Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 210: Đại hội linh hồn



Tôi nghe mà trong đầu nổ vang, nhìn Viên Sĩ Bình nói: “Sau khi lấy ra khỏi quan tài mà vẫn còn sống?”

“Còn sống!” Vẻ mặt Viên Sĩ Bình nặng nề, dường như không chịu nổi mà quay đầu lại, nói: “Thầy Hắc vốn không chịu mở quan tài, nhưng Viên Uy vì tìm cái mặt nạ kia, lấy cô ra uy hiếp, thầy Hắc không còn cách nào, mới dùng lực đạo mở quan tài, nếu không ông ấy cũng sẽ không bị thương nặng như vậy.”

“Sau đó thì sao?” Tôi không thể nghĩ ra, tôi có gì để uy hiếp chứ?

“Quan tài kia vừa mở thì đã có vô số linh hồn vọt ra, nhưng cũng không có oán khí, Quỷ Vương đầu cũng nghiến răng xông ra, chúng tôi đều đi đối phó với Quỷ Vương đầu kia. Chờ thầy Hắc trói Quỷ Vương đầu lại, chúng tôi mới phát hiện, trong quan tài có tiếng tim đập rất nhỏ, nhỏ nhưng lại có lực. Đi qua mới phát hiện xung quanh nhau thai kia có tơ máu nhỏ tí nối liền với bốn vách của quan tài đá, xuyên qua nhau thai có thể thấy bên trong có một thai nhi vừa mới thành hình!” Viên Sĩ Bình nói xong, cả người đều hơi run rẩy.

Vương Uyển Nhu lại thở hổn hển, gần như dựa cả người vào Ngụy Yến, gật gật đầu với Viên Sĩ Bình.

Bây giờ tôi ngẫm lại, lúc ấy đám Viên Uy đi vội như vậy, có lẽ tiễn cái thai nhi kia đi mới là trọng điểm.

“Viên Uy mang theo một cái két sắt, bên trong lại có một bộ thiết bị để nuôi dưỡng, cậu ta đeo một đôi găng tay trắng tinh, bỏ thai nhi kia vào trong két sắt, nối một vài cái ống rồi mới khóa lại. Sau đó, Câu Mang trong động thổi những lá liễu kia ra, vây quanh chúng tôi mà ca hát!”

Tôi có thể tưởng tượng được dáng vẻ ca hát của những lá liễu kia, thật sự là rất kỳ quái, tôi vẫn luôn cho rằng những lá liễu này là thứ Câu Mang dùng để săn mồi.

Ngay cả Điền Đại Thu muốn điều khiển Câu mang, cũng hát giai điệu này nhỉ?

Chẳng lẽ tất cả chúng tôi đều hiểu sai rồi?

“Mặt nạ, thai nhi, cây mây…” Vương Uyển Nhu đếm từ đầu đến cuối, lại nhắm mắt suy nghĩ một chút, nói: “Những bài vị kia cô lấy từ đâu!”

“Của tôi! Của tôi!” Đại Hồng vừa nghe đến bài vị thì lập tức chạy tới, trừng mắt nhìn Vương Uyển Nhu, dùng sức chỉ tay vào người mình, nói: “Cái đó là của tôi! Của Đại Hồng!”

Vương Uyển Nhu nhìn ánh mắt Đại Hổng nửa ngày, lại nhíu mày nhìn tôi, nói: “Cô ta là người Mị tộc?”

“Ừm?” Tôi gật đầu, năm đó tôi gặp được Đại Hồng thì đã biết cô ấy là người Mị tộc, có gì không ổn sao?

Có thể là một dân tộc thiểu số đã biến mất trước đây, phải không?

“Tất cả đi ra!” Đột nhiên vẻ mặt Vương Uyển Nhu có chút không đúng, khoát tay áo với Ngụy Yến: “Mấy ngày nay cô trông chuyện trong miếu đường, trước tiên chúng ta đi tìm linh hồn của thầy Hắc, sau đó đi tìm Viên Uy kia đòi lại thai nhi năm đó!”

Tôi vừa nghe nói còn có cơ hội nhìn thấy sư phụ, trong lòng bỗng kích động khó hiểu.

Nhưng vừa nghĩ đến có thể là cái mặt nạ kia đã lấy sư phụ đi, lại cảm thấy có chút sợ hãi, ngay cả Vương Uyển Nhu chỉ bị cái mặt nạ đó nhìn thoáng qua chút đã trọng thương, có lẽ chúng tôi ngay cả một cái liếc mắt cũng không chịu nổi đâu?

