Khi Hắc Ám Náo Loạn kết thúc, Trần Bân Nhiên cũng không tiếp tục lưu lại Trường Thương Học Viện mà trở lại Lô Hề Quận.
Điều hẳn không ngờ tới là mình vừa mới về không lâu Tịch Thiên Dạ cũng trở về.
Nếu là trước kia hẳn chưa hắn nhận biết được Tịch Thiên Dạ, căn bản không có để Tịch Thiên Dạ vào trong mắt. Nhưng bây giờ, Tịch Thiên Dạ lại tựa như ác mộng của hẳn.
“Trần thiếu, người làm sao vậy?”
Một thanh niên đi đến sau lưng Trần Bân Nhiên, kỳ quái nhìn hắn, là một tu sĩ Tông cảnh không có khả năng không bưng nổi chén rượu mà để rơi xuống đất cũng không biết.
“A, không có việc gì! Chỉ là trông thấy một người quen.”
Trần Bân Nhiên lấy lại tinh thần, phát hiện ra chén rượu đã vỡ vụn mới ý thức được mình thất thố.
“Người nào?”
Mạnh Vũ Huyên đi tới, có chút hiếu kỳ hỏi.
Nàng vừa mới nói chuyện với mấy tiểu thư danh môn nên không thấy thân ảnh trên đường phố.
“Một cố nhân mà thôi.”
Trần Bân Nhiên thản nhiên nói, chẳng biết tại sao, hắn không nói cho Mạnh Vũ Huyên là Tịch Thiên Dạ đã trở về.
Trên đường cái, Tịch Thiên Dạ kéo tay Tiểu Hinh, đi trên đường phố quen thuộc, trong lòng có chút cảm khái.
Đã nhiều năm như vậy, hẳn rốt cục cũng trở về.
Chu Khánh Diêm yên lặng đi theo sau hai người, cách mười mấy mét, căn bản không dám quấy nhiễu.
“Thiếu gia, chúng ta đến quán rượu phía trước đi, phu nhân khẳng định trong quán rượu đó: Tịch Tiểu Hinh kéo vạt áo Tịch Thiên Dạ, không cho hẳn đi tiếp lên phía trước, cúi đầu nhỏ giọng nói.
Tịch Thiên Dạ nghe vậy mới khẽ gật đầu, căn nhà hẳn đã bị di nương bán đi cho nên Tịch Tiểu Hinh mới ngăn cản không cho hẳn về nhà.
Mặc dù Tiểu Hinh không nói với hắn việc gì nhưng khi nàng nói mê hắn cũng biết được rất nhiều sự tình.
Quán rượu của nhà Tịch Thiên Dạ ở khu vực trung tâm phồn hoa nhất Lô Hề Quận Thành, chính là sản nghiệp mà cha mẹ ruột để lại cho hắn.
Nghe nói cha mẹ ruột của hắn đã từng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy ở Lô Hề Quận, chỉ là về sau không biết nguyên nhân gì mà hai người liên tiếp gặp nạn, nguyên nhân cái chết cũng không ai biết được.
Sau khi cha mẹ hẳn mất, rất nhiều sản nghiệp trong nhà đều bị Tịch gia lấy đi, chỉ còn lại một tòa phủ trạch cùng một tòa tửu lâu để lại cho bọn hẳn.
Mà quán rượu trước mắt kia chính là sản nghiệp duy nhất của nhà hẳn.
Lô Hề Quận Thành to lớn, đường đi san sát, bốn phương thông suốt.
Hai người đi thật lâu mới đến đường phố trung tâm thương nghiệp, một tòa cố lâu cũ kỹ xuất hiện trước mất hai người, hoàn toàn không hợp với khung cảnh tráng lệ phồn hoa xung quanh.
Lúc này, trước lầu các cũ kỹ kia vây xung đầy người, chỉ chỉ trỏ trỏ, nghị luận ầm ĩ, phẳng phất như có việc gì náo nhiệt đang diễn ra.
Chỉ thấy một nữ phụ nhân ăn mặc mộc mạc, đứng ở chính giữa cửa chính, thân thể đầy dấu chân dính bùn, nàng gắt gao ôm lấy cây cột nhà bằng gỗ lim, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng bất lực.
Chung quang có bốn năm đại hán vây quanh, kéo vạt áo của nàng, ý đồ muốn lôi nàng đi.
Lông mày Tịch Thiên Dạ hơi nhíu lại, biểu lộ lạnh lùng bước lên phía trước.
“Ngang nhiên cướp đoạt của người ta, thật quá ghê tởm! Rốt cuộc có công lý, vương pháp hay không.”
“Quán rượu của Tú nương ở vị trí phồn hoa nhất quận, những thương nhân lòng dạ hiểm độc kia ngấp nghé tới đây cũng là bình thường, đây không khác gì ngang nhiên cướp đoạt, thủ đoạn quá tỉ tiện, không khỏi quá mức phách lối bá đạo đi.”
“Thật đáng thương, Tịch Chấn Thiên khi ở Lô Hề Quận Thành cũng là cường giả tuyệt thế, không ngờ một đời anh hùng, sau khi chết lưu lại cô nhĩ quả mẫu lại bị người ta ức hiếp như vậy.”
“Xuỵt, người đừng nói lung tung, họa từ miệng mà ra. Việc hôm nay người còn chưa hiểu hai sao? Không chỉ có người của Vạn Bảo Thương Hội mà ngay cả người của Tịch gia cùng phủ chủ cũng nhúng tay vào. Một nữ nhân như Tú nương căn bản không giữ được tòa tửu lâu này.”
Đám người nghị luận ầm ĩ, nhìn qua người phụ nữ kiên cường kia, ánh mắt đầy vẻ đồng tình cùng không đành lòng.
Nhưng không người nào cứu giúp, tất cả mọi người đều tránh, chỉ sợ rước họa vào thân, bởi vì các thế lực bên trong quá mức phức tạp, không người nào dám trêu chọc.
“Hà tú nương, ngươi hung hăng càn quấy như thế cũng đừng trách ta không khách khí.”
Một trung niên mặc đai lưng ngọc, bụng phệ, khuôn mặt dữ tợn nói, đôi mắt nhỏ như đậu xanh tràn đầy vẻ hung ác trừng mắt với nữ nhân bất lực kia.
“Các ngươi dựa vào cái gì mà lấy đi tửu lâu của ta? Các ngươi là một đám cường đạo, ngang nhiên cướp đồ của người khác.”
Trong mắt Hà tú nương ngập lệ, vô cùng thương tâm cùng tuyệt vọng. Nàng là một nữ nhân, đứng trước mặt một đám nam nhân như lang như hổ trước mắt ngoài trừ khóc ra còn có thể làm gì?
“Phiền ngươi nói chuyện tôn trọng một chút, ngươi có tin ta đánh chết ngươi không?”
“Tửu lâu của ngươi đã cũ nát, ảnh hưởng đến mỹ quan cùng an toàn của thành thị, nên Lô Hề Quận mới kiến thiết lại, Kiến Thiết Bộ đã tuyên bố phá dỡ, bọn ta chỉ chấp hành mệnh lệnh thôi.”
Vừa nói, trung niên mập mạp đưa cho tú nương một công hàm giấy trắng mực đen, công ấn đỏ như máu, viết rõ ràng, chỉ phá dỡ, không phải cướp đoạt.
“Ta không đáp ứng, quán rượu là tài sản riêng của ta, các ngươi dựa vào cái gì để hủy đi?” Hà tú nương khóc nói.
Trung niên mập mạp nghe thấy vậy cười lạnh nói: ”Ngươi có đáp ứng hay không không quan trọng, Tịch gia đã đáp ứng.”
“Khế đất là của ta, nhà cũng là của ta, Tịch gia dựa vào cái gì mà đáp ứng thay ta.”
“Quán rượu trước kia là sản nghiệp của Tịch gia, thuộc về Tịch Chấn Thiên, dựa theo pháp lý người kế thừa quán rượu là người Tịch gia, không đến phiên ngươi. Ta hiện tại đang nghỉ ngờ năm đó ngươi lừa gạt gia sản Tịch gia, chăm sóc Tịch Thiên Dạ không phải mục đích của ngươi cho nên việc phá dỡ quán rượu này không cần đồng ý của ngươi, chỉ cần nhà họ Tịch gật đầu là được. Mà nói với ngươi cũng không sao, đây là ý của thủ phủ.”
Trung niên mập mạp lạnh lùng nói.
“Hà tú nương, ngươi cam chịu số phận đi, quán rượu vốn không thuộc về ngươi, huống chỉ quan phủ cũng không phải không có đền bù cho ngươi, không phải đã bồi thường một tòa lầu các cho ngươi à.”
Một ngoại vụ quản sự của Tịch gia thản nhiên nói.
Người Tịch gia, người quan phủ, người Vạn Bảo Thương Hội đều tới đây, các thế lực lớn liên hợp lại, tuyệt đối không cho Hà tú nương phản kháng.
“Ta không phục, ta muốn kiện các ngươi, ta muốn. đi đế đô để cáo trạng.”
Hà tú nương nghẹn ngào khóc rống. Mất đi quán rượu, Về sau nàng sao có thể tiếp tục chu cấp tiền cho Dạ Nhi tiếp tục ở Trường Thương Học Viện? Cái gọi là quan phủ đền bù, chẳng qua là một tòa lầu các rác rưởi ở ngoại thành mà thôi, đừng nói đến làm ăn, dù cho bán đi cũng không được mấy đồng.
“Cáo trạng? Đầu tiên ngươi phải sống để tới đế đô đã.”
Trung niên mập mạp cười ha ha, ánh mắt tràn đãy trào phúng.
“Kéo nữ nhân này ra ngoài, nếu dám phản kháng, trực tiếp đánh chết, xảy ra chuyện gì, một mình bản nhân gánh chịu.”
Trung niên mập mạp lạnh lùng nói.
“Ngươi đảm đương không nổi.”
Một thanh âm băng lãnh đột nhiên vang lên trong đám người như hàn phong dưới cửu u, lạnh buốt thấu xương.