Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 104



Hệt như một bộ phim kinh dị.

Tống Thu Hàn nghe được tiếng hét đau xé lòng của người phụ nữ kia: “Cứu tôi với!”

– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—

Hai người đàn ông trong số đó đi tới kéo người phụ nữ kia, Lâm Xuân Nhi thét lên: “Dừng tay lại mau!”

“Báo cảnh sát, ngay lập tức.” Tống Thu Hàn nói vào trong bộ đàm.

Anh có cảm giác tim mình như sắp ngừng đập, nhanh chóng lao vụt tới. Hai người trong số đó vung nắm đấm về phía Lâm Xuân Nhi, cô nhanh nhẹn tránh được nhưng lại bị kẻ ở đằng sau đá một phát. Cô lảo đảo vài bước, Tống Thu Hàn nhảy xuống xe đỡ cô, sau đó kéo cô ra sau người mình, chỉ vài cú đấm đá đã khiến đám người kia bỏ chạy tán loạn. Tống Thu Hàn nổi giận, mỗi cú đấm cú đá đều dùng hết sức bình sinh.

Những đồng đội khác cũng có mặt trên dốc, đám người kia thấy thế định bỏ trốn nhưng Lâm Xuân Nhi lại liều mạng xông lên túm lấy cổ áo của một tên. Đây là một cuộc chiến, cả đời này Tống Thu Hàn chưa từng có một trận chiến như thế, Lâm Xuân Nhi vừa mới bị đá đã khiến anh nổi điên, anh tóm lấy một tên sau đó đấm vào vai phải của hắn rồi lại quay người đánh một tên khác, Lương Thần cũng xông tới, đánh ngã tên cuối cùng.

Lâm Xuân Nhi đã chạy đến chỗ người phụ nữ kia từ lâu, nhớ ra vẫn còn đang phát sóng trực tiếp, bèn che người cô ấy lại rồi nói: “Tắt phát sóng trực tiếp đi, quay lại làm bằng chứng!”

Mấy người đàn ông ngồi xổm trong góc, một kẻ trong số đó ngẩng đầu lên chỉ tay về phía người phụ nữ, giống như đang uy hiếp cô ấy đừng có ăn nói linh tinh.

Tống Thu Hàn xông tới, vỗ cái đốp vào đầu gã: “Mẹ nó, mày đang uy hiếp ai đấy?” Sau đó lại đạp cho gã thêm vài cái nữa.

Lâm Xuân Nhi chưa từng thấy Tống Thu Hàn đánh nhau đỏ mắt như thế, cô ôm chặt lấy anh từ phía sau rồi nói: “Chúng không thoát được đâu, chúng ta qua đằng kia đợi cảnh sát đi.” Ngực Tống Thu Hàn phập phồng kịch liệt, Lâm Xuân Nhi ôm chặt anh, cô bình tĩnh lại trước, nhưng lại không biết vừa rồi khi thấy cô nhảy ra khỏi xe, Tống Thu Hàn sợ mất hồn mất vía thế nào, cũng không biết cú đá cô phải chịu lại như đá vào tim Tống Thu Hàn vậy.

– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—

Anh đứng bên cạnh lườm Lâm Xuân Nhi, cũng lâu lắm rồi, lâu lắm rồi anh không tức giận như thế.

“Em đang làm gì vậy hả? Em có biết mình đang làm gì không!”

“Em đang cứu người mà!” Mặt Lâm Xuân Nhi đỏ lên.

“Em có biết nguy hiểm không! Em ra vẻ anh hùng gì chứ! Đến lượt em hả!”

Chú Trương và chị Lâm chạy tới tách hai người họ ra, Tống Thu Hàn liên tục hít sâu, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh. Chú Trương kéo tay áo anh, thấy tay anh bị thương trong lúc đánh nhau, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.

Chị Lâm kéo tay áo của Lâm Xuân Nhi, cánh tay của cô sưng lên. Tống Thu Hàn thấy cánh tay sưng tấy của cô thì đau lòng, anh bước tới nói với cô: “Em lại đây!”

