*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khổng Đồng Đồng được xem một vở kịch mà không phải kịch, còn đâu tâm trạng để ngắm trai đẹp nữa.
Khổng Đồng Đồng tức tối đi về, còn chưa bước đến rừ5ng trúc thì thấy ba người đứng ở đằng trước, nhất thời bước thình thịch đi đến, mở to mắt tố cáo với Trương Tấn Xảo.
Trương Tấn Xảo thấy vậy chỉ biết cười bất lực, đứa trẻ này càng ngày càng không muốn trưởng thành.
Lộ Hi Ngọc cười khinh miệt: “Tôi đến chỉ để nhắc cậu một câu, cho dù cậu nhìn thấy rồi cũng đừng quá vui mừng tự mãn, đàn ông đối với tôi mà nói, muốn có thì có, không muốn thì bỏ.
Người đàn ông nào đắc tội tôi, thì tôi đảm bảo sẽ khiến cho anh ta phải nhớ tôi cả đời.Hạ Diệu Diệu đột nhiên mở miệng: “Cô giáo Lộ, tôi biết cô giỏi giang, bản thân cô ngủ không say thì tự mình biết là được rồi, chuyện của cô chúng tôi không có hứng tìm hiểu.” Lộ Hi Ngọc nhìn Hạ Diệu Diệu, cô ta có cả ngàn lời đáp lại, nhưng vì chuyện này mà đắc tội Hạ Diệu Diệu thì không đáng, chuyện giữa cô ta và nhà họ Đào còn chưa xong, ai mà biết được Hạ Diệu Diệu hứng lên sẽ giở trò gì đó.
Chỉ vì Khổng Đồng Đồng và chút mặt mũi, quả thực không đáng! Lộ Hi Ngọc tính toán rất nhanh, bình tĩnh nhìn Khổng Đồng Đồng – người thua cuộc, đừng tưởng rằng bây giờ cô ta như vậy thì mừng thầm trong lòng.
Khổng Đồng Đồng khi xưa đã thua thì bây giờ càng không thể thắng, càng không có tư cách cười cô ta.
Lộ Hi Ngọc đây cho dù có ly hôn thì cũng tốt hơn cô ta nhiều.
Lộ Hi Ngọc kìm lại sự căm ghét đối với Khổng Đồng Đồng, quay người đi luôn.
Khổng Đồng Đồng vẫn muốn nói gì đó.
Trương Tấn Xảo vội vàng kéo cô lại: “Cậu đừng quá xốc nổi.” Khổng Đồng Đồng thấy con tiện nhân đã đi xa rồi, tức đến không thở được: “Cậu nhìn cô ta đi, nhìn cái dáng vẻ để tiện kia, ban đầu, lúc đó…” Khổng Đồng Đồng không kìm được rất muốn khóc, không phải là khóc cho Đào Thành Phong, chỉ là trong lòng ấm ức.
Tình yêu bị con hồ ly tinh đó cướp mất, thể mà cô ta dám nhục mạ cô.
Khi ấy Lộ Hi Ngọc mặt dày mày dạn nhưng không làm cô khó xử như bây giờ, cô đã làm sai điều gì mà phải chịu đựng những điều này? Chỉ vì cô đã nhường nhịn sao! Vì cô không làm ầm lên để người đắc tội cố không được chết tử tế, là do cô tự chuốc lấy, cô không có bản lĩnh.
Vậy bây giờ có phải là cô nên giết chết Đào Thành Phong và ả Lộ Hi Ngọc kia không, có phải làm vậy thì hai người họ mới vừa lòng?
Ép người quá đáng! Khi bị đá Khổng Đồng Đồng cũng không cảm thấy uất ức như bây giờ, không biết thế giới này bị làm sao vậy! Cô là người bị hại mà lại bị kẻ chủ mưu diễu võ dương oai vũ nhục, thật sự rất muốn xông lên tát cho Lộ Hi Ngọc một cái! Nhưng cô không phải là một người như vậy, chuyện của Đào Thành Phong, của Lộ Hi Ngọc của nhà họ Đào liên quan gì đến có chứ! Khổng Đồng Đồng thấy uất ức đến mức tim gan phèo phổi xoắn cả lại, cô muốn phát tiết: “Tại sao mấy người các cậu lại để ý đến cô ta, tại sao? Rõ ràng là biết tớ ghét cô ta mà còn làm vậy.” Hạ Diệu Diệu đưa một chiếc áo T shirt đến: “Cậu lau nước mắt đi, chẳng có ai để ý đến cô ta cả, lúc cậu đến cũng là lúc bọn tớ chạm mặt với cô ta, còn chưa nói gì cả thì cậu đã bước đến rồi.
Hơn nữa bọn tớ cũng chẳng có gì để nói với cô ta, lần trước gặp ở quán ăn vặt sau trường Hà An còn uy hiếp cô ta.
Cô ta xuống tay nhanh như thể còn chẳng phải là vì sợ không được chia cái gì sao.
Nếu như cậu không phục thì hãy đuổi theo nói cho cô ta biết, kết cục của cô ta bây giờ đều do một tay cậu thiết kế, người nên ngửa đầu cười lớn là cậu mới phải, đừng để cô ta đắc ý.” Hạ Diệu Diệu nói xong, ra hiệu cho Khổng Đồng Đồng mau đi nhanh.
Khổng Đồng Đồng bật khóc, cầm lấy chiếc áo lau nước mắt, may mà hôm nay cô không trang điểm, nếu không thì khó coi lắm: “Cậu nói thật chứ?” “Đoạn đấy.” Khổng Đồng Đồng cảm thấy chắc cũng phải đến tám chín phần là thật, cô bắt đầu đắc ý, lời nói của Hà Mộc An rất có sức nặng, chắc chắn đủ để nghiền nát tế bào não của cô ta, cô ta vội vã lấy tiền như vậy chắc chắn là sợ sau này không lấy được xu nào.
Khổng Đồng Đồng đắc ý được đúng ba giây rồi lập tức xụ mặt xuống, đứng ngồi không yên: “Diệu Diệu, Diệu Diệu…” Bây giờ nhà họ Đào thành ra như vậy, có phải là hơi…
Cô cắn răng, thật sự không làm nổi chuyện bỏ đá xuống giếng.
Con tiện nhân đó làm bao nhiêu việc như thế sẽ phải nhận hậu quả gì chắc là cô ta phải tự biết, cái gì mà lấy đi những gì thuộc về cô ta chứ, cô ta đã cuỗm hết tất cả tài sản của nhà họ Đào.
Hừ, rồi có ngày tự chuốc lấy họa thôi.
Hạ Diệu Diệu thấy cô không khóc nữa thì mới bước đi tiếp.
Trương Tấn Xảo đập nhẹ Khổng Đồng Đồng một phát: “Không hỏi gì đã xông đến gào thét rồi, nhìn bản lĩnh của cậu kìa.” “Là cô ta cố ý làm tớ hiểu lầm.“.
“Giờ thì biết rồi, đúng là ngốc quá.” Khổng Đồng Đồng lại bắt đầu đắc ý: “Dám lên mặt với tớ, cô ta không sợ Diệu Diệu bóp chết à.” Khổng Đồng Đồng hưng phấn nói với Hạ Diệu Diệu: “Cảm ơn cậu nhé, còn cả vị đó nhà cậu nữa, không có mặt mà cũng hữu dụng như vậy quả nhiên là bùa hộ thân cấp đại thần, quay về tớ sẽ đưa cậu đi tắm rửa sạch sẽ báo đáp anh ta.”
Hạ Diệu Diệu rất muốn gõ đầu Khổng Đồng Đồng, có lẽ nào nguyên nhân thật sự là do chưa kết hôn nên cô ấy nói chuyện càng ngày càng chẳng ra làm sao? Khâu Linh nhìn mấy cô bạn thở dài cảm khái, con người Khổng Đồng Đồng có quá nhiều khuyết điểm, nhưng mà tấm lòng lương thiện, chỉ là đừng hy vọng cô ấy đạt được thành công.
“Các cậu đi đâu?” Tâm trạng Khổng Đồng Đồng đã tốt lên, chuyện của Lộ Hi Ngọc liên quan gì đến cô, cô không vui cũng chẳng buồn.
Trương Tấn Xảo giật áo T shirt từ trong tay cô về: “Toàn là nước mũi của cậu, tớ mặc làm sao đây.” Khổng Đồng Đồng vội đáp: “Lát nữa mua cho cậu một chiếc.” “Tiền Quân gọi điện thoại đến nói mọi người đều tập trung ở sân vận động, gọi chúng ta qua đó.”
“Tớ thấy, Lý Hưng Hoa mà béo thêm chút nữa thì có thể để luôn được rồi đấy, hahaha!” “Tiền Quân cậu qua đây cho ông, cậu có tin không ông đây chỉ cần ngồi xuống là có thể đè chết cậu, cậu có tin hay không?” “Sợ quá đi!” Tiền Quân cười càng lớn hơn: “Cậu béo! Còn phải xem xem cậu có nhích nổi qua đây hay không đã!” “Hừ! Không cho cậu biết tay thì cậu còn chưa biết sự lợi hại của ông đây!” Tiền Quân bây giờ đang lúc đắc ý, sự nghiệp thuận lợi gia đình êm ấm, con cái hoạt bát đáng yêu, giờ vợ lại bầu thêm đứa nữa.
Địa vị đứng trên mọi người, đến trường dạo quanh một vòng luôn được mọi người tung hô săn đón, đúng là cuộc đời quá mỹ mãn rồi.
Giờ đây chỉ cần anh ta hồ một cái là có cả trăm người đáp lại, còn có được một số anh em huynh đệ thật lòng không vì lợi ích làm tri kỷ.
Giờ anh ta không phải e dè điều gì cả, cứ coi như mình vẫn là chàng sinh viên ngày đó, muốn điện thế nào thì điện thế đó.
Khóa nào khóa đầy tự tụ họp lại nói chuyện với nhau.
“Tiền Quân, cậu vẫn còn liên lạc với Hạ Diệu Diệu?” Tiền Quân đã hơi say rồi, lập tức đáp lại: “Còn chứ, sao lại không, tết năm nào chả gặp!” Lý Hưng Hoa cười đến mức thịt trên người cũng rung rinh theo.
Ai mà chả biết cậu chỉ là triều thần cấp ngũ phẩm trở xuống, sau khi “tan triều” cũng chỉ có thể uống chén trà dưới chân núi ngửa đầu ngắm mây xanh mà thôi, thể mà cũng dám nói, hahaha! Tiền Quân đá cậu ta một phát, anh em tán phét với nhau, cậu lảm nhảm cái gì.
Được rồi, cậu cứ phét đi, phét lác nhiều quá chỉ sợ sau này không bù lại được thôi.
Một anh bạn cùng phòng khác thấy chẳng sao cả, đều là bạn học với nhau, cười mở lời: “Tôi cứ tưởng nhóm của các cậu tan rồi chứ, Vương Phong Long hình như đã chia tay với…
tên là gì ấy nhỉ?” Lý Hưng Hoa vội bổ sung: “Trương Tấn Xảo!” “Đúng! Đúng là cái tên này! Cậu nói xem phụ nữ bây giờ không còn ngốc nghếch như ngày xưa nữa rồi, người nào người nấy đều ghê gớm, chỉ biết đá đàn ông.” “Lớp trưởng Hạ của chúng ta chắc là cũng đá Hà An rồi nhỉ!” Tiền Quân đang uống nước liền sặc luôn.
Lý Hưng Hoa lập tức vui mừng khi thấy có người gặp họa: “Mau lên, đang hỏi cậu đây, nước khoáng mà sao cậu uống như nước đái ngựa thể!” Hahaha…
“Ừ…
thì…” Tiền Quân mím môi.
Lý Hưng Hoa cười sằng sặc, người phát tướng nhìn rất có phúc.
“Nghe nói bây giờ Hà An không tồi, có người đăng vào nhóm nói vài năm trước có nhìn thấy cậu ta, mặc âu phục cơ đấy.” “Chắc là lớp trưởng Hạ phải hối hận đến xanh cả ruột.” “Chắc cả lục phủ ngũ tạng cũng xanh ngắt luôn rồi.” Cả nhóm người cùng cười ồ lên, với phong cách của lớp trưởng Hạ thì khi đá Hà An chắc chắn sẽ rất tuyệt tình.
Tiền Quân cười hề hề, có hơi hối hận vì một phút ấm đầu lúc nãy, dưới sự xúi dục của hơn ba mươi thành viên trong lớp gọi điện thoại cho Hà phu nhân.
“Cậu thấy đúng không Tiền Quân?” Đúng rồi, cậu nói rất đúng, Tiền Quân hùa theo, ở đây có hơn ba mươi bạn cùng lớp, anh ta đây là đang có qua có lại, Hà phu nhân dù có muốn tính sổ thì chắc cũng không sờ đến một người bạn không đáng nhắc đến” như mình.
Vừa nghĩ đến đây Tiền Quân lập tức yên tâm hơn “Tớ nên nói gì đây, tớ không biết, lúc nãy ai nói xấu vợ ông chủ đấy, tên tiểu tử này không vừa nhỉ!” Khi bọn Hạ Diệu Diệu đến nơi, ô thứ 6 ngăn cách bởi lưới cầu lông toàn là người trong lớp của cô.
“Ái chà, vui ghê nhỉ!” “Chào lớp trưởng Hạ!” “Chào lớp trưởng!” Có vẻ như là không khí đột nhiên sôi nổi hẳn lên nhưng thực ra là mấy tên đàn ông hét khá là lớn tiếng, Hạ Diệu Diệu lại là lớp trưởng đương nhiên là phải trêu đùa rồi, hơn nữa Hạ Diệu Diệu bình thường cũng rất thích đùa, trêu cô ấy chẳng có tí áp lực nào.
Đám phụ nữ cũng có người thân quen với lớp trưởng Hạ, cố ý hét to lên cứ như là đang đón hoàng thượng giá đáo.
Nhưng đại đa số mọi người chỉ túm lại với nhau nói tám chuyện, thấy ồn ào thì chỉ nhìn qua một cái mà thôi.
“Là Hạ Diệu Diệu.” “Cô ấy hả, giờ cô ấy đang làm gì?” “Không biết nữa, người ta biết gây chuyện như thế, chắc là đang làm chủ tịch rồi.” Rồi cả nhóm cười ồ lên kiểu chỉ có chúng ta hiểu.
Hạ Diệu Diệu thản nhiên, cố ý tỏ vẻ “hưởng thụ” sự đón tiếp của chúng thần: “Các cậu đúng là biết chọn chỗ thật đấy, thử nói xem là ai cướp đi quyền hành của tớ, tụ tập mọi người lại với nhau, muốn làm lớp trưởng à!” “Đâu dám, đâu dám! Cậu mãi mãi là lớp trưởng của bọn tớ!“.
“Biết ăn nói đấy, phong cậu làm lớp phó, đến nhận chức đi.” Cả lớp cười vang.
Không riêng góc này của lớp họ, mà khắp sân cầu lông, cả quảng trường cũng bị bạn học kéo bạn kéo bè chiếm đóng.
Không khí vui vẻ tràn ngập.
“Lớp trưởng Hạ, cậu trông trẻ hơn đấy.” “Sao nói thế được, lúc cậu quen tôi là lúc tôi mười tám, giờ cậu lại bảo trẻ hơn thà rằng cậu nói luôn tôi là giá đỗ cho rồi.”
“Hahaha, vẫn là lớp trưởng của chúng ta không mất đi phong độ ngày nào.” Ánh mắt của đại đa số mọi người đều bất giác tập trung lên người Trương Tấn Xảo.