Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 135: Trùng trong trùng



Tôi nhìn thấy con rắn nhỏ màu đen kia hóa thành một vũng nước đen trong nháy mắt, đang muốn hỏi Trường Sinh đã xảy ra chuyện gì thì chỉ thấy vũng nước đen kia thoáng cái đã nhiều lên, hơn nữa còn có xu hướng thấm xuống dưới.

Tôi vội vàng nhìn kỹ thì thấy trên người con trùng tử thần đang bốc lên một làn khói đen nồng nặc, còn chưa kịp mở miệng ra hỏi thì tôi đã bị Trường Sinh kéo sang một bên, nói: “Chạy mau!”

Sau đó, tiếng rống giận dữ của con trùng tử thần truyền đến, cái đầu khổng lồ vốn còn đang hút thứ Trường Sinh ném ra đã nhanh chóng xoay về hướng chúng tôi, âm thanh của dòng điện “rẹt, rẹt” lập tức vang lên trong không khí.

Tôi lập tức bị dọa cho khiếp sợ, trong lòng bất mãn đang muốn lườm Trường Sinh một cái thì lại đột nhiên thấy cậu quay đầu lại, học theo dáng vẻ của tôi mà chạy về phía con trùng.

Con trùng chôn dưới cát sông kia rộng hai thước, hai chúng tôi đứng ở phía trên cơ thể nó có thể nói là dư dả.

“Rẹt! Rẹt!”

Trùng tử thần quả nhiên vẫn không đành lòng ra tay với bản thân mình, tia điện chợt lóe lên, khi đến mép thân trùng lại lập tức xoay qua.

Trong lòng tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, đang định đi về phía trước hai bước đến nhìn chỗ bị con rắn nhỏ màu đen ăn mòn. Nhưng tôi còn chưa kịp nhấc chân thì đã cảm giác sau lưng có một lực hút mạnh mẽ ập tới, cơ thể tôi lập tức bị kéo về phía sau.

Trong lúc sốt ruột, tôi đã vội vàng dùng Định Thân chú giữ chặt lấy Trường Sinh rồi ổn định thân mình, khi quay đầu lại nhìn, con trùng tử thần kia đang há to miệng, cố gắng hút tôi và Trường Sinh về phía nó, hai cái sừng cũng dựng thẳng lên.

“!”

Tôi thấy lực hút kia càng lúc càng lớn thì trong lòng quýnh lên, khoát tay về phía Trường Sinh, dẫn ra mấy tấm Dẫn Lôi phù rồi ném về phía miệng vết thương đang bị hòa tan của nó, nghĩ thầm nó bị đau chắc chắn sẽ thả lỏng miệng thôi.

“Ầm!”

“Sột soạt!”

Quả nhiên, Dẫn Lôi phù kia vừa bị ném ra thì thân trùng đã bị hòa tan kia thoáng cái nổ tung, một dòng nước đen mang theo mùi hôi thối lập tức phun ra.

“Grào!”

Cái miệng khổng lồ của trùng tử thần đột nhiên gầm lên một tiếng, một luồng gió lớn mang theo mùi hôi thối thổi về phía tôi và Trường Sinh.

Tôi chỉ hít trúng một hơi mà đã cảm giác trong cổ họng ngứa ran, vội vàng dùng sức che miệng rồi khoát tay áo với Trường Sinh, ý bảo cậu nhanh chóng che miệng, không được hít khí này vào.

“Grào!”

Trùng tử thần lại rú lên một tiếng đầy đau đớn, sau đó nó xoay đầu xuống dưới, tất nhiên là muốn dùng sức rút cơ thể mình ra.

Niềm vui chiến thắng còn chưa kịp truyền đến não bộ, tôi vừa mới hít thở được một chút không khí trong lành thì đã chợt cảm thấy dưới chân động đậy, toàn thân con trùng tử thần dưới lớp cát sông đều đang bắt đầu vặn vẹo.

Theo âm thanh của vật gì đó dường như đang bò trên cát sông, tôi vội vàng nhìn về phía vết thương của trùng tử thần, chỉ thấy trong vũng nước đen kia có thứ gì đó to bằng bàn tay bò ra cùng với chân, nhưng do bị một khối màu đen bao trùm nên tôi nhất thời không nhìn rõ bản thể của nó là cái gì.

Tham Khảo Thêm:  Chương 71

“Lộp bộp! Lộp bộp!” Những thứ kia bò qua cát sông mang theo từng đợt âm thanh “lộp bộp” quái lạ, vừa có trật tự nhưng lại vừa lộn xộn.

“Đây là cái gì?” Tôi đã hoàn toàn đứng sững ra đó, trong bụng con trùng này còn có trùng nữa sao?

Trùng tử thần này nghe thì có vẻ vô cùng lợi hại, vậy mà vẫn khó tránh khỏi có ký sinh trùng!

“Mau dùng Thần Hỏa phù đốt chúng đi!” Trường Sinh bất đắc dĩ hét lớn một tiếng với tôi, nói: “Cô quan tâm nó là cái gì làm gì, dù sao thứ này cũng có thể ăn thịt được cô đó!”

“Ờ!” Tôi bị Trường Sinh hét thẳng vào mặt thì vội móc Thần Hỏa phù từ trong túi ra rồi đốt sạch những thứ không thấy rõ trên mặt đất.

“Xèo! Xèo!”

Những cơ thể kia bị Thần Hỏa phù đốt cháy thì lập tức vang lên tiếng “xèo xèo”, nhưng những con trùng to bằng bàn tay kia lại lần lượt xuất hiện, cứ như lớp vỏ màu đen kia đang làm lá chắn cho chúng nó.

Tôi đang định ra chiêu quyết định, vừa ném Dẫn Lôi phù ra thì lại đột nhiên nghe thấy phía xa có tiếng “rẹt rẹt” truyền đến, tôi không cần ngẩng đầu lên, chỉ nghe tiếng cũng biết con trùng tử thần này lại đang bắt đầu thi triển chiêu cuối của nó.

Trong lòng tôi vô cùng buồn bực, thầm nghĩ: Vẻ ngoài của mày cũng đâu có đáng yêu như Pikachu đâu, đừng có học theo nó lúc nào cũng phóng ra dòng điện hơn mười vạn vôn có được không hả!

Nhưng rồi tôi lại nhìn xuống dưới chân mình, xác định mình vẫn đang đứng trên người của con trùng kia không sai, hơn nữa, không phải cái đầu có thể phóng điện của nó ở phía trước sao? Chẳng lẽ đuôi phía sau cũng có thể phóng điện?

“Nằm xuống!”

Trường Sinh đột nhiên hét lớn một tiếng về phía tôi rồi đẩy tôi nhào sang một bên.

“Rầm! Xèo! Xèo!”

Tôi bị Trường Sinh đẩy một cái ngã mạnh xuống cát, đột nhiên cảm thấy trên đầu có một trận mưa cát ập xuống theo, vô số cát mịn rơi xuống, sau đó còn kèm theo một tiếng gầm rú và tiếng điện “xèo xèo” còn oanh động hơn cả Dẫn Lôi phù.

Tôi chợt tưởng tượng ra phía sau mình là gì thì vội vàng quay đầu lại nhìn, thấy Trường Sinh đang nằm sấp cách tôi không xa thì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Tôi còn chưa kịp quay đầu lại thì trên lưng đã cảm thấy một lực hút bền bỉ, sau đó cả người tôi bị nhấc bổng lên.

“Trương Dương!” Trường Sinh kinh hãi hét lên một tiếng, tay cậu vung lên, ném thẳng mấy quả trứng gà về phía tôi.

Đậu má!

Trong lòng tôi thầm mắng: Tôi sắp bị con trùng này nuốt chửng luôn rồi, vậy mà lúc này anh còn con mẹ nó ném hai quả trứng gà vào tôi là thế nào?

Anh sợ mùi vị của tôi không đủ ngon sẽ bị nó chê bai nên ném thêm hai quả trứng tới đây tăng thêm gia vị hả?

“A! A!”

Nhưng khi hai quả trứng rơi xuống bên cạnh tôi thì chúng nứt ra theo chiều gió, vậy mà bên trong lại từ từ nở ra một nữ quỷ với khuôn mặt quỷ quái đang nhìn tôi cười ha ha.

Sau đó, nó đột nhiên dùng sức đưa tay kéo tôi xuống, rồi chính bản thân nó lại lập tức chui vào trong miệng của con trùng tử thần kia.

Tham Khảo Thêm:  Chương 418: C418: Súc địa thành linh

Tôi chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt của nữ quỷ kia một cái, toàn bộ vỏ trứng gà nát ra như bùn, chỉ cần nhìn thấy một khuôn mặt như vậy một lần thì chắc chắn không ai có thể quên được, nói gì đến một người thông minh như tôi.

Tôi đã từng nhìn thấy nữ quỷ này một lần khi đứng trên cầu gỗ ở quê của Trường Sinh, chỉ là khi đó nó đi từ trên cầu ra, trước đó tôi cũng không biết thứ này là do trứng gà hóa thành.

Trường Sinh nói cổ thuật ở chỗ này bị quản chế, nhưng không hề nhắc tới vu thuật, quả nhiên có hai món tay nghề trong tay vẫn tiện lợi hơn nhiều.

“Ầm!”

Trong đầu tôi vừa hiện lên suy nghĩ này thì lại lần nữa ngã vào trong đống cát một cách xinh đẹp. Nhưng lần này tôi không còn cảm nhận được cảm giác hạ cảnh êm ái như hai lần trước nữa, phía dưới hình như có vô số khối đá cứng đến khó tả, đau đến mức suýt chút nữa tôi đã ngất đi.

“Nhanh!”

Tôi bị ngã đến đau nhức cả người, vốn tưởng rằng Trường Sinh sẽ tới kéo tôi một phen nhưng lại chỉ nghe thấy cậu hét to một tiếng rồi lại đá một cước thật mạnh về phía tôi làm tôi bay ra thật xa.

Sau khi tôi bị đá đau, trên eo cũng vì thế mà đau nhức, mà hình như lúc tôi bị đá bay ra có đụng phải thứ gì đó.

Tôi lập tức cảm thấy đau đớn về cả tinh thần lẫn thể xác, Trường Sinh thật đúng là không đáng tin. Tôi thò tay sang bên cạnh định vịn vào thứ gì đó để đứng dậy thì trong tay lập tức sờ được một khối cứng, quay đầu nhìn lại, thứ tôi nắm chính là những thứ vừa bò từ trong cơ thể của trùng tử thần ra.

Tôi vội vàng dùng sức hất tay một cái, đảo mắt nhìn lại, khắp nơi đều là những khối màu đen đang bò.

Lần này tôi vội vàng đứng lên, đảo mắt nhìn chung quanh rồi sợ tới mức lui về phía sau hai bước, dưới chân không biết đã giẫm phải bao nhiêu trùng vỏ cứng.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, chợt thấy Trường Sinh đang không ngừng cố gắng rắc cái gì đó lên không trung. Mà ở trên không trung, hai cái đầu khổng lồ của con trùng tử thần đang lắc lư trái phải theo hướng tay của cậu, hút thứ mà Trường Sinh vừa ném ra ngoài.

Tôi dẫn Thần Hỏa phù ra, cẩn thận chiếu lên hai cơ thể của con trùng khổng lồ kia, một bên rõ ràng ngắn hơn một chút, lúc cướp đồ ăn rõ ràng là không linh hoạt bằng, còn bên còn lại thì duỗi đầu tới từ phía sau, biên độ vặn vẹo trái phải của nó lớn hơn rất nhiều.

Hơn nữa, biên độ vặn vẹo kia bắt đầu ngay chính từ chỗ đứt gãy, rõ ràng là bản thân con trùng này có hai cái đầu, đã thế lại còn hoàn toàn giống nhau như đúc.

Tôi vừa đứng quan sát rõ ràng xong thì dưới chân chợt cảm thấy đau đơn, chỉ thấy thứ có chân màu đen kia đang duỗi một cái càng lớn ra, kẹp thẳng vào mắt cá chân của tôi.

Mắt cá chân đau đớn rồi tê dại ngay lập tức, tôi có thể nhìn thấy một cục u lớn màu đen bằng mắt thường.

“Sao còn chưa đứng dậy?” Trường Sinh vừa rắc vừa hét khẽ.

Tôi không quan tâm đến lời nói của Trường Sinh mà vội vàng dùng sức dậm mạnh hai bước, đá văng con trùng đang kẹp tôi ra: “Thứ kẹp người này có độc!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 365

“Cô mau lên! Tôi không còn thừa nhiều bột xương lắm đâu!” Trường Sinh bất đắc dĩ quay đầu lại nói với tôi: “Cô mau nghĩ cách xử lý con trùng này đi!”

Tôi vội vàng đảo mắt một cái, đang định nói chuyện thì lại thấy cái đầu khổng lồ của trùng tử thần đột nhiên nhào về phía Trường Sinh. Tôi không kịp cả hô hấp mà nhanh chóng ném hai tấm Dẫn Lôi phù về phía cá miệng đang há to của nó, sau đó tôi lập tức báo thù cho việc vừa rồi mình bị đá một cước, đá Trường Sinh ngã xuống đất thật mạnh.

“Ầm! Ầm!”

Dẫn Lôi phù vừa được kích hoạt, đầu của con trùng tử thần kia lập tức ngửa ra sau, phun một dòng nước đen về phía tôi.

Tôi vội vàng bước hai bước sang bên cạnh né tránh nhưng vẫn bị văng một ít nước đen lên người, lập tức cảm thấy đau xót.

Tôi tập trung nhìn lại thì chỉ thấy một vũng nước đen lớn bắn ra, hơn nữa bên trong còn mang theo vô số xương cá lớn nhỏ, còn có một vài miếng thịt cá đỏ tươi chưa bị ăn mòn hoàn toàn.

Dạ dày tôi đột nhiên quặn lên, tôi còn chưa kịp đi tỏ vẻ áy náy với Trường Sinh thì đã thấy hai tiếng “rẹt rẹt” vang lên, sau đó hai chân lại cảm thấy đau nhức.

Trong lòng tôi thầm mắng mình đúng là không thông minh gì hết, vậy mà lại đứng im không nhúc nhích, tôi vội dậm hai chân trái phải một cái, nhưng khi đặt chân xuống thì toàn chạm phải những con trùng vỏ cứng không thấy rõ mặt đang bám thành cục.

Bên tai tôi nghe tiếng dòng điện kia sắp đánh tới, trong lòng căng như dây đàn!

Trên mặt đất lại đại quân giáp đen nhiều không đếm xuể, trên không trung lại có hai cái đầu khổng lồ có thể hút cũng có thể phun, lại còn có thể phóng điện từ xa, con trùng tử thần này quả nhiên là không gì không làm được.

Tôi lại chạy về phía cái đầu khổng lồ kia, nhưng còn chưa chạy được hai bước thì tôi đã nghe được một đợt âm thanh “bịch bịch”, giống như có thứ gì đó rất lớn rơi xuống đất.

Trùng tử thần kia cũng vặn vẹo theo, tia sáng màu lam trên đầu nó cũng bắn về nơi vừa phát ra âm thanh kia một cách thần kỳ.

“Ôi mẹ ơi! Ở đây có con trùng lớn thật đấy!”

Tôi vừa định đi cảm ơn thứ có thể là cá râu dính vừa rơi xuống kia thì lại bỗng nghe thấy tiếng kêu bén nhọn đặc trưng của cô nàng mập, sau đó là một chuỗi âm thanh dòng điện “xèo xèo” chạy qua.

Tôi đang định mặc niệm cho cô nàng mập thì dưới chân lại thấy đau nhức, trong lòng mắng thầm, lại lấy ra hai tấm Dẫn Lôi phù ném xuống dưới chân mình.

Cát sông trắng tinh trên mặt đất đã hoàn toàn không còn bóng dáng, tất cả đều là những con trùng vỏ cứng với những cái chân màu đen, hơn nữa, ở chỗ nứt ra trên thân trùng tử thần kia còn có vô số những con khác đang lít nhít bò ra.

Trên lưng đám trùng mới bò ra còn treo vài miếng thịt cá đỏ tươi chưa kịp bị ăn mòn.

“Đi mau!” Trường Sinh bò dậy từ trên mặt đất, lôi tôi chạy về phía cô nàng mập.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.