Lâm Xuân Nhi chưa từng thấy Tống Thu Hàn tức giận ghê như thế, giấu nhẹm cánh tay ra sau lưng, không chịu đi theo anh.

Tống Thu Hàn nhỏ giọng nói: “Em lại đây.”

“Mau đi đi.” Chị Lâm giục cô: “Có bọn chị ở đây rồi, mấy chục người trị được mấy tên đó.”

Lâm Xuân Nhi đi theo Tống Thu Hàn lên chiếc xe điều khiển buổi phát sóng trực tiếp, trên xe chỉ có hai người. Tống Thu Hàn đi tìm hòm thuốc rồi lấy cồn ra.

Tham Khảo Thêm:  Chương 143: C143: Sát thủ top 17 - u ảnh

“Giơ tay ra.”

Lâm Xuân Nhi do dự vươn tay ra, Tống Thu Hàn thấy thế hai mắt đỏ bừng, đổ cồn ra lòng bàn tay xoa nóng, sau đó cầm lấy cánh tay sưng tấy của cô xoa nhẹ nhàng. Lâm Xuân Nhi hơi đau, nhỏ giọng rê.n rỉ, nhưng nhớ ra Tống Thu Hàn còn đang tức giận, cô lại cố nhịn, không kêu đau nữa. Tống Thu Hàn ngước mắt lên thấy cô đang cắn răng, đau lòng nói: “Đau thì kêu đi, đừng có cố chịu nữa.”

Lâm Xuân Nhi gật đầu, nước mắt rơi xuống như mưa: “Đau.”

“Bây giờ biết đau rồi à? Vừa rồi em nghĩ cái gì vậy? Chúng mạnh tay hơn nữa thì tay của em đã gãy rồi đấy, biết không?” Tống Thu Hàn lại nhẹ tay hơn, thấy cô vẫn đang thút thít thì đưa tay ra, dùng mu bàn tay lau nước mắt cho cô. Lâm Xuân Nhi nắm chặt tay anh, khóc lóc nói: “Anh đừng giận nữa, em biết lỗi rồi mà.” Cô thề đời này cô muốn làm một nữ anh hùng, không dựa vào bất kỳ ai, cánh tay vốn không đau như thế, nhưng Tống Thu Hàn tức giận như vậy cô lại không cầm lòng được mà bật khóc.

“Anh không muốn em tiếp tục làm thế nữa. Lâm Xuân Nhi, em từng nói với anh, bảo anh phải sống thật tốt, nhưng cuối cùng người liều mạng lại là em.” Tống Thu Hàn lại nhớ đến cảnh tượng đáng sợ kia: “Em muốn anh nhớ đến em những lúc anh mạo hiểm, thế còn em thì sao? Một mình em xông đến đó, chỉ cần em nói với anh một tiếng, chờ anh một chút thôi là cũng không đến nỗi bị người ta đá cho như thế. Dù em có giỏi hơn nữa, dù em có từng học tán thủ nhưng chung quy em vẫn là phụ nữ, trời sinh đã yếu hơn đàn ông, lúc này em nên thông minh một chút. Anh mong lần sau dù có gặp phải tình huống thế này, em có thể trốn sau người anh.”

“Em sợ không kịp, chiếc xe đó cũng sắp lái đi rồi. Ban đầu em cũng định bóp phanh, nhưng khi thấy người phụ nữ kia đang vùng vẫy, chiếc xe van trước mặt lại không có biển số, nếu như bị kéo đi, không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, em từng thấy bi kịch như thế rồi.” Lâm Xuân Nhi giơ tay lau nước mắt, tất nhiên cô cũng biết sợ, cũng biết đau, nhưng có lúc cô không khống chế được bản thân mà đi giúp đỡ người khác. 

Tống Thu Hàn nhìn cô chằm chằm, cơn giận lại cuồn cuộn trong đôi mắt: “Lúc này điều em nên nói nhất chính là, em biết rồi, Tống Thu Hàn, sau này em sẽ trốn sau người anh.”

“Em biết rồi, Tống Thu Hàn, sau này em sẽ trốn sau người anh.”

