Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 112: Âm táng



Tôi sững sờ nhìn Liễu oa tử trong mắt không có một chút thần thái nào lúc lâu, cái tay đang kéo tai cậu ta không biết nên buông ra như thế nào, cuối cùng chỉ đành bất lực thả cậu ta ra.

Trường Sinh và đạo trưởng Diêu lúc này cũng nhìn ra cách thức, vội vàng đứng sang bên cạnh cùng nhìn cậu ta với tôi. Mặc dù tiểu Ngô hay nói lời châm chọc nhưng lúc này anh ta cũng biết chuyện này rất kỳ dị nên đứng ở bên cạnh không dám lên tiếng.

Cả buổi sáng, chúng tôi ngồi ở trong phòng chính của nhà nó, nhìn Liễu oa tử cắt rau lợn, sau đó nấu lên, cho lợn ăn, rồi quét sàn và nhà lau đồ đạc, sau đó cho gà bị ở sau nhà ăn, rồi lại nấu cơm trưa, trải giường chiếu cho chúng tôi các kiểu…

Làm một loạt việc này cũng được gọi là trôi chảy.

Đến giữa trưa có mấy người tới tìm tiểu Ngô, cậu ta còn khéo léo rót nước cho bọn họ.

Nhưng từ đầu đến cuối, bất kể người khác có làm gì cậu ta, cậu ta cũng không nói lấy một lời, hơn nữa chỉ cần phát ra một âm thanh thôi là sợ hãi đến nhảy dựng lên.

Tôi nhìn mèo trắng sắp nuốt luôn cái bát, thật sự không ngờ rằng chúng tôi lại bẽ mặt chỉ vì một con mèo thàm ăn, tôi ném con mèo trắng lên người của đạo trưởng Diêu, đi thẳng vào căn phòng bên trái đã được trải giường để ngủ, nhìn một đứa trẻ làm việc nhà thật sự rất vô nghĩa, cả đêm hôm qua tôi đã không ngủ rồi.

Trường Sinh thấy tôi đi ngủ cũng không nói gì thêm, bị tiểu Ngô và đạo trưởng Diêu kéo đi bày tiệc đậu phụ cho người ta, nghe nói là có được trả tiền.

Tôi nằm trên giường nhưng không ngủ được, Liễu oa tử kia nhìn có vẻ vô hại, không biết cậu ta học được phương pháp thông linh ở đâu?

Hơn nữa việc cậu ta vừa bước vào căn nhà này thì làm việc không ngừng nghỉ, chẳng lẽ còn có chuyện khác ẩn trong đó?

Đường mòn trong thôn rốt cuộc đang có trò quỷ gì vậy? Còn cây tùng lớn kia nữa?

Nghĩ đến đãu cả đầu, lấy chăn chùm lên đầu, trong lòng niệm thanh tâm chú rồi nhập thiền.

Giấc ngủ kia rất sâu, sâu đến nỗi tôi như chỉ mới vừa chợp mắt thôi thì đã bị Trường Sinh đánh thức.

“Nàng dâu mới kia sắp được hạ táng rồi, cô muốn đi viếng mộ không?” Lúc Trường Sinh đánh thức tôi, trên mặt cậu mang một biểu cảm khó mà miêu tả được.

Tôi nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, lúc này mới biết trời đã gần tối rồi, lúc này không phải thời điểm tốt để chôn cất mà nhỉ?

Việc chôn cất chưa bao giờ được thực hiện sau buổi trưa, buổi sáng dương khí lên cao, điều này giúp áp chế rất nhiều đối với những đồ vật có âm khí nặng nề, nhưng buổi chiều âm khí bắt đầu kên cao, nó có thể giúp những thứ đó phát triển đấy?

