Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 147: Bức tranh tết do chính mình vẽ



“Có!” Cô gái mập vừa nói vừa mở chiếc ba lô lấy ra vảy rồng hình tổ ong kia đưa tới trước mặt Lão Miêu nói: “Đây là vảy rồng của của con Tử Vong Chi Trùng kia, chúng tôi đã nhặt được trong bụng của nó!”

Lúc này tôi mới nhớ ra rằng Âm Long đã lấy chiếc vảy rồng hình đá này từ trong bụng của Tử Vong Chi Trùng, sau đó rơi vào trong tay cô gái mập chúng tôi cũng quên không tìm cô đòi lại.

Miễn là có thể cứu được sư phụ, khối vảy rồng này ở trong bụng con Trùng bao lâu tôi cũng không muốn biết, tôi vội vàng quay về phía cô gái mập hỏi: “Dùng vảy rồng này làm sao để cứu được sư phụ?”

“Đương nhiên là dẫn cổ rồi, vảy rồng đều có lực hấp dẫn đối với những con cổ trùng, chỉ là một số có thể biến được thành vảy rồng, trong khi một số khác thì không thể. Cũng còn phải xem các ngươi có thể lợi dụng sức mạnh của vảy rồng hay không!” Cô gái mập nói như một lẽ đương nhiên rồi đem khối vảy rồng nhét vào tay tôi, nói tiếp: “Nếu không cô cứ thử xem?”

Tôi nghĩ lại đến lần trước cô ấy cũng vỗ ngực đảm bảo Âm Long sẽ không có việc gì, nhưng kết quả Âm Long cũng thiếu chút nữa không cứu được, vội vàng nắm chặt vảy rồng trong tay hỏi cô ấy phải làm sao bây giờ.

“Cậu biết cách dẫn cổ đúng không?” Cô gái mập chỉ vào Trường Sinh, bĩu môi lui sang một bên thì thầm: “Biết thế đã cho A Hồng ăn trước! ”

Tôi nghe được rõ ràng, nhưng cũng không rảnh cùng cô tranh luận, đem vảy rồng giao cho Trường Sinh để cho cậu làm.

“Ôi!” Lão Miêu lại đoạt lấy vảy rồng, nhìn trái nhìn phải, sau đó duỗi ngón tay thò vào bên trong, Kim Tàm Cổ trong cơ thể lão dường như muốn theo ngón tay lão chui vào bên trong.

Tôi vội vàng cướp lại từ chỗ Lão Miêu, đưa về phía Trường Sinh nói: “Anh không làm thì để tôi? ”

Trường Sinh xịu mặt có chút khó coi lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Cổ này là Điền Đại Thu nuôi dưỡng, muốn dẫn ra ngoài ngoại trừ vảy rồng ra, còn cần có thứ để nó cắn nuốt! ”

“Chính là thứ có thể làm cho nó cắn nuốt để trưởng thành!” Sư thúc trợn tròn mắt, kéo lấy tay tôi, nặng nề nói với: “Bé Dương à, sư phụ con đối với con tốt như vậy, con nên vì ông ấy mà hy sinh sinh mệnh đi? ”

“Hả?” Tôi lập tức bị sư thúc vô lương này dọa sợ, lại thấy ông cúi xuống, ông dùng sức cắn mạnh vào cổ tay tôi, lấy vảy rồng hứng máu của tôi rồi nói: “Máu của con chính là thứ tốt, tất cả là những đồ vật âm tà đều thích máu của con! ”

Dường như để chứng thực những gì sư thúc nói, Âm Long cũng đang bò về phía cổ tay tôi, thè lưỡi liếm đi một chút, mà A Hồng cùng Kim Tàm Cổ cũng cực kỳ phấn khích.

“Được rồi!” Nhìn máu trong lỗ vảy rồng, Trường Sinh vội vàng dùng một tay cầm máu lại cho tôi, sau đó cầm lấy vảy rồng ném lên không trung, rồi tiến lên nắm lấy vảy rồng khiến cậu cũng treo lơ lửng trên không.

Tôi vội vàng cúi đầu nhìn sư phụ, lại cảm giác trên tay lạnh buốt, Âm Long quấn chặt vết thương ta thành hình vòng tròn trên cổ tay, sau đó lập tức buông ra, chỉ thấy mấy dấu răng mà sư thúc cắn đã biến mất không dấu vết.

“Hí!” Âm Long đắc ý quay đầu rít thành tiếng với tôi, lại bò lên vòng qua cổ tôi nhìn về phía Trường Sinh đang dẫn khối vảy rồng kia chảy nước miếng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 8: 8: Ngiã Vụ Của Các Loài Có Tuổi Thọ Ngắn

“Con làm được không?” Sư thúc lo lắng kéo Lão Miêu lại, gằn giọng hét: “Nếu như không được, ông cứ chờ chôn cùng đi! ”

Trái tim tôi cũng như đang bị thắt chặt, chỉ thấy Trường Sinh kéo hồn và một luồng khí đen vụt qua, ánh sáng từ vảy rồng đồng loạt bắt đầu chiếu xuyên qua máu tôi.

Và trong không khí dường như đang lan tỏa ra mùi của tùng hương, lại có một chút thanh ngọt, mùi vị kia làm cho tôi không tự chủ được nuốt nước bọt.

“Chi! Rào!”

Mùi vừa tỏa ra, tôi đồng thời nghe thấy âm thanh của A Hồng cùng Kim Tàm Cổ, nhưng trước chúng nó lại là cơ thể của sư phụ có vô số cây non mang ánh huỳnh quang trồi ra khỏi da thịt, giống như bị nam châm hút, đâm thẳng vào vảy rồng.

“Mau chuẩn bị đồ đạc!” Lão Miêu vừa thấy có kịch, hai mắt liền sáng lên, lão chộp lấy chiếc ba lô của cô gái mập nói: “Lúc sau tôi sẽ trả lại! ”

Nhưng ngay khi những cây non kia chạm vào ánh sáng bên trong vảy rồng, lập tức có một trận gào thét, theo đó từ trên vảy rồng rơi xuống, những cây non bên dưới lại không cam lòng, từng cái một cố gắng chui vào trong đó.

Tôi nhìn thấy ánh huỳnh quang trong cơ thể sư phụ không ngừng chuyển động, khắp các miệng vết thương đều chảy máu, nhưng những cây con kia lại không để ý tới, tất cả đều lao về phía vảy rồng.

“Bắt lấy!”

Chỉ trong chốc lát, trên cơ thể sư phụ đã không còn bất thứ ánh sáng gì nữa. Trường Sinh dẫn vảy rồng đầy cây non xoay về phía Lão Miêu hét một tiếng, trực tiếp ném tới.

Sau đó nhanh chóng ném một đống trùng béo vào người sư phụ, nhìn miệng vết thương của sư phụ từ từ khép lại, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Cổ kia là gì vậy? ”

“Đây chính là mầm cổ trong thịt!” Cô gái mập liếc mắt nhìn về phía Lão Miêu giống như nhặt được bảo vật, cười khanh khách nói: “Cổ này bình thường được nuôi dưỡng trên một số thực vật có răng, nếu có kẻ thù chỉ cần nhẹ nhàng chạm nhẹ lên một chút dính vào da thịt, sẽ bị những mầm cổ này nuốt hết máu thịt, hơn nữa cơ thể sẽ không cảm giác được, nhưng tôi chưa nghe nói nó sẽ phát sáng! ”

Tôi cũng không quan tâm là có ánh sáng chiếu vào hay là không chạm vào da thịt,  chỉ cảm thấy bắt mạch rất vô ích đối với cổ thuật, nhưng vẫn lo lắng sờ một chút, sau khi xác nhận nhiều lần sư phụ đã ổn, lúc này cả người mềm nhũn nằm sấp ở bên giường không muốn động đậy.

Sau đó Trường Sinh, sư thúc, Lão Miêu, cô gái mập toàn bộ đều bị tôi giữ ở lại, một người cũng không được đi, đều phải cùng tôi ở lại trông coi sư phụ.

Sáng sớm hôm sau, Viên Sĩ Bình là người đầu tiên bước vào, vừa tiến vào đã thấy cái lỗ hổng trên tường, anh ta sợ tới mức lui về phía sau hai bước, sau đó nghe Lão Miêu giải thích liền nhìn tôi với ánh mắt đã hiểu rõ.

Nhưng khi anh ta nghe nói về mầm cổ kia, lại sợ tới mức bảo Trường Sinh giúp anh ta nhìn một chút, sau khi xác nhận không có mới thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người nói sư phụ sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy, mệt mỏi nhất là duy trì trận pháp trong hang động đó, cuối cùng lại dốc sức cố gắng đối phó với quỷ gì mà Câu Mang cổ, nên cả người đều mang thương tích, Lão Miêu nói ít nhất cũng phải qua nửa tháng mới có thể tỉnh lại, chờ những con trùng béo kia chữa lành toàn bộ vết thương của ông.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tôi không tin những gì lão nói, nhưng Trường Sinh cũng đứng một bên cam đoan thì lúc ấy tôi mới yên tâm.

Trưởng thôn không dám nói một lời khi tôi đập nát tường nhà ông ta, nhưng lúc ăn sáng không ngừng xoa tay nhìn tôi với bộ dáng không dễ mở lời vậy.

Tôi chán ghét nhìn cái vẻ mặt do dự của ông ta, bưng chén cơm muốn lên lầu ăn, lúc này ông ta vội vàng lôi kéo tôi lại nói: “Dương Dương à!”

“Nói đi!” Tôi mạnh mẽ rút tay ăn một miếng cơm nhìn ông ta nói.

“Vợ của ông Trương?” Trưởng thôn vừa nói vừa ngắm nhìn tôi.

Lúc đầu tôi giật mình, sau đó tôi lập tức nhớ ra rằng trước khi xuống giếng, tôi đã nhờ Trương Sinh giúp tôi hạ cổ, nhưng vẻ mặt kinh ngạc của thôi vẫn không biến mất mà tiếp tục nhìn và hỏi trưởng thôn: “Cái gì? Bà ta bị sao à?”

Thấy tôi thắc mắc, trưởng thôn vội xua tay nói: “Không phải! Chỉ là hai ngày nay bà ấy sức khỏe không tốt lắm sao? Cô có muốn đi xem một chút không?”

“Tôi không phải là vu y!” Tôi bĩu môi, chỉ vào cô gái mập nói: “Người nhà cô ấy nhiều đời đều làm vu y, hơn nữa cô ấy rất nổi tiếng ở địa phương, ông có thể hỏi cô ấy thử xem!”

Cô gái mập đang cố gắng ăn cơm lập tức bị tôi làm cho hoảng sợ, ngay cả bát cơm cũng thiếu chút nữa cũng rơi xuống, nhưng thấy tôi đang trừng mắt nhìn, lập tức vỗ ngực nói đồng ý!

Trưởng thôn nhìn cô gái mập đang ăn với vẻ mặt không thể tin tưởng, những cũng không biết ông nghĩ đến cái gì, chỉ nói để cho cô gái mập cùng đi xem một chút cũng tốt.

Sau khi ăn, tôi bảo sư thúc gọi điện cho giám đốc Đinh, và tất nhiên không tránh khỏi một trận mắng mỏ.

Không

Nhìn sư phụ tôi thật sự lo lắng, nhưng lại có rất nhiều điều tôi chưa biết. Tôi cùng Trường Sinh liền lôi kéo Viên Uy đến phòng sư phụ, hỏi anh ta gần đây đã xảy ra chuyện gì và tại sao anh ta đến đây.

Viên Uy ấp a ấp úng, vẫn là sau khi bị sư thúc mắng cho một trận thì tức giận đã kể lại hết mọi chuyện ra.

Tổ chức của Viên Uy này trước kia đã nghiên cứu cái mặt nạ mà đã mất tích sáu năm, lần này nghe nói lại có một chiếc quan tài đá, một người dị nhân ở trong tổ chức này nói có thể cảm ứng được mặt nạ kia, nên để Viên Uy tới địa điểm tìm, mà địa điểm ấy chính là ở đây, sau đó sư phụ anh ta cũng đồng ý, thế nên nhóm người này cứ như vậy mà đi tới đây.

Tôi thật sự không muốn tin, tôi muốn hỏi sư thúc về chuyện của mẹ tôi, nhưng dù tôi có tức giận ông hỏi bao lần đi chăng nữa thì đoán chừng ông cũng không chịu nói, nhìn sư phụ đang nằm mê man, xem ra chỉ có thể chờ ông tỉnh lại để hỏi.

Anh ta lại mở miệng muốn hỏi xem là đã có chuyện gì xảy ra trong sơn động, nhưng lại bị sư thúc mắng to nói rằng Viên Uy không đáng tin cậy, hại ông bị lão già mắng cho một trận, đang nói thì nghe được tiếng động từ cầu thang vang lên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 56: C56: Chương 56

Cô gái mập nhanh chóng vọt vào nói: “Các ngươi thật tệ!”

Tôi biết cô ấy định nói chuyện bà Trương bị hạ cổ, nên cũng không muốn nói chuyện với cô ấy, lại thấy cô gái mập nghiêng người cho hai người khác vào, nói với Viên Uy: “Nơi này có người nói tìm Viên đạo trưởng, ngươi xem rồi làm đi!”

Viên Sĩ Bình từ khi ăn sáng xong không biết đi đâu, tôi liếc mắt nhìn Viên Uy một cái, chẳng lẽ cô gái mập vẫn cho rằng anh ta là đạo sĩ?

Hai người đó nhìn qua có vẻ rất kích động, nhìn thấy Viên Uy liền vội vàng vươn tay nắm lấy, nói rằng nhất định phải giúp đỡ họ!

Viên Uy lập tức sững sờ, đành phải để cho bọn họ ngồi xuống trước, trừng mắt nhìn cô gái mập hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Hóa ra hai người này đến từ bãi biển đến, trong nhà xảy ra chút chuyện, nghe nói người dân làng nói ở đây có đại sư rất lợi hại nên muốn nhờ ông ấy giúp đỡ.

Trong lòng tôi thầm nghĩ, uy danh của Viên Sĩ Bình vang cũng khá xa nha.

Hai người này nói là ở nhà gom góp được kha khá tiền nên mới dám tìm người gọi là Viên đạo trưởng, tình cờ gặp được cô gái mập ở đầu thôn đi cùng trưởng thôn nên liền đi theo hai người họ.

Chắc trưởng thôn ngường ngùng quá không nói được nên nhờ cô gái mập mang về, tôi liếc mắt nhìn Viên Uy ngay lập tức thấy buồn cười.

Lúc đầu thấy anh ta còn đỏ mặt, đột nhiên trừng mắt nhìn sư thúc một cái nói: “Chuyện này sư thúc giải quyết đi! ”

Sư thúc bị hoảng sợ, vừa định mở miệng, lại bị Viên Uy trừng mắt, vội vàng lại ngồi xuống, kéo tay tôi nói: “Dương Dương à, chuyện này giao cho con, ta sẽ chăm sóc sư huynh, con cũng nên xuất sư được rồi! ”

Hai người kia lập tức không vui, chuyện này hai lần đổi người, cuối cùng còn chuyển đến một người nhìn không đáng tin cậy nhất, sau đó lại trực tiếp lôi kéo Viên Uy nói muốn để anh ta tự mình làm, còn nói đã chuẩn bị sẵn bao lì xì lớn.

Viên Uy hét vào mặt họ, rồi quay sang nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.

Không biết sư thúc lần này lại cầu xin Viên Uy cái gì, nhưng ngẫm lại sau này nói không chừng tôi còn có chuyện muốn tìm anh ta giúp đỡ, mà chuyện này hình như do hai người kia phụ trách, cứ để họ kể chuyện gì đã xảy ra trước đã.

Bãi biển có một sản phẩm gọi là tranh Tết, công việc rất rắc rối, mỗi một bức từ đầu đến cuối phải vẽ bằng rất nhiều khuôn, nhưng ngày xưa mỗi gia đình sẽ mua một vài bức cho ngày lễ, mà nhà hai người này chính là làm tranh Tết.

Đến gần cuối năm, sẽ chuẩn bị xong khuôn in tranh Tết, nhưng ngay trong đêm hai người lấy khuôn tranh Tết ra rửa, trong nhà liền xảy ra chuyện lạ.

Trên vách tường nhà, trên mặt đất, trần nhà, sách bài tập của trẻ em, ngay cả giấy vệ sinh cũng đều bị vẽ hình tranh Tết. Nhưng quét sơn vất vả mãi mới trắng lại như cũ, đêm hôm sau lại vẫn như vậy!

Còn kỳ quặc hơn nữa chính là trước kia vì tuyên truyền văn hóa vùng miền, trên vách tường trường tiểu học ở bãi biển in một bức tranh tết chuột cưới vợ, nhưng những con chuột kia một ngày đều mất một con, hiện tại hoàn toàn không thấy nữa!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.