Cuối cùng Tống Thu Hàn cũng không cầm lòng được mà ôm chầm lấy cô: “Được rồi, đừng khóc nữa.”

“Thế anh đừng giận em nhé.”

“Anh không giận nữa.”

“Em xin lỗi.” Lâm Xuân Nhi lại xin lỗi.

“Tay thế này còn đạp xe kiểu gì nữa? Bắt đầu từ ngày mai em ngồi sau xe, nghe rõ chưa?”

“Ừm.”

Cảnh sát đến, bảo họ đến đồn cảnh sát trên huyện để phối hợp điều tra. Giày vò đến tận đêm khuya. Trước khi rời khỏi đồn cảnh sát Lâm Xuân Nhi đã đi tìm cảnh sát để hỏi thăm tình hình. Lúc này cô mới biết người phụ nữ kia do không chịu được cảnh bạo lực gia đình nên đã chủ động đề nghị ly hôn, nhưng bên nam lại tìm một đám côn đồ muốn bắt cóc về nhà. Người phụ nữ đó khóc hết cả hơi, cầu xin cảnh sát đừng để bọn chúng đưa mình đi. Cô ấy vô cùng sợ hãi, ngồi đó mà người cứ run lên bần bật. Nếu như lại bị đưa về, e là lần này chỉ còn lại nửa cái mạng thôi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 46: Nhân Tộc Chi Quan - Thí Luyện Chi Lộ

“Xin hỏi, mọi người định giải quyết thế nào.”

“Bảo người nhà bên nữ tới đưa người về.” Cảnh sát nói với Lâm Xuân Nhi.

“Nếu người nhà của bên nữ có tác dụng, cô ấy đã không bị bắt đi rồi.” Lâm Xuân Nhi biết cảnh sát chỉ làm việc theo pháp luật, nhưng cô vẫn có chút tức giận. Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cô nói: “Anh xem tôi có thể nói vài câu với cô ấy được không?”

“Được, cái này không trái với quy định, nhưng cần có sự đồng ý của cô ấy.”

“Vậy thì làm phiền anh rồi.”

Tống Thu Hàn đứng bên cạnh Lâm Xuân Nhi, từ đầu đến cuối anh không hề lên tiếng. Nhìn Lâm Xuân Nhi nghiêm túc mím chặt môi, nhíu chặt mày, sau đó được cảnh sát đưa đến gặp người phụ nữ kia.

“Cảm ơn cô.” Người phụ nữ kia khóc lóc đứng dậy cảm ơn nhưng lại bị Lâm Xuân Nhi ngăn lại: “Cô có chắc mình muốn ly hôn chứ?” Lâm Xuân Nhi hỏi cô ấy.

Người phụ nữ gật đầu.

“Anh ta đánh cô, cô có bằng chứng không?”

Người phụ nữ lắc đầu.

“Lúc bị đánh bị thương nặng cô có đến bệnh viện không?”

Người phụ nữ kia lại gật đầu.

“Bệnh viện nào? Cô còn nhớ chứ?”

“Bệnh viện huyện.”

“Có ai có thể chứng minh cô bị đánh không?”

Người phụ nữ gật đầu.

Lâm Xuân Nhi suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: “Tôi sẽ giúp cô xin trợ giúp pháp lý, trợ giúp pháp lý chính là sẽ có một người hiểu về pháp luật giúp cô ly hôn. Cô chỉ cần thành thật nói với người hỗ trợ pháp luật biết những gì cô gặp phải, họ sẽ giúp đỡ cô thu thập bằng chứng và tố tụng. Vừa rồi lúc lấy lời khai tôi cũng đã nói với cảnh sát rồi, rõ ràng mấy kẻ kia có cơ, cảnh sát cũng sẽ nhanh chóng lập án điều tra. Cô không cần phải sợ, an toàn của cô sẽ được đảm bảo. Tôi quen biết rất nhiều người ở trong tòa soạn báo, đài truyền hình, sáng ngày mai tôi sẽ liên lạc với đài truyền hình để càng nhiều người quan tâ m đến sự việc này hơn. Hy vọng cô có thể ly hôn được.”

Đột nhiên người phụ nữ bật khóc. Lâm Xