Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 55: Con ma chưa dứt tình duyên



“Anh…” Tôi giơ pháp ấn ở hai tay về phía anh ta, quát khẽ: “Anh không được qua đây, cẩn thận tôi ra tay đấy! Sao anh biết được cả những chuyện này?”

Nam sinh dùng sức hít vào, ánh mắt sâu xa nói: “Chuyện của trường học này không gì là tôi không biết, hắn đã nói hết với tôi rồi, chỉ cần linh thể tôi nuốt đủ nhiều thì hắn sẽ giúp tôi sống lại, tôi sẽ có thể lại được ở bên cô ấy!”

Tôi vội hỏi: “Ai nói cho anh?”

“Chuyện này nhóc không cần biết.” Nam sinh dùng sức kéo tay tôi, cười nói: “Pháp ấn này của nhóc không có tác dụng mấy với tôi, bây giờ nhóc cũng không có thân xác, dùng pháp ấn còn sẽ làm mình bị thương. Nhóc vẫn nên ngoan ngoãn ngồi xuống đi, đợi thân xác nhóc chết rồi để tôi nuốt đi!”

Tôi bị lời anh ta làm sửng sốt, có thể nói cắn nuốt như cơm bữa như vậy, người này đúng thật là to gan.

Tôi sốt ruột nhìn dáo dác xung quanh, phát hiện cây được trồng trong khu rừng này đều là cây nhãn con không cao lắm, nhưng có vài cây rõ ràng phát triển tốt hơn những cây khác, hơn nữa lại còn có thể nảy chồi trong thời tiết như hiện tại.

Chẳng lẽ thứ được chôn dưới này chính là thi thể của nam sinh này? Nhưng tôi đọc được trên hồ sơ là thi thể của nam sinh này đã được người nhà nhận đi rồi, sao có thể xuất hiện ở trong rừng cây này được?

“Đang nghĩ gì thế?” Nam sinh kia thấy tôi quan sát xung quanh, tiến lên kéo tay tôi nói: “Em gái cũng từng học thuật pháp, nhóc nói xem sau khi tôi sống lại, cô ấy vẫn sẽ chấp nhận tôi chứ?”

“Hả?” Tôi nhìn thần sắc nghiêm túc của anh ta, sững sờ nói: “Ai chấp nhận anh?”

“Vương Tiểu Nhĩ ấy?” Nam sinh cười khẽ, trong mắt xuất hiện tình cảm dịu dàng, nói: “Sau khi tôi chết chắc chắn Tiểu Nhĩ rất đau lòng, chúng tôi trước tới giờ luôn yêu thầm đối phương, đợi sau khi tôi sống lại, chuyện đầu tiên tôi làm chính là để cho tất cả mọi người biết Trần Phong yêu Vương Tiểu Nhĩ.”

“Vương Tiểu Nhĩ?” Tôi sửng sốt, nhìn hy vọng tràn ngập trong đôi mắt anh ta, cố gắng tìm kiếm thông tin trong đầu.

Vương Tiểu Nhĩ, nữ, mười chín tuổi, sinh viên năm hai chuyên ngành tiếng trung học viện Hoài Hóa, bị chết bởi tai nạn xe ở cổng trường vào ngày hai tư tháng mười hai, nguyên nhân sự cố là do xe cá nhân không thắng được.

Tôi đột nhiên nhớ đến tờ thứ hai của hồ sơ, Vương Tiểu Nhĩ đã chết rồi, nhưng Trần Phong vẫn đang ảo tưởng sau khi anh ta sống lại sẽ được ở cùng với Vương Tiểu Nhĩ lần nữa.

Đột nhiên, tôi nhớ đến ma nữ bị sư phụ trói lại, gương mặt đó rõ ràng là Vương Tiểu Nhĩ trên ảnh, chỉ là sắc mặt cô ấy trắng bệch, nên nhất thời tôi không nhận ra được.

“Vương Tiểu Nhĩ đã chết rồi!” Tôi hét lớn về phía Trần Phong: “Trong đêm Giáng Sinh sau khi anh chết, Vương Tiểu Nhĩ cũng bị xe đâm chết ở nơi anh chết!”

“Nhóc nói gì?” Sắc mặt Trần Phong đột nhiên trầm xuống, đôi mắt lập tức biến thành màu đỏ tươi, nói với tôi: “Tiểu Nhĩ sao có thể chết được? Cô ấy từng nói sẽ đợi tôi!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 330

Gương mặt đẹp trai tràn đầy sức sống của Trần Phong lập tức trở nên trắng bệch, hơn nữa trên đầu còn có máu tươi đầm đìa, hốc mắt nứt ra, toàn bộ thịt trên mặt giống như bị đâm đ ến biến dạng.

Gần đây tôi đã được thấy nhiều hình dáng thê thảm, nhưng cũng không tiếp thu được một người con trai đẹp trai bị biến dạng ngay trong nháy mắt. Huống hồ anh ta còn nhìn tôi bằng ánh mắt hung ác, tôi vội vàng lùi lại mấy bước, nhìn Trần Phong nói từng câu từng chữ: “Vương Tiểu Nhĩ đã chết rồi, vào đêm Giáng Sinh sau khi anh xảy ra tai nạn xe.”

“Không đâu! Không đâu….” Trần Phong đột nhiên giơ bàn tay sắc nhọn bóp cổ tôi, hung ác nói: “Tiểu Nhĩ sao có thể chết được, tôi đã xin hắn để tôi báo mộng cho Tiểu Nhĩ, chỉ cần tôi nuốt đủ linh thể, tôi sẽ sống lại và ở bên cô ấy. Tiểu Nhĩ sẽ đợi tôi! Mỗi một người chết ở trường học tôi đều biết, tất cả linh thể đều bị tôi nuốt, sao Tiểu Nhĩ chết tôi lại không biết được! Nhất định là nhóc đang lừa tôi! Nhóc lừa tôi!”

Tôi dùng sức cạy tay anh ta ra, nhìn cái đầu nhìn thấy được cả não đó rũ xuống trên đầu tôi, nhọc nhằn nói: “Hắn là người lừa anh mới đúng! Tiểu Nhĩ cô ấy…”

Trong đầu đột nhiên lóe lên gì đó, người Vương Tiểu Nhĩ nói muốn cứu lẽ nào là Trần Phong?

Tiểu Nhĩ kia tốn công để kéo chân tài xế đạp lên chân ga, chẳng lẽ là để người chết nhiều hơn, để Trần Phong có thể nhanh chóng sống lại?

Tôi bị phỏng đoán của mình dọa sợ, nhưng miệng đã không nói được gì, linh thể của Trần Phong như đã có thực thể, bàn tay to bóp mạnh cổ tôi, miệng vẫn hét lớn: “Tiểu Nhĩ sẽ không chết! Sẽ không chết!”

Mắt tôi đã hơi nhòe đi, tôi cố gắng mở to mắt, túm lấy tay Trần Phong, trong đầu nhanh chóng lóe lên tất cả thuật pháp mà sư phụ từng dạy.

“Vụt!” Hai tay tôi nhanh chóng kết pháp ấn, nặng nề đánh về phía trán Trần Phong.

“Á….” Trên trán Trần Phong tỏa ra một trận khói xanh, nhưng anh ta nhã đã phát điên, trừng đôi mắt đã gần sắp rơi ra khỏi hốc mắt, ra sức bóp cổ tôi nói: “Không được nói xấu Tiểu Nhĩ, Tiểu Nhĩ sẽ không chết, cô ấy sẽ đợi tôi!”

Tôi kết vài pháp ấn nổ về phía Trần Phong, nhưng lại phát hiện khi tôi là linh thể, tác dụng của những pháp ấn này không lớn, hơn nữa Trần Phong đã hút không ít linh thể, cho nên đạo hạnh của anh ta cũng đã tăng lên.

Chắc là tôi do nói Vương Tiểu Nhĩ chết rồi, dưới cơn nóng giận anh ta đã mất đi bản tính, nhưng cũng quên dùng quỷ thuật, chỉ bóp cổ tôi theo bản năng.

Từng lần pháp ấn thất bại, trong lòng tôi mắng Trường Sinh, đã nhìn thấy tôi bị hút đi vậy mà còn không đến cứu tôi, sư phụ cũng thật là, chưa từng nói với tôi, sau khi hồn phách rời thân thể thì pháp ấn mà linh thể dùng cũng giảm bớt đi nhiều!

Tham Khảo Thêm:  Chương 15: Tiệm lẩu Tiểu Cường

Tôi mới bảy tuổi thôi, chẳng lẽ sắp bị con ma này bóp cổ chết rồi sao?

Đau khổ nửa ngày, tôi lại phát hiện ngoại trừ đau cổ ra thì không có phản ứng nào khác?

Đột nhiên tôi nhớ đến bây giờ tôi cũng là linh thể, có dùng sức bóp cũng không thể ngạt thở nha! Vừa nghĩ như vậy, lòng tôi đột nhiên thả lỏng, thầm mắng mình bị bóp cổ đến ngốc rồi. Sau đó tôi mặc kệ Trần Phong đang dùng sức bóp cổ mình, trong đầu nhớ đến những thuật pháp sư phụ nói.

Thuật pháp đã không có tác dụng gì vậy thì chỉ có kinh văn thôi.

Tôi thầm quyết định, vội vàng mở miệng đọc to Kinh Kim Cang, mỗi câu mỗi chữ đều là sư phụ dạy tôi đọc, hơn nữa từ sau khi Tịnh Trần cho tôi phật châu, sáng tối mỗi ngày tôi đều phải đọc một lượt, cho nên tôi thuộc những thứ này nhất.

“Áaaa!”

Quả nhiên tôi vừa đọc kinh văn, đôi tay đang bóp cổ tôi của Trần Phong tỏa ra khói đen nồng nặc, anh ta lập tức thu lại đôi móng tay sắc bén lại.

“Nhóc nói xấu Tiểu Nhĩ, còn làm tôi bị thương! Tôi phải nuốt nhóc!” Đột nhiên cơ thể Trần Phong nhoáng lên một cái, há cái miệng đã biến trở lại dáng vẻ lúc chết của anh ta, hơn nữa âm khí quanh người anh ta cũng trở nên nồng đậm, khí đen trên đỉnh đầu tụ lại thành vòng tròn, rõ ràng là đã có đạo hạnh nhất định.

“Phục thứ, tu bồ đề, thuật pháp bồ tát vu pháp, ưng vô sở trụ…” Tôi không muốn nhìn ác quỷ do trai đẹp biến thành, nhắm mắt lại, bình tĩnh lớn tiếng niệm kinh văn.

“A…”

Tôi nghe thấy Trần Phong hét lớn, một luồng gió âm thổi hồn phách của tôi lảo đảo.

Tôi là linh thể thoát khỏi thể xác, không ổn định được thân hình. Trong lòng lập tức rối bời, Kinh Kim Cang đang đọc cũng lập tức dừng lại.

“Khặc! Khặc! Bây giờ tôi sẽ nuốt nhóc!” Cái cổ lại bị đôi tay lạnh băng tóm lấy, Trần Phong cười khặc khặc, dán khuôn mặt biến dạng kia vào gần tôi.

Xong đời rồi! Xong đời rồi!

Tôi nhìn cái miệng lớn đầy máu của Trần Phong, trong lòng thấy lạnh lẽo! Hối hận không nghe lời cục trưởng Cao, tôi nhỏ như này mà dùng để dụ rắn ra khỏi hang làm cái gì chứ?

“Vụt!” Lúc tôi đang mải nghĩ, đột nhiên nghe thấy sư phụ hét lớn một tiếng, một cảm giác nóng bỏng truyền đến trên người tôi.

Tôi mở to mắt, lại thấy trên người Trần Phong dán một lá thần phù, cả người bốc khói nồng nặc, còn phát ra tiếng xì xì.

“Tên mù chết tiệt!” Trần Phong mắng to một tiếng, xòe bàn tay đầy móng nhọn nhào về phía sư phụ.

“Trần Phong…”

Tôi thấy Trần Phong không hề sợ bùa, đang muốn kêu sư phụ cẩn thận thì lại nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng tôi.

Tôi quay đầu nhìn, lần này sắc mặt nữ sinh tên Vương Tiểu Nhĩ kia không trắng bệch như trước nữa, mái tóc dài đến ngang vai, đang cười khẽ gọi anh ta.

Tham Khảo Thêm:  Chương 53: C53: Chương 53

Cơ thể Trần Phong đang nhào về phía sư phụ đột nhiên run lên, gương mặt toàn là máu tươi ngây dại nhìn Vương Tiểu Nhĩ, một lúc sau đột nhiên quay người đi nói: “Tiểu Nhĩ đừng nhìn!”

“Em nhìn thấy rồi!” Vương Tiểu Nhĩ tiến lên kéo tay Trần Phong, cười khẽ nói: “Anh nói anh phải nuốt đủ linh thể mới có thể sống lại, em giúp anh tạo ra tai nạn xe để tìm linh thể, em chỉ muốn anh sống lại.”

“Tiểu Nhĩ!” Trần Phong ngoảnh đầu lại, lúc này anh ta đã trở lại dáng vẻ đẹp trai tràn đầy sức sống, nhìn Vương Tiểu Nhĩ một cách không thể tin được: “Em thật sự chết rồi?”

“Vâng!” Vương Tiểu Nhĩ gật đầu, sắc mặt nghiêm túc nói: “Có người ở trong mơ nói với em, chỉ cần em chết mới có thể tìm được nhiều linh thể hơn, như vậy mới có thể để anh mau chóng sống lại, nhưng ông cụ này lại nói người chết không thể sống lại!”

“Không đâu! Ông ta sẽ không lừa anh!” Trần Phong ôm chặt lấy Tiểu Nhĩ, lớn tiếng nói: “Hắn nói sẽ để em đợi anh, để em sống tốt!”

“Rõ ràng là chúng ta đều bị lừa, hơn nữa còn hại không ít người!” Mắt Vương Tiểu Nhĩ đầy vẻ hổ thẹn, ôm Trần Phong nói: “Không phải bây giờ chúng ta đang ở bên nhau rồi sao?”

“Tiểu Nhĩ…” Trần Phong khẽ thở dài, đôi mắt thâm trầm nhìn sư phụ: “Sao em ngốc như vậy? Anh sống lại chỉ vì muốn ở bên cạnh em!”

“Người chết không thể sống lại!” Sắc mặt sư phụ nghiêm túc, lại nặng nề nói: “Có phải mỗi lần cậu hút linh thể, người cậu nói đó sẽ đến tìm cậu phải không?”

“Sao ông biết?” Trần Phong gật đầu, nắm tay Vương Tiểu Nhĩ nói: “Hắn nói sau khi tôi nuốt linh thể sẽ để lại oán khí người chết trong cơ thể, không có lợi cho việc sống lại sau này của tôi, muốn tôi nhả những oán khí đó cho hắn.”

“Ừm…” Sư phụ im lặng một lúc rồi nói với Trần Phong và Vương Tiểu Nhĩ: “Tôi biết rồi, lát nữa tôi tìm người đến tiễn hai người lên đường, chuyện bên này tôi sẽ xử lý!”

“Hắn lừa tôi thật sao?” Đến bây giờ Trần Phong vẫn không tin, thâm trầm hỏi: “Hắn bảo Tiểu Nhĩ chết để giúp tôi tạo ra tai nạn xe kiếm thêm linh thể sao? Hắn…”

“Cậu chỉ là một con ma cọp vồ mà thôi!” Sư phụ thở dài một hơi, miệng bắt đầu niệm kinh văn siêu độ, khoát tay với hai người: “Lưu lại dương gian càng lâu, càng không có lợi với hai người, đi đi!”

*ma cọp vồ: thuyết nói người bị cọp vồ ăn thịt biến thành ma, không dám tách ra khỏi cọp mà lại còn giúp cọp ăn thịt người khác

Tôi đang muốn niệm kinh siêu độ theo sư phụ lại cảm thấy hồn thể đột nhiên chấn động, trong lòng kinh ngạc, kinh văn siêu độ này hữu hiệu với cả hồn thể.

Lòng bàn tay đột nhiên nóng lên, lại phát hiện Trường Sinh giơ tay kéo tôi, vô số hắc tuyến từ trong cơ thể cậu vươn ra quấn lấy tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.