Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 263: Thủy Động



Tôi nhanh chóng vẽ Dẫn Lôi Thiên Cương phù nhưng cầm phù trong tay, tôi lại chậm chạp không dám hướng về phía Âm Long và Tiểu Bạch đưa một chiêu lôi tới.

Trong lòng tôi cực kỳ không muốn, lỡ như không tốt bị đánh tới Tiểu Bạch, hoặc là thật sự làm Âm Long bị thương, vậy thì không tốt!

“Hí!” Thân rắn Âm Long mãnh liệt lại trướng to gấp mấy lần, miệng rắn lớn mạnh mẽ nhào về phía Tiểu Bạch.

Nhìn cái miệng to như chậu máu của nó, trong đầu tôi hiện lên bộ dáng Tiểu Bạch rơi vào miệng nó, ngay cả đầu ngón chân cũng không nhìn thấy.

Dẫn Lôi Thiên Cương Phù trong tay còn chưa đợi tôi tự mình phát hiện thì cũng đã dẫn đến trong miệng Âm Long, tôi dường như là theo bản năng niệm động chú ngữ.

Nhìn bùa nhanh chóng cuộn lên, từng chút từng chút vàng ố, hơn nữa Tiểu Bạch lại còn bị đè ở dưới thân rắn Âm Long, trong lòng tôi nóng nảy, hai mắt mở to đến phát đau nhưng trong cổ họng làm thế nào cũng không phát ra được thanh âm.

“Oanh!”

Tảng đá và cành cây trên Cổ Động nhanh chóng rơi xuống, kẹp từng đợt cát mịn, lôi quang chói mắt trong nháy mắt đã bao kín Tiểu Bạch và Âm Long.

Ánh mắt tôi chua xót không chịu nổi, dường như những ánh sáng trắng kia k1ch thích đến hai mắt tôi khiến mắt tôi muốn chảy ra nước mắt.

“Cô không thể khóc, đợi lát nữa cô khóc cũng sẽ rụng lá phi hoa, đến lúc đó chúng ta cũng không có thời gian đối phó với những thứ kia đâu!” Một thanh âm non nớt ở bên cạnh buồn bực nói.

Tôi vội vàng quay đầu, chỉ thấy Tiểu Bạch bị Vương Uyển Nhu kéo sang một bên, hai tay đang dùng sức vỗ tro bụi trên người.

“Tôi cũng không lợi hại như cô!”

Tôi vội vàng quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy ý cười trên mặt Vương Uyển Nhu, nhất thời cảm giác mình dường như có chút mất mặt, đồng thời lại nặng nề thở phào nhẹ nhõm.

Tôi vội vàng nói với họ: “Chúng ta hãy đi xuống thôi!”

Lôi quang vẫn không ngừng, đuôi rắn Âm Long không ngừng rút xuống mặt đất, Xà Tín thỉnh thoảng từ lôi quang vươn ra, hai mắt thập phần thống khổ nhìn tôi.

Vẻ mặt kia cũng giống như Âm Long, cũng thống khổ y như đúc, trong lòng tôi lại chua xót theo.

“Đồ bại gia muội này!”

Tiếng sấm còn chưa dừng lại, đã nghe thấy lão Miêu đột nhiên ở phía trên cổ vũ, hét lớn với tôi: “Ngoại trừ bại gia, cô còn có thể làm cái gì nữa!”

“Hí!” Tôi đang muốn ngẩng đầu tranh luận, liền cảm giác trên cổ lạnh lẽo, một con rắn nhanh như quăng roi bò trên mặt tôi.

“Âm Long!” Trong lòng tôi vui vẻ đến mãnh liệt, vừa cúi đầu vừa chống lại đôi mắt đậu đinh thủy linh của Âm Long, trong lòng nhất thời khó chịu.

“Cô thân thiết cái gì vậy!” Lão Miêu rút Âm Long từ trên cổ tôi xuống một phen, hướng về phía lôi quang ném một cái nói: “Còn không đi ăn, đợi lát nữa sẽ biến thành than cốc đấy!” “Ai…” Tôi sợ tới mức đưa tay muốn kéo Âm Long nhưng đã thấy Âm Long ở giữa không trung mãnh liệt lớn lên, miệng rắn há lên, một ngụm liền đem một Âm Long khác nuốt xuống.

Tham Khảo Thêm:  Chương 67

“Âm Long trời sinh thích ăn đồng loại, chỉ là trước kia không có Âm Long, cho nên thích ăn rắn, bây giờ có Âm Long rồi, nó chính là rất yêu thích!” Vương Uyển Nhu vỗ vỗ về phía tôi.

Tôi nhìn Âm Long bắt đầu từ đầu, mặc tùy ý lôi quang đánh vào trên người nó, từng chút từng chút nuốt vào Âm Long kia.

Đột nhiên tôi phát hiện Âm Long thật xa lạ, từ nhỏ, tên ăn rắn này đều là nửa đêm cõng tôi đi ra ngoài, ngay cả bình thường săn mồi cũng không bị tôi nhìn thấy.

“Lão bất tử đâu?” Lão Miêu ở trong Cổ Động dạo một vòng, dùng sức đá đầu Trương Dương nói: “Em gái nhỏ này là em gái của cô à?”

“Đi!” Vương Uyển Nhu nhìn Âm Long nuốt không khác biệt lắm thì đem quạt gấp nắm chặt trong tay nói: “Phía dưới, Thủy Hành khí tức càng nồng đậm hơn!”

“Trận gió vừa rồi là do chuyện gì gây ra vậy?”

Lão Miêu cũng cảm nhận được trận gió kia, không hiểu sao nổi giận nói: “Dọa lão hán tôi thiếu chút nữa bị khói sặc chết rồi!”

Tôi cũng rất là tò mò, trận gió âm vừa rồi hùng hổ lao tới, thế đi lại cực nhanh, trước sau chỉ có một lát, lại có thể quật ngã loại quỷ sai nhỏ có đạo hạnh như Ngụy Yến.

Vương Uyển Nhu liếc mắt nhìn Âm Long đã nuốt vào một nửa, lại liếc nhìn nơi trước kia đặt quan tài nói: “Đó là quan tài thủy hành khởi động đấy!”

“Cái gì!” Lão Miêu lập tức nhảy dựng lên, cắm cột khói khô lên thắt lưng, dưới chân sải bước hai bước liền đi về phía cái động kia nói: “Vậy các cô còn đứng ở chỗ này xem cái gì chứ? Không nhanh lên.”

“Hí!”

Bát Cửu Long này rốt cuộc nuốt một con Âm Long khác xong, bụng tròn trịa hướng về phía tôi hí dí xà thư một chút, chậm rãi vặn vẹo đuôi rắn, lúc này mới trở nên nhỏ đi.

Nhưng bất luận nhỏ đi thế nào, bụng rắn kia vẫn rất tròn.

Tên này thử vài lần vẫn không có cách nào, dĩ nhiên còn muốn hướng về phía trên cổ tôi, tôi vội vàng hướng vế phía nó nó khoác tay áo.

Đi theo lão Miêu về phía cái động kia, Tiểu Bạch cũng sải chân nhảy vào trước.

Tôi còn muốn lôi kéo cậu bé nhưng chỉ nghe thấy phía dưới “rắc” một tiếng nước truyền đến.

“Phía dưới chính là Âm Hà!”

Sắc mặt Vương Uyển Nhu nặng nề, không ngờ lại cắn răng nói: “Mặt nạ kia ở dưới đây sao?”

“Sao cô lại biết chứ?” Lão Miêu đang cố gắng duỗi đầu vào trong động nhìn xuống, lại không ngờ Vương Uyển Nhu dường như đứng ở phía dưới đoán được động tĩnh rất chuẩn, tức giận hỏi.

Vương Uyển Nhu nhìn tôi một chút, lại liếc Tiểu Bạch một cái, mỉm cười nói: “Con hổ kia làm cho đạo hạnh của tôi cao lên, tuy nói chỉ có năm năm nhưng linh thức của tôi lại linh mẫn hơn rất nhiều!”

Tôi không nghĩ thằn lằn này còn có loại tác dụng như vậy, trong lòng cũng thật sự thay Vương Uyển Nhu cảm thấy cao hứng, ít nhất mấy năm nay cô ấy vì chúng tôi chạy khắp nơi, cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch.

Tham Khảo Thêm:  Chương 205

“Vậy cô đi xuống trước đi!”

Lão Miêu nghe Vương Uyển Nhu nói như vậy thì thập phần hào phóng đứng về phía sau, chỉ vào cái động kia nói: “Cô bản lĩnh lớn, lại có kiến thức, có tình huống gì thì cô cũng có thể ứng phó trước!”

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của lão Miêu, tôi thật sự là không tiện mở miệng nhắc nhở lão, sư phụ và Ngụy Yến đi xuống, vừa rồi lão còn tận mắt nhìn thấy Tiểu Bạch đi xuống, lúc này lão mới nhớ tới phía dưới không an toàn, có phải đã quá muộn hay không?

“Hí!” Lão Miêu vừa dứt lời thì truyền đến âmm thanh thân rắn, bốn mắt của Hắc Xà thế mà nghiêng nghiêng về phía lão Miêu, thân rắn mãnh liệt hướng xuống dưới.

“Súc sinh này dám khinh bỉ ta sao?”

Lão Miêu nổi giận vùng lên, trừng mắt nhìn tôi nói: “Súc sinh này đi theo lão bất tử ngốc nhà cô đã lâu nên cũng trở thành loại làm cho người ta chán ghét như vậy!”

Thần sắc trong mắt Hắc Xà vừa rồi lại thật sự liều mạng với bộ dáng đòi đánh của sư phụ. Thấy Hắc Xà đi xuống, Âm Long lập tức hướng về phía tôi hí dỏm với Xà Tín, hai cái quầng thâm trống rỗng, cố gắng nuốt con Âm Long vừa nuốt vào.

Tôi thấy cổ họng nó sưng vù, sợ nó nuốt xuống là phun ra ngay.

Nhưng thứ này chỉ dùng sức nuốt chửng nó, rồi sau khi kéo căng vảy rắn sau gáy nó mới bay xuống.

“Tôi đi xuống trước, sau khi chị Uyển Nhu chết!”

Tôi nhìn thấy sự sợ hãi của lão Miêu, điều này có chút buồn cười nhưng khi tôi nghĩ về tình huống tiếp theo, nó thực sự không rõ ràng và chỉ có cái chết của Vương Uyển Nhu là cách an toàn nhất.

“Đi!” Vương Uyển Nhu gật đầu với tôi, mở quạt một cách thô bạo và con hổ rõ ràng là không bị bắt, lại nhảy ra khỏi quạt.

“Đây là cô sao?” Hổ vừa nhảy ra, vừa mới chạy tới bên người lão Miêu thì lão sợ hãi lùi về phía sau: “Không phải cô muốn lái xe đi vào sao?”

“Tần lão tiên sinh nói hổ thích ăn thịt yêu ma, tôi cảm thấy thật ra nó thích linh thể, tôi vừa mới cất giữ mấy ngàn năm tuổi linh thể trong quạt, niệm chú thử một chút nhưngkhông có hy vọng nó hoạt động!” Vương Uyển Nhu rất vui mừng và niệm vài câu thần chú về phía con hổ.

Con hổ ngay lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh cái lỗ trong sự bàng hoàng, nằm xuống với móng vuốt hướng về phía trước và không di chuyển nữa.

“Cô để cho nó nhìn thấy lỗ hổng sao?” Lão Miêu liếc mắt nhìn Vương Uyển Nhu, nhảy xuống hô: “Lão gia cô đi trước đi!”

Không biết lão Miêu có yên lòng không?

Tôi vẫn còn sợ hãi nhưng nghĩ lại, nhìn cô ấy là an toàn nên tôi gật đầu với Vương Uyển Nhu, rồi cùng lão Miêu nhảy xuống.

Vừa đi tới cửa động liền nghe thấy âm thanh lão Miêu rơi xuống nước phía dưới, theo thân thể của lão rơi tự do, chân trong nháy mắt giẫm lên mặt nước ở giữa, cú va chạm khiến đầu lão chìm xuống.

Tham Khảo Thêm:  Chương 33

Cả người tôi như băng gai, còn chưa kịp duỗi tay ra đã cảm thấy toàn thân căng cứng, trong nháy mắt vô số dây leo quấn chặt lấy tôi, có mấy sợi dây leo chui vào trong miệng. Tôi vội vàng dùng miệng cắn mạnh, hốc mắt cũng cảm thấy đau, vội vàng dùng sức giật đứt mấy sợi dây leo quấn quanh cánh tay, dùng sức đẩy mấy sợi dây leo sắp thò vào hốc mắt ra.

Lúc này, cơ thể của tôi bị những dây leo khác kéo đi, trong lòng thầm kêu không ổn, vừa rồi lúc sư phụ và Ngụy Yến đi xuống cũng không nghe thấy động tĩnh gì, tôi cũng không nghĩ nhiều về nó, nghĩ rằng ở dưới đó rất an toàn. Tôi đi theo Tiểu Bạch và lão Miêu xuống dưới, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy, điều này càng khẳng định suy nghĩ của tôi là bên dưới an toàn.

Nhưng tôi không hề mong đợi điều đó, bởi vì tôi thậm chí không có thời gian để phát ra âm thanh và toàn bộ cơ thể tôi bị dây leo quấn chặt mà tôi không biết đó là gì.

Trong khi tôi bị dây leo kéo xuống, tôi liên tục rút tay ra khỏi dây cố gắng quấn quanh người để di chuyển dây leo thòng vào miệng và chọc vào hốc mắt tôi.

Ngay lập tức, tôi bắt đầu lo lắng cho Vương Uyển Nhu, cô ấy không nghe thấy tôi ở phía sau, vì vậy cô ấy sẽ trực tiếp nhảy xuống như tôi nghĩ.

Tôi vội vàng đạp mạnh hai lần nhưng chỉ cảm thấy chân đau nhức, dây leo trong nháy mắt càng siết chặt hơn.

“Trương Dương!”

Tôi đang lo lắng không biết làm thế nào để thông báo cho Vương Uyển Nhu thì thấy trước mắt tôi lóe lên một tia sáng, cơ thể Vương Uyển Nhu phát ra ánh sáng trắng dịu nhẹ, cô ấy đứng thẳng từ bên dưới rồi khẽ vẫy tay, những sợi dây leo đó buông tôi ra như một con chuột nhìn thấy một con mèo, chúng thu mình lại.

“Cô có sao không?”

Vương Uyển Nhu đỡ lấy tôi, liếc xuống nói: “Không biết Tần lão tiên sinh có sao không?” Tôi lấy một vài bong bóng, ấn mạnh vao Vương Uyển Nhu và lao lên.

Khi lên mặt nước, tôi hít vài hơi rồi mới rõ ràng hơn, tình thế vừa rồi rất khẩn cấp, mặc dù chưa kịp phản ứng đã được Vương Uyển Nhu cứu nhưng tôi vẫn uống vài hớp nước.

“Lão Miêu đã xuống trước cô một bước và biến mất sao?”

Vương Uyển Nhu cũng nổi lên khỏi mặt nước, bình tĩnh đứng trên mặt nước và cẩn thận nhìn xung quanh.

Lúc này, tôi vô cùng ghen tị với ma!

Thật tuyệt vời!

Tôi có thể sống lâu, có thể có đặc quyền, bây giờ tôi đang ngâm mình trong nước và cố lấy hơi, mà nó đang nổi trên mặt nước đầy thích thú!

“Ồ!”

Ngay khi tôi đang suy nghĩ về nó thì tôi nghe thấy tiếng nước bên dưới và vô số dây leo cuộn về phía tôi như thể chúng bị chiên trong nồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.