Tham Khảo Thêm:  Chương 1

“Chúng ta chờ sư thúc trở về được không? Ông ấy sẽ mang bài vị về!” Tôi cẩn thận nói với Vương Uyển Nhu.

Tuy nói sư thúc không lợi hại như sư phụ, nhưng cũng không tính là gà mờ, hơn nữa ngoại trừ sư phụ và Trường Sinh hiện giờ không có ở đây ra, người tôi có thể tin cậy nhất chính là ông ấy.

Vương Uyển Nhu cũng đồng ý chờ sư thúc, cô ấy bị thương rất nặng, vừa vặn cần nghỉ ngơi, tôi tìm chút liễu dính nước bùa để hút âm cho cô ấy, lại để Âm Long ở lại với cô ấy, mà Âm Long thè lưỡi rắn liên tục muốn rời khỏi phòng đều bị tôi đẩy về.

Lệ Cổ cũng luôn ở trong lòng tôi tỏ vẻ nôn nóng bất an, tôi không có bao nhiêu tâm tư đi trấn an nó, thấy vừa đến Tử Ngọ, thì nhỏ một giọt máu ra đút cho nó.

“Trương Dương!” Vương Uyển Nhu ngồi thiền trong phòng đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi: “Cô cho tôi vài giọt máu được không?”

“Hả?” Tôi vừa vặn thấy Lệ Cổ từ trong lòng bàn tay tôi bổ nhào vào giọt máu, nghe Vương Uyển Nhu nói thì trong lòng rất giật mình.

Vương Uyển Nhu hơi ngượng ngùng, nói với tôi: “Chỉ vài giọt thôi, âm khí trong máu cô rất nhiều, hơn nữa mẹ cô là Lạc Hoa Động Nữ, trời sinh là thứ bổ nhất đối với linh hồn như chúng tôi.”

“Được thôi!” Tôi nghĩ cũng chỉ có vài giọt máu, mỗi ngày đều cho con hàng Lệ Cổ này ăn hai giọt.

Nắm ngón tay, nặn vài giọt vào miệng Vương Uyển Nhu.

Chỉ thấy trên mặt cô ấy lộ ra biểu cảm thỏa mãn, từ từ nhắm mắt lại, vận khí.

Viên Sĩ Bình thấy cô ấy như vậy, vẻ mặt đột nhiên trầm xuống, nói: “Dùng máu người nuôi dưỡng sẽ làm hỏng căn cơ của cô!”

“Căn cơ là cái gì?” Ngụy Yến lo cho Vương Uyển Nhu nhất, vội chạy tới hỏi.

Tuy nói tôi cũng biết, nhưng yêu cầu của Vương Uyển Nhu nhất định là có lý do của cô ấy, dù sao cô ấy cũng là quỷ sai ngàn năm, có cái gì chưa từng thấy đâu.

Một lát sau, sắc mặt Vương Uyển Nhu tốt hơn một chút, gật đầu cảm ơn tôi, lúc này mới nói với Viên Sĩ Bình: “Máu của Trương Dương không thể coi là máu người!”

“Cô mới không phải là người ấy!” Tôi nghe câu nói kia thì chỉ kinh ngạc, nhưng Đại Hồng thì lại rất không vui, kéo tôi qua, chỉ vào Vương Uyển Nhu nói: “Trương Dương là người tốt nhất trên đời!”

Tôi ngượng ngùng cười với Vương Uyển Nhu, kéo cô ấy đến phòng bếp định nấu ăn, lại lo lắng sao sư thúc còn chưa về…

Nhưng tay vừa đặt lên tay nắm cửa còn chưa đẩy ra, đã cảm thấy ngoài cửa có rất nhiều thứ đang chầm chậm chuyển động, hơn nữa Lệ Cổ trong thân thể cũng rất gấp gáp, suy nghĩ nảy cực nhanh, lại không biết nó đang suy nghĩ cái gì.

“Trương Dương, đừng mở cửa!” Vương Uyển Nhu lấy tay cuốn cuốn tóc, chậm rãi lấy quạt xếp ra nói với tôi: “Phỏng chừng là bài vị của cô cũng xảy ra chuyện!”

Tôi còn chưa nghe rõ chuyện gì xảy ra, chợt cảm thấy bùa giấy ngoài cửa chấn động một trận, vội ngưng thần tĩnh khí cảm nhận bùa chú ở ngoài, trong lòng nhất thời cực kỳ giật mình, bên ngoài giống như mở đại hội quỷ, cả tòa nhà ngoại trừ phòng tôi có bày trận nên không vào được, bên ngoài toàn là đám linh hồn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 123: 123: Không Được Sờ Ta!

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi cảm nhận một chút, cuồng quýt nhìn Vương Uyển Nhu, hỏi.

“Không biết! Cô không thấy mọi thứ đã bắt đầu từ vài ngày trước sao? Hãy nghĩ xem cô đã làm gì với đồng bài vị mấy hôm trước!” Vương Uyển Nhu giữ chặt quạt trong tay, vừa đi về phía cửa vừa nói với tôi.

Tôi cố gắng nhớ lại khởi đầu của tất cả mọi thứ trong mấy ngày này, đầu tiên là gặp được Đại Hồng ở trên xe buýt, sau đó là Trọng Đồng Tử, sau đó Đại Hồng về nhà để tìm bài vị…

“Đại Hồng?” Tôi vội quay đầu nhìn Đại Hồng, lại thấy cô ấy bị tôi quát thì hai mắt chợt lóe, một bóng đen bỗng xuất hiện trong nhãn cẫu.

Tuy cực ngắn, nhưng tôi vẫn thấy được, cái bóng đen kia là hình dạng của một đồng tử.

Cuống quít vung tay cô ấy ra, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Vương Uyển Nhu, nói: “Đại Hồng cũng có đồng tử kép!” 

“Trương Dương? Cô nói cái gì?” Đại Hồng bị tôi hất một cái, cực kỳ tủi thân nhìn tôi, nói: “Cô đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ nói cho Trường Sinh!”

“Tôi thấy cô ấy có một đồng tử co lại! Thật đấy!” Tôi bị Trọng Đồng Tử dọa sợ, kéo Vương Uyển Nhu dùng sức chỉ vào Đại Hồng, nói.

Cô nàng béo nghe tôi nói, cũng sợ hãi nhảy về phía tôi, nói: “Mẹ ơi! Trương Dương, giờ cô nhặt thứ gì về vậy!”

“Bần đạo xem thử!” Viên Sĩ Bình vung phất trần, chậm rãi nói với Đại Hồng: “Thí chủ đừng động, đợi bần đạo dùng phương pháp Dẫn Hồn dẫn một cái hồn khác trong cơ thể cô ra là biết!”

Sao mà Đại Hồng chịu, chạy khắp phòng, cuối cùng bị ép đến hết cách, giậm chân nói với tôi: “Trương Dương, có người bắt nạt tôi!”

Tôi thật sự không biết nói gì, chỉ nghe thấy ngoài cửa vang lên, trong lòng nhất thời khẩn trương, tại sao gần đây luôn có thứ gì đó tìm được nhà vậy.

“Trương Dương, chúng ta cứ đánh ngất Đại Hồng đi!” Cô nàng mập vừa nghĩ, cũng rất tức giận, lần trước cô ấy đối phó với hoạt thi phải chịu không ít thương thích, ngẫm lại những chuyện này thật đúng là có thể do Đại Hồng chọc ra, thì tức giận.

“Không có vấn đề gì!” Vương Uyển Nhu đột nhiên gật đầu với chúng tôi, vung quạt xếp trong tay lên, nói: “Mị tộc này có như vậy hay không, đợi chúng ta giải quyết xong bên ngoài rồi lại nói!”

Tôi vừa định mở miệng ngăn cản, chỉ thấy Vương Uyển Nhu cực kỳ bình tĩnh mở cửa, quạt xếp nhẹ nhàng vung lên phía trước, một đợt kim quang hiện lên, chỉ thấy từng đám linh hồn ở bên ngoài nhanh chóng bay vào trong quạt xếp.

“Tôi đến! Tôi đến đây!” Ngụy Yến vừa thấy có thành tích tốt như vậy, vui vẻ cầm quạt xếp, vọt từ trong phòng ra.

Nhưng cô ấy bận bịu một hồi, kim quang trên quạt xếp kia lại vô dụng, nhưng từng đợt gió âm thổi qua, cũng có một hai linh hồn đứng không vững, bị cô ấy thu cũng rất bình thường.

