nhớ mong trường học

Bọn tôi chỉ đến để đủ số thôi.” “Còn không phải sao? Sao tình cảm của lớp trưởng Hạ đối với trường học có thể giống với chúng ta được

Tôi nhớ trước kia lớp trưởng Hạ không chỉ là lớp trưởng lớp chúng ta, còn là Phó hội trưởng Hội Sinh viên của ngành, Phó hội trưởng Hội Sinh viên của trường

Vừa nói đến đây, e rằng trường chúng ta cũng rất nhớ lớp trưởng Hạ, dù sao lúc ở trường, lớp trưởng Hạ đã đóng góp rất nhiều

Nói rồi, cô ta hừ một tiếng: Nịnh hót, mách lẻo, nịnh nọt chủ nhiệm, tính xấu gì cũng có, phiền nhất là người như vậy

Nhưng đa số những người này sau khi bước vào xã hội đều không có nhiều thành tựu

Đứng trước mặt những người như vậy, cô ta cảm thấy có sự thoải mái không tên.

Hạ Diệu Diệu ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hai người bọn họ, giả vờ không nghe thấy sự trào phúng của hai người họ, khiêm tốn bảo: “Đâu có, làm đúng khả năng thôi

Trên phương diện học tập cũng không cần nhiều thời gian lắm, tùy tiện thi là có thể đạt được hạng nhất

Ngày nào Hội Sinh viên cũng gọi điện thoại bảo tôi qua, tôi cũng bị bọn họ phiền chết, bất đắc dĩ nên mới phải đi hỗ trợ

Muốn tôi làm Hội trưởng mà tôi còn chưa có thời gian, cho nên nói đến cống hiến với trường học thì tôi không có nhiều lắm, không bằng Phương Thậm.”

Nói đến Phương Thậm, đó là nam sinh trong lòng biết bao nhiêu nữ sinh khóa đó, mức độ chói mắt còn hơn các ngôi sao đang hot bây giờ, không phải ai cũng có thể nói chuyện với cậu ta

Cũng vì cậu ta là Hội trưởng Hội Sinh viên, biết bao nhiêu nữ sinh dốc sức muốn vào được vào hội sinh viên cũng không thành công

Tham Khảo Thêm:  Chương 348

Lúc đó Hạ Diệu Diệu là người duy nhất có thể tiếp xúc gần gũi với cậu ta

Không còn nghi ngờ gì nữa, câu nói này của Hạ Diệu Diệu đã tấn công vào hết thảy những người từng có ý đó với Phương Thậm

Hừ, trước đây bà rất ưu tú nhé! Người phụ nữ cầm bóp lập tức xanh mặt

Tuy rằng đã kết hôn sinh con từ lâu, trước kia có từng thầm thích Phương Thậm hay không cũng không ai biết, thế nhưng cô ta vẫn cảm thấy Hạ Diệu Diệu đang nói mình, cười nhạo mình nên tức đến trắng mặt! Hạ Diệu Diệu lập tức ân cần hỏi: “Cậu sao vậy? Nhìn sắc mặt của cậu không tốt lắm, có phải là đến đây quá gấp nên chưa ăn sáng không? Đúng lúc trên quảng trường sau lầu một có bán thức ăn sáng, giống y như nhà ăn lúc trước của chúng ta đây, đi ăn thử xem.” Tạm biệt không tiên

Người phụ nữ cầm bóp tức giận, há miệng muốn nói gì đó.

Người phụ nữ mặc cái váy bó eo màu tím cản lại: “Quả thật vẫn chưa ăn cơm

Sáng sớm bọn tôi đến đây, vốn tưởng rằng sẽ rất thuận lợi, nào ngờ bị kẹt xe, cho dù lái chiếc Benz cũng không thể chạy nhanh

Vất vả lắm mới chạy đến cửa, vậy mà chỗ này lại không có chỗ đậu xe, khiến bọn tôi buồn bực chết đi được..

Cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể để chị Thanh bảo tài xế đến lái xe đi nên mới muộn, sớm biết như vậy không bằng gọi taxi đến đây

Nếu không phải chị Thanh có tài xế, bọn tội còn phải chạy vòng vòng bên ngoài.” Khổng Đồng Đồng nghe vậy nhịn không được cười xì ra tiếng

Hàn Thanh, Hạ Diệu Diệu, người bên trái, người bên phải lập tức nhìn về phía Khổng Đồng Đồng

“Cậu cười cái gì?” Khổng Đồng Đồng oan lắm! Đương nhiên là cười mấy người nói khoác có tài xế: “Lúc nãy..

