Không chỉ có Chu Khánh Diêm, Hoa Nhất Nhiên cùng Khí Tôn Tuân Vinh đồng dạng có cảm giác kỳ quái như thế.
Gông cùm xiềng xích tu vi một mực vững chắc kiên cố, thế mà đều có chút buông lỏng.
Nhất là Hoa Nhất Nhiên, hắn thậm chí ẩn ẩn đụng đến cánh cửa Thánh đạo. Thánh cùng phàm, có khi mãi mãi cũng không cách nào vượt qua, có khi chỉ là một bước liền có thể nhảy tới.
Trên Địa Tạng Vãng Sinh Luân Hồi tế đàn, khí tức của Tịch Thiên Dạ cũng đang phát sinh mờ mịt biến hóa, càng ngày càng cường thịnh, rất nhanh liền bước qua Tông cảnh cửu trọng, bước vào Chí Tông cảnh trong truyền thuyết.
Không biết bao nhiêu năm nay không ai có thể bước vào Chí Tông cảnh, Tịch Thiên Dạ lại dễ dàng tu thành.
Mà cũng không có đình chỉ.
Tu vi của hắn một đường tăng mạnh, rất nhanh đột phá đến Thiên Cảnh, hoặc có thể nói là Linh Phôi cảnh trong cách nói của tu tiên giả.
Thiên Cảnh nhất trọng, nhị trọng, tam trọng….thẳng đến Thiên Cảnh tứ trọng mới chậm rãi dừng lại.
Độ hóa trăm vạn linh hồn chính là đại công đức, đạt được nhân gian công đức lực lượng tăng phúc.
Nếu không phải Tịch Thiên Dạ không muốn tu vi tăng lên quá nhanh mà dẫn đến căn cơ bất ổn, bằng vào đại lượng công đức độ hóa trăm vạn linh hồn kia, hẳn
muốn đột phá đến Tôn giả cũng đơn giản vô cùng.
Cuối cùng, hắn tán đại bộ phận công đức chỉ lực ra thành Trường Thương, bản thân chỉ hấp thụ chút ít công đức lực lượng.
Đây cũng là lí do vì sao thành Trường Thương biến hóa lớn như thế, tựa như thánh địa nhân gian.
Mà Tịch Thiên Dạ tăng lên nhanh nhất cũng không phải chân nguyên tu vi, mà là linh hồn của hắn.
Bởi vì trăm vạn linh hồn niệm lực gia trì, linh hồn của hắn đã đột phá đến Tôn cảnh. Hắn lúc này tùy tiện nhìn người khác một chút, đều có thể khiến họ chịu áp lực lớn lao.
“Chúng Sinh Kim Mâu, mở cho ta!”
Tịch Thiên Dạ hét nhẹ một tiếng, sau một khắc, chỗ mi tâm của hắn bỗng nhiên nứt ra một vết tích, một con mắt màu vàng chói lóa từ từ chui ra.
Con mắt kia phóng xuất ra vô lượng kim quang lộng lẫy, chiếu rọi thiên địa.
Ba người Hoa Nhất Nhiên vội vàng nhắm mắt, theo bản năng lui lại, vừa bị kim quang kia chiếu vào liền cảm thấy toàn thân lạnh buốt, tựa hồ bị ức vạn con mắt đồng thời nhìn chăm chú, tựa như bị nhìn thấu nội tâm linh hồn.
Chúng Sinh Kim Mâu, chính là một môn phật đạo thần thông!
Phật Đà độ hóa chúng sinh, mượn nhờ ức vạn chúng sinh niệm lực, mới có thể mở ra Chúng Sinh Kim Mâu tại mi tâm.
Hôm nay Tịch Thiên Dạ mượn nhờ trăm vạn linh hồn, miễn miễn cưỡng cưỡng tu thành Chúng Sinh Kim Mâu.
Chúng Sinh Kim Mâu chính là phật đạo vô thượng thần thông, có uy năng cực kỳ ảo diệu khó lường.
“Khó trách người trong Phật môn thích độ người đến thế, thu hoạch quả nhiên rất phong phú.”
Tịch Thiên Dạ từ từ mở mắt, hơi than thở.
Chúng Sinh Kim Mâu chính là tu luyện nhờ vào việc độ hóa chúng sinh, độ hóa sinh linh càng nhiều, Chúng Sinh Kim Mâu càng cường đại.
Mà cao thủ phật đạo có thể ngưng tụ ra công đức chỉ lực hư vô mờ mịt, không ngừng tẩm bổ bản thân.
Tịch Thiên Dạ lắc đầu, thế gian vạn đạo, mỗi đạo đều có pháp riêng. Mà mỗi loại đạo đều có thể tu luyện đến chí cao, cái gọi là đại đạo ngàn vạn, trăm sông đổ về biển chính là như thế.
Tịch Thiên Dạ lật tay một cái, một đoàn hỏa diễm u ám thiêu đốt trong lòng bàn tay hắn, ngọn lửa kia không ngừng vặn vẹo, tản mát ra khí tức kinh dị không có gì sánh kịp.
Mấy người Hoa Nhất Nhiên vẻn vẹn nhìn một chút, thân thể đều có chút run lên, cảm nhận được một cỗ kinh dị cùng tuyệt vọng không thể khống chế. Tựa như trong nháy mắt từ nhân gian rơi vào Địa Ngục, rơi xuống Cửu U.
“Chủ nhân, đó là hỏa diễm gì?”
Hoa Nhất Nhiên run giọng nói. Hắn chưa bao giờ thấy qua hỏa diễm đáng sợ như vậy, cảm giác như nếu bị ngọn lửa kia chạm vào, hắn sẽ nháy mắt thịt nát
xương tan, linh hồn rơi vào Địa Ngục, vĩnh thế không cách nào siêu sinh.
Kia là cảm giác sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn, tự nhiên sinh sôi, căn bản là không có cách ức chế.
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nhìn qua đám người Hoa Nhất Nhiên, nói. “Đây là chúng sinh oán niệm, hoặc nói cách khác, Nghiệp Hỏa!”
Đừng nhìn hỏa diễm u ám này chỉ nho nhỏ như vậy, đây chính là oán niệm của trăm vạn chúng sinh hội tụ mà thành, phật gia xưng là Nghiệp Hỏa.
Điều đáng sợ nhất của Nghiệp Hỏa chính là một khi nhiễm liền sẽ bị cuốn lấy, nhân quả không ngừng, đời đời kiếp kiếp khó mà thoát khỏi.
Tịch Thiên Dạ thận trọng cất Nghiệp Hỏa vào trong một bình ngọc, vật này nhất định phải cất giữ thích đáng, không thể khinh thường, nếu không sẽ tạo thành hậu quả nặng nề.
Tịch Thiên Dạ đi xuống tế đàn, thấy mấy người Hoa Nhất Nhiên đều là một bộ muốn nói lại thôi, khẽ mỉm cười.
“Mấy người các ngươi đều đi bế quan đi.”
Hắn vừa rồi cũng dẫn một bộ phận công đức chỉ lực vào thể nội ba người, bọn họ sợ rằng đều có cảm ngộ, hiện tại vội vã muốn trở về bế quan đi.
“Đa tạ chủ nhân.”
Ba người quỳ xuống hành lễ, sau đó nhao nhao thối lui.
Tịch Thiên Dạ đứng trên đỉnh núi một mình, nhìn vào đèn đuốc sáng trưng trong thành Trường Thương một chút, liền quay người trở lại Thiên Dạ cung, hắn cũng vô cùng mỏi mệt sau trận chiến tối nay, cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.
Trương Viên Cao mang theo một nhà già trẻ, quỳ gối trên đất trống dưới sườn núi Thiên Điện, không ngừng dập đầu về phía đỉnh núi, trong mắt tràn đầy kích động cùng cảm ân.
Hắn rốt cuộc biết, đây là quyết định anh minh chính xác nhất đời hắn, giúp cho một nhà già trẻ bình yên vô sự trong hắc ám tai kiếp.
Nếu không phải đi vào Thiên Bảo Cung, Trương gia hiện tại sợ là giống như những phổ thông gia tộc kia, môn đình sụp đổ, tử thương thảm trọng, thậm chí là bị diệt sạch.
“Phu quân, ngươi là như thế nào kéo lên giao tình cùng Thiên Bảo Cung?”
Phu nhân của Trương Viên Cao nhìn qua hắn, tràn đây sùng bái.
Trương Viên Cao nghe vậy, lập tức sống lưng thẳng tắp, đắc ý nói.
“Quan hệ giữa ta cùng Thiên Bảo Cung sâu như biển, dăm ba câu nói không hết. Các ngươi biết không, thời điểm trước khi Thiên Bảo Cung được kiến thiết, ta đã từng góp sức, ta chính là đồng bạn hợp tác sớm nhất của Thiên Bảo Cung.”
“Phu quân, ngươi thật lợi hại nha.”
“Phu quân không hổ là thương nhân có thiên phú nhất thành Trường Thương, ánh mắt đúng là không giống người thường.”
“Trời ạ! Trương gia chúng ta thế mà kéo được quan hệ cùng Thiên Bảo Cung, về sau ai dám khi dễ chúng ta.”
“Trương gia chúng ta rốt cục muốn phất lên rồi.”
Một đám người bên cạnh Trương Viên Cao vui vẻ nói chuyện, con mắt nhìn hắn tràn đầy sùng bái và khâm phục, tựa như có thể chảy ra ngoài.
Trương Viên Cao hiển nhiên rất hưởng thụ loại cảm giác sùng bái này, chém gió không điểm dừng, tâm tình rất tốt.
Tối nay qua đi, sợ là không ai trên phiến đại lục này không biết Thiên Bảo Cung.
Từ nay về sau, toàn bộ Lan Lăng đế quốc sẽ lấy Thiên Bảo Cung vi tôn, thậm chí ở trên toàn bộ Nam Vực, Thiên Bảo Cung có thể xếp vào thập đại tông môn.
€ó thể dính líu quan hệ cùng Thiên Bảo Cung, đó chính là biểu tượng đại phú đại quý.
Hắc ám Náo Loạn tại thành Trường Thương triệt để kết thúc, tin tức cũng được truyền bá rất nhanh ra ngoài, gây nên chấn động to lớn trên đại lục.
Bốn tên hắc ám Thánh Quân cùng nhau phát động hắc ám loạn động, thậm chí dù cho cuối cùng có Thánh Quân Bạch Cốt Giáo nhúng tay vào, kết cục vẫn là thất bại.
Điều đáng sợ nhất là toàn bộ sáu vị Thánh Nhân tiến về thành Trường Thương, chết thì chết, bắt sống thì bắt sống, không một ai may mắn thoát khỏi.
Ba chữ “thành Trường Thương” triệt để rung động đại lục, tỏa ra hào quang chói mắt.
Ngày thứ ba sau đại chiến, thế lực bốn phương tám hướng nhao nhao chạy. đến thành Trường Thương, như là vạn tông triều thánh.
Hoàng đế Lan Lăng quốc cũng tự mình đến thành Trường Thương, ngự giá xuôi nam, điểm đến đầu tiên là Thiên Bảo Cung, cầu kiến Cung chủ Thiên Bảo Cung.
Nhưng điều tất cả mọi người không ngờ tới là Cung chủ Thiên Bảo Cung không có xuất hiện, đường đường là Hoàng đế của Lan Lăng quốc mà chỉ vẻn vẹn được một thị nữ tiếp đãi.