“Trong thôn nói để một nàng dâu mới chết qua đêm sẽ không may mắn nên nhất định phải chôn cất cô ấy trong đêm nay.” Trường Sinh nói đến đây thì nhếch nhếch khóe miệng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 237: Thế giới 6: Quốc sư xông vào tẩm điện

Tôi vừa nghe vậy thì lập tức bò dậy khỏi giường, nói với Trường Sinh: “Đạo trưởng Diêu cũng đồng ý?”

“Vẫn còn đang cãi nhau nhưng e là không cãi lại được!” Trường Sinh trợn mắt nhìn tôi đầy bất lực, nói tiếp: “Bây giờ cô đi xem ông ta khẩu chiến quần anh vẫn kịp!”

Biết Trường Sinh không giỏi ăn nói, tôi vội xuống giường kéo cậu đi đến nhà của Dương Tiến.

Vừa bước ra khỏi phòng thì Liễu oa tử đã mang biểu cảm đờ đẫn nhìn tôi, đôi mắt vẫn không có thần như trước, tôi vội vàng kéo tay cậu ta cùng chạy ra ngoài theo.

Tục ngữ có câu, rồng mạnh không át được bọn rắn độc, đạo trưởng Diêu dù bề ngoài có tiên phong đạo cốt đến đâu thì cũng chỉ là bề ngoài thôi, phong tục của người ta như thế nào cũng không thay đổi được, nhỡ đâu xảy ra xung đột thì ba người chúng tôi cộng thêm một con mèo không có lấy nổi một cơ hội để đánh trả đâu.

Nhưng đợi đến khi tôi tới linh đường, ở đây cũng không đấu khẩu kịch liệt như tôi nghĩ, đạo trưởng Diêu còn đang cầm phất trần của ông ta, xướng khúc an hồn cho nhà người ta nữa.

Thấy chúng tôi bước vào, ông ta vội vàng vung mạnh phất trần hai lần, khúc an hồn trong miệng cũng nhanh hơn rất nhiều, việc này vừa xong ông ta đã lập tức bước đến lôi kéo tôi, muốn tôi nghĩ cách.

Nhìn chiếc quan tài đã được đóng đinh sẵn ở phía đối diện, tôi cũng có lòng mà không có sức, ai lại tin lời một cô bé nói lung tung như tôi?

Nhớ đến đôi mắt như muốn lồi ra từ dưới mí mắt lúc sáng khi tôi gẩy chiếc chiếu lên, lòng bàn tay tôi đã ướt đẫm mồ hôi.

Tôi đang nóng ruột thì Liễu oa tử bị tôi nắm tay lại giật ra, cậu ta chậm rãi bước đến bên cạnh quan tài đã đóng đinh, không biết có phải tôi hoa mắt không nhưng tôi cứ cảm thấy chỉ cần bước ra khỏi căn nhà của cậu ta thì tên này luôn mang theo một loại tà khí.

Dương Tiến nhìn thấy Liễu oa tử bước vào thì đi lên phía trước kéo cậu ta ra, quát tháo to tiếng bảo cậu ta đi đi.

Bất kể là ở thời đại nào, sự lạc loài luôn luôn không được chào đón.

Nghĩ đến chuyện Liễu oa tử thông linh ban sáng, tôi bước lên phía trước kéo cậu ta sang bên cạnh, để cậu ta thông linh một lần, nói rằng bản thân nàng dâu mới bảo không muốn được chôn cất vào buổi chiều, như vậy ngăn cản nhóm Dương Tiến mới có sức thuyết phục.

“Đây là quy củ!” Tôi vẫn chưa nói xong, Liêu oa tử đã giương mắt thâm trầm nhìn tôi.

Ánh mắt không giống với một đứa trẻ bảy tuổi mà trầm lặng giống như một ông lão trăm tuổi, cậu ta cứ như vậy gằn hai chữ “quy củ” với tôi.

“Ôi!”

Tôi còn định khuyên cậu ta thêm lần nữa nhưng tiểu Ngô đã đi tới, kéo tôi qua rồi nói: “Cô làm sao thế? Quy củ của nơi này là như vậy, tôi cũng đã nói với Diêu sư thúc rồi, trước kia vẫn luôn chôn cất như vậy, không có chuyện gì đâu, các người yên tâm!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1200: “Chỉ sợ không chỉ đơn giản như vậy đúng không?”

Nói xong tiểu Ngô vẫy tay với Dương Tiến một cái ra hiệu là được rồi, sai người ta đặt một con gà trống còn sống lên quan tài để chuẩn bị khiêng quan tài lên núi.

Tôi vẫn còn muốn nói nhưng những người hỗ trợ khác đã đẩy tôi ra, vội vã khiêng quan tài đi.

“Đạo trưởng Diêu!” Tôi tức giận hét lên với đạo trưởng Diêu.

Nhưng lão kia không gấp chút nào, xua tay với tôi nói: “Tiểu Ngô nói đây là phong tục của người ta, chúng ta cũng hết cách rồi, chúng ta cũng đi xem thử đi!”

“Không phải ông không hiểu, chôn cất vào buổi chiều sẽ có chuyện xảy ra đấy!” Tôi nhìn cái vẻ chẳng sao cả của đạo trưởng Diêu, thì nóng ruột đến độ suýt thì giậm chân.

Trường Sinh vội vàng giữ chặt tôi, lắc đầu nói: “Đi theo xem sẽ biết thôi!”

“Không thể phá vỡ quy củ.” Liễu oa tử cũng ngẩng đầu gằn từng tiếng với tôi.

Tôi liếc mắt nhìn Liễu oa tử, không có tâm trạng để tức giận cậu ta nhưng tay tôi vẫn giữ chặt tay cậu ta không dám buông, tôi sẽ yên tâm hơn khi người này ở trong tầm mắt.

Mồ chôn cất ở không xa nơi phía sau thôn, con dâu của nhà Dương Tiến chết trẻ, lại còn chôn cất vội vàng cho nên không có mấy người đến đưa tang.

Vừa đến sau núi, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là vài ngôi mộ mới, tiểu Ngô vẫn phải làm lễ cũng bái ở đằng trước nên đầu bếp Tào đã giải thích sơ qua cho tôi nghe.

Những người trong thôn vốn là người một nhà cho nên tất cả mọi người đều được chôn cất ở đây.

Tôi kéo theo Liễu oa tử, đánh mắt với Trường Sinh, nhìn xung quanh một lượt nhưng không phát hiện ra có gì bất ổn, sạch sẽ đến mức không có lấy một chút âm khí nào

“Chôn cất!” Cuối cùng tiểu Ngô hét lớn mọt tiếng, mấy người khiêng quan tài thả quan tài xuống phần mộ đã đào xong.

Ngay tại lúc chiếc quan tài kia chạm vào hố, cơ thể của Liễu oa tử đang bị tôi giữ tay chợt chấn động, tôi vội vàng cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy hắc khí chợt lóe lên trong hai mắt của cậu ta.

Cũng ngay lúc đó, tôi cảm giác được có gì đó trong nền đất dưới bàn chân tôi đang từ xa lao đến đây.

“Trường Sinh!” Hai mắt của tôi liên tục đau xót, vội vàng gọi Trường Sinh, tôi nhét tay của Liễu oa tử vào trong lòng cậu rồi chạy đến bên sườn hố.

“Vô dụng thôi, cô ấy là của tôi!” Tôi mới đi được hai bước thì chợt nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang bên tai.

Giọng nói âm trầm kia nghe rất quen, chính người có giọng nói này ban sáng đã chỉ vào người tôi và Trường Sinh nói một câu nữ quan tài, là một đứa trẻ chết yểu mượn tuổi thọ mà sống.

Chân tôi không ngừng bước, bước hai bước lớn, mắt thấy sắp đến hố mộ nhưng cong đường dưới chân lại bỗng nhiên trở nên gồ ghề bất thường, tôi bước hai bước, trong mắt tôi dường như tôi ngày càng cách xa hố mộ hơn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 354

Tôi nóng ruột đến mức quay đầu lại nhìn Trường Sinh, rõ ràng tôi mới đi được hai ba bước nhưng thoáng cái đã xa như vài chục bước.

Tôi vội vàng lấy một lá bùa dẫn đường từ trong túi ra, ném nó ra phía trước rồi mở một lá Dẫn Lôi phù đánh thẳng đến chỗ của Liễu oa tử ở phía sau.

Nhưng khi lá bùa được ném ra thì lại không có động tĩnh gì cả như thể tôi chưa từng ném chúng ra.

Tôi sốt ruột đến mức giậm chân, thấy những người kia đang hất từng xẻng đất vào trong hố mộ, hai tay tôi vội vàng bấm pháp ấn, nhìn từ xa thấy đó là Chưởng Tâm Lôi.

Rõ ràng cảm thấy một luồng sấm sét lóe lên nhưng những người ở đối diện đang xúc đất chôn người lại hoàn toàn không có phản ứng gì, ngay cả đạo trưởng Diêu và tiểu Ngô đứng ở bên cạnh cũng không có phản ứng gì.

Tôi vội vàng nghiêng đầu lớn tiếng gọi Trường Sinh vài câu nhưng tiếng nói kia vừa ra khỏi miệng, bản thân tôi nghe thì có vẻ rất lớn nhưng đối với Trường Sinh đang ngơ ngác nhìn tôi thì lại chẳng nghe thấy gì, vẫn ngơ ngác nhìn về hướng của tôi.

Đây là cái điệu của quỷ đả tường, tôi nghiến răng lùi về phía sau vài bước, nhìn thấy khoảng cách trước mặt dường như lại kéo ra vào chục bước.

Trong đạo thuật thì đây là thuật súc đích, không ngờ hôm nay tôi lại bị ép vào!

Tối hôm qua ở đường mòn kia e là cũng do thứ nào giở trò quỷ, uổng công tôi hôm nay lúc ở trong nhà Liễu oa tử còn rất đồng tình với nó, bây giờ xem ra chuyện ở trên đường mòn chính là do nó gây ra.

Nghĩ đến đây tôi tức đến nghiến răng, hai tay vỗ mạnh định ra đại chiêu.

“Meo!”

Tôi đang nghĩ xem có nên dùng thuật phá không tối như hôm qua không thì chợt nghe thấy tiếng mèo kêu, cả người con mèo trắng kia vồ ập đến mặt tôi.

“Mèo chết!” Tôi vội vàng vươn tay ra đỡ, trên mặt ấm lên, con mèo trắng kia ập cả người nó lên mặt tôi, thè đầu lưỡi liếm mạnh tôi một cái.

“Sao tự nhiên lại thân thiết với cô vậy nhỉ!” Đại trưởng Diêu đưa tay ra muốn đón lấy con mèo, cười ha ha với tôi.

Tôi lập tức sực tỉnh, thoát khỏi quỷ đả tường rồi sao?

Thấy ánh mắt con mèo trắng kia khẽ nhìn tôi, tôi vội vàng quay đầu nhìn Liễu oa tử đã thấy trong mắt cậu ta lại là sự đờ đẫn.

Mà nấm mồ bên này đã được lấp xong, đến vòng hoa cũng đã được cắm lên.

Tôi kẹp con mèo vào bên sườn, bước nhanh đến trước mặt Trường Sinh, nói với cậu: “Trường Sinh, anh có thấy tôi vừa làm gì không?”

Nhưng tôi gọi hai tiếng, mắt Trường Sinh vẫn thẳng tắp nhìn chòng chọc vào nơi tôi vừa đứng, không hề chuyển mắt.

“Quay về đi!” Liễu oa tử động nhiên ngẩng đầu nhìn toi, trên mặt vẫn là vẻ đờ đẫn nhưng lại mang theo một loại tà khí âm âm nói chuyện với tôi: “Các người không lo nổi chuyện trong thôn này đâu!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.