Lúc nãy gặp phải bạn học cũ, mấy cậu ấy kể chuyện cười, bây giờ tôi mới nghĩ đến ý của câu chuyện cười đó nên mới không nhịn được cười…” “Cậu cũng ngốc quá rồi.” Người bên phải không vui liếc nhìn cô, luôn cảm thấy cô đang cười mình nhưng lại không tìm ra được mình có chỗ nào đáng cười! Thật đáng ghét! Người cầm bóp hàng hiệu ở bên trái giống như không hài lòng lắm

Cười cái quỷ ấy, chỉ số thông minh thấp, lúc trước đi học đã ngớ ngớ ngẩn ngẩn rồi, quỷ nghèo trong ký túc xá, không ngờ bây giờ vẫn còn ngớ ngẩn như vậy: “Hai cậu qua đây thế nào?” Hạ Diệu Diệu cười, hiểu rất rõ tâm tính của đối phương

Nịnh hót người khác vì một thứ gì đó liền muốn phóng đại những thứ mình sở hữu, để người khác cũng cúng bái mình như mình cúng bái người khác, ai cũng có loại tâm tính này, rất bình thường: “Đi tới.” Khổng Đồng Đồng nhanh chóng mờ mịt gật đầu, ra vẻ như thiếu nữ “vô tri”

“Đi tới?” “Ừm, tôi cảm thấy buổi tụ hội long trọng như thế này, nhất định trường học sẽ liên hợp với cục giao thông, thi hành việc quản lý đường

Vì vậy mấy ngày trước tôi đã mua một căn nhà ở gần đây, chỉ sợ sẽ xuất hiện tình trạng như cậu nói lúc nãy, xem ra chuyện tôi để phòng chu đáo là rất đúng, ha ha.” Hạ Diệu Diệu mang vẻ mặt thản nhiên

Tham Khảo Thêm:  Chương 12

Người cầm bóp ở bên trái lập tức đen mặt

Người mặc váy tím cũng không tốt hơn là bao: Vì muốn không kẹt xe nên mua một căn phòng là khái niệm gì? Trường Thu Môn không phải là khu vực hẻo lánh, giá phòng gần trường càng không phải nói mua là mua được! Người cầm bóp ở bên trái tức giận nhìn về phía Hàn Thanh, ánh mắt ai oán: Cậu nhìn xem cậu ta là người thế nào! Chúng ta tốt bụng xuống dưới gặp cậu ta, cậu ta lại nói cái gì! Mạnh miệng! Nói bừa! Bản thân cậu ta được bao nhiêu cậu ta không biết sao! Mặc cái áo thun tồi tàn! Nhất định là giả vờ! Là vì muốn làm cho chúng ta xấu hổ! Chắc chắn là như vậy! Không biết tốt xấu! Nếu không phải nể mặt cậu, bọn tớ sẽ không chịu đựng đâu! Hàn Thanh hơi ngẩn người

Chuyện này..

Chuyện này..

“Lớp trưởng…” Cậu không cần ganh đua với mấy cậu ấy, có thì có, không có thì không có, phải thành thật, không cần khoác lác vì mặt mũi

Nhưng Hàn Thanh không nói ra được câu như vậy

Lớp trưởng Hạ chỉ thuận miệng nói vậy, cô ta bước lên dạy dỗ người ta chỉ khiến cô không còn mặt mũi, không có ý như vậy cũng biến thành có ý như vậy

Hàn Thanh không thể làm như vậy được! Người váy tím thấy Hàn Thanh không nói lời nào, vội la lên: “Ồ..

Mua ở đâu vậy, lát để bọn tôi đến xem thử nhé!” Người váy tím nói vậy, còn cố tình nhìn Hạ Diệu Diệu

Ánh mắt của cô ta đặt trên người cô, ép cô phải nói rõ ràng! Hạ Diệu Diệu nghe vậy, không hề để tâm mà lấy ra ba tấm thẻ từ, hai chiếc chìa khóa ra từ trong túi quần vận động: “Cầm

Hai căn nhà Tây bên Thủy Cư, một căn bến đường Thu Môn, còn hai căn khác thì hơi xa nên khỏi đi.” Nói rồi, cô cất hai chiếc chìa khóa đi, tùy ý ném mấy cái còn lại cho bọn họ: “Xem xong thì liên hệ bộ phận thư ký của tôi, đây là danh thiếp, sẽ có người đến cửa lấy lại

Tôi và Đồng Đồng còn muốn đi chỗ khác, không nói chuyện với bốn cậu nữa

Tạm biệt.” Nói rồi, cô dẫn Đồng Đồng Xoay người rời đi, hoàn toàn không thèm để ý đến chìa khoá và danh thiếp mình đã ném qua.

Người phụ nữ cầm bóp ở bên trái ngớ ra

Người váy tím nhìn cái thẻ từ duy nhất bị rơi xuống đất

Lúc nãy Hạ Diệu Diệu chẳng hề có ý nhặt lên, giống như mất nó cũng chẳng đáng kể gì

Người mặc váy tím ngồi xổm xuống, nhặt nó lên

Nhìn thấy biểu tượng trên đó, cô ta đột nhiên căng thẳng, sau đó sợ hãi nhìn về phía Hàn Thanh

Lúc nãy mấy người bọn họ..

Lúc nãy..

giống như đã bị vả mặt!

Lúc này không cần bất kỳ người nào nhắc nhở, Hàn Thanh đã đuổi theo Hạ Diệu Diệu ở đằng trước từ lâu: “Cậu xem, cậu xem, bọn họ rất phiền, chỉ nghĩ muốn nói chuyện thật lâu với cậu, lại làm lỡ chuyện của cậu.” Cô ta hoàn toàn không đề cập đến chuyện xem nhà

Tham Khảo Thêm:  Chương 265

Vẻ mặt của Hạ Diệu Diệu hờ hững

Dù lời của người khác có khó nghe đến mấy, cô cũng không cần phải đuổi tận giết tuyệt, không cần thiết

Hơn nữa cô cũng không thèm để ý mấy người này nghĩ về mình ra sao, chuyện này không thể gây ra chút gợn sóng nào trong lòng cô.

Hàn Thanh nhanh chóng ra hiệu cho đám người đang ngây ngốc ở phía sau chạy theo

Cô ta giật lấy chìa khóa, thể mở cửa từ ba người đang ngơ ngác, sau đó nhanh chóng đặt lên tay của Hạ Diệu Diệu: “Cả đời này bọn họ cũng chỉ có thể chạy theo xách dép cho người khác, không có mắt nhìn, chỉ biết gây rắc rối

Lớp trưởng cậu đừng chấp nhặt với bọn họ nhé.” Hàn Thanh không quen xin lỗi như vậy, nói hơi lắp bắp, thế nhưng thái độ rất tốt, Hạ Diệu Diệu lắc đầu: “Không có gì, việc nhỏ mà thôi

Nếu mấy cậu không có chuyện gì, tôi và Đồng Đồng còn phải đi thăm Tử Ngọc, không đi cùng với mấy cậu được, mấy cậu không ngại chứ.” Hàn Thanh và ba người phụ nữ phía sau cô ta nhanh chóng xua tay: “Không ngại, không ngại

Cậu cứ đi đi, cậu cứ đi đi.” Giọng điệu của bọn họ rất khiêm tốn, thái độ rất tốt, vô cùng thức thời

Khóe miệng của Hạ Diệu Diệu nhẹ nhàng cong lên, coi như tạm biệt, sau đó cô dẫn Đồng Đồng đi mất

Sau khi nhìn hai người rời đi, bốn người thở phào: Mất hết mặt mũi! Hàn Thanh đột nhiên quay đầu, nhìn ba người với vẻ không vui: “Lần này mấy cậu vừa ý chưa!” Ba người cúi thấp đầu, lớn như vậy rồi còn mất một kiểu này, thật đúng là không còn mặt mũi để ra ngoài

“Nói với mấy cậu bao nhiêu lần rồi! Không được trông mặt mà bắt hình dong! Lại nói lớp trưởng Hạ có gì không tốt đây? Sắc mặt hồng hào, nói chuyện thẳng thắn, con mắt nào của các cậu thấy cậu ấy chán nản?” Người cầm bóp ở bên trái lấy dũng khí nói: “Tiểu Thanh, đừng nóng giận mà

Bọn tớ có mắt mà không thấy núi thái sơn, bọn tớ xin lỗi

Lần sau gặp lớp trưởng, bọn tớ nhất định sẽ nghe lời như lính.” Càng lớn thì càng có thể thu tự tôn lại, không băn khoăn và quật cường nhiều như trước, cũng biết tự xét lại mình

Người nghe cũng không cần biết đối phương có thật lòng hay không, có thể làm ra thái độ chân thành nhận sai là được!

phía bên kia, Khổng Đồng Đồng cười không dùng được

Đến khu vực hồ Minh Nguyệt bên kia, cô ngồi xuống cái ghế trong đám cây nhỏ: “Thật đúng là quá thú vị

Cậu nói xem sao bọn họ không đỏ mặt nhỉ? Người để ý tài xế như vậy mà biết, đoán chừng đang khóc đấy…” Ha ha ha! Không được rồi, cô phải cười thêm một lúc nữa! Hạ Diệu Diệu thấy cô cười, khóe miệng cũng cong lên

Thế nhưng điều kỳ lạ là thật ra trong lòng cô không muốn cười lắm, thậm chí còn không biết điểm buồn cười ở đâu

Giả dụ bây giờ người bạn học váy tím mà cô không thể gọi được tên, nói chuyện mỉa mai kia có thể nhẹ giọng nói chuyện làm ăn với cô, nếu có thể thì cô vẫn sẽ giúp đỡ cô ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.