Vương Uyển Nhu triển khai uy phong, quạt xếp vung trái phải, lập tức thu dọn bên ngoài sạch sẽ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 121

Thu quạt xếp lại rồi mới nói với tôi: “Cô mau đi tìm sư thúc của cô, để ông ta lập tức đem đống bài vị kia về, người ta đã tìm đến cửa rồi!”

“Cái gì?” Tôi sợ Vương Uyển Nhu không hiểu, vội mở miệng hỏi lại: “Ai tìm tới cửa?”

“Thứ trong quan tài!” Sắc mặt Vương Uyển Nhu trầm xuống, nói với tôi: “Những thứ bên trong có lẽ đã được thả ra hết rồi, cô ngẫm lại xem có thứ nào ở trong tay mấy người không, mau cầm đến, tôi kết quỷ trận nhốt lại, đến lúc đó mấy người lại nghĩ cách hủy diệt những thứ khác đánh tới!”

Tôi nghĩ hình như không có gì trong tay chúng tôi, ngoại trừ những cây mây ở trên người Nguyên Thần Tịch kia, thai nhi ở chỗ Viên Uy, mặt nạ chạy mất, những thứ khác cũng không biết là cái gì.

Sau đó bỗng nghe thấy bên ngoài vang lên từng đợt âm phong, vô số linh hồn vẻ mặt mờ mịt chậm rãi bay từ ngoài phòng vào, nhìn chúng tôi mà không chút tránh né, cứ thế xông thẳng vào.

Tuy nói chúng là linh hồn không đụng được vào đồ đạc, nhưng âm phong lại làm không ít đồ bị thổi bay, đổ vỡ!

Tôi nhìn những linh hồn này, cũng không có oán khí, không khác với linh hồn ở quanh quan tài lắm, xem ra đồ vật trong quan tài đều lấy oán khí làm đồ ăn.

Thấy mấy linh hồn đột nhiên đụng đổ tủ quần áo của tôi, lại ở bên cạnh xoay mấy cái.

Ngụy Yến đuổi theo thu bọn họ lại, nhưng lại có mấy linh hồn khác chuyển qua.

Bởi vì không có oán khí, chúng tôi đứng một bên nhìn những linh hồn này, muốn chờ thứ khống chế những linh hồn này xuất hiện, nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy có gì.

Nhưng một đám linh hồn sắc mặt xám trắng đỡ đẫn, hết lần này đến lần khác xuyên qua cơ thể, cảm giác này không quá tốt, bỗng nhiên tôi nhìn những linh hồn kia, trong đầu chợt lóe, nói: “Bọn chúng đang tìm đồ!”

“Bài vị!” Cô nàng mập đột nhiên chỉ vào tủ mà bình thường tôi hay đặt bài vị, hét lớn: “Mẹ nó ai thiếu đạo đức như vậy, không còn ở đó nữa rồi còn ngửi mùi mà đến! A Hồng! Thu đi!”

Tôi vừa nghĩ đã hiểu, biết người đứng sau sẽ không đến, vội chụp hai tay, kết Khu Linh ấn nổ về phía tủ, trong miệng bắt đầu niệm kinh văn siêu độ.

Sở trường của tôi là kinh siêu độ, lúc mới học mỗi ngày niệm hơn trăm lần, còn bởi chuyện này mà khiến Đinh Thiệu Liên ly hồn.

Tôi có kinh văn siêu độ, Vương Uyển Nhu và Ngụy Yến có quạt xếp, A Hồng thì ăn, lập tức xử lý được linh hồn ở trong phòng.

“Trương Dương!” Có lẽ Đại Hồng bị dọa sợ, vội kéo tôi nói: “Trong lòng tôi rất sợ!”

“Đừng sợ! Không sao đâu!” Tôi nhìn đôi mắt của cô ấy, vội vỗ tay cô ấy an ủi.

Nhưng mới vỗ hai cái, lại cảm thấy trong lòng như có cái gì đó trống rỗng, cả người có cảm giác hốt hoảng như đã nhịn đói hai bữa.

Vội tĩnh khí ngưng thần chạy ra bên ngoài, mới chạy được hai bước đã cảm thấy bên trái không đúng lắm, vội nhìn sang trái, chỉ thấy sau cửa sổ có một cái mặt nạ cực kỳ quỷ dị, trong hốc mắt như có một đôi mắt cười âm hiểm, tôi vừa nhìn một cái thì chậm rãi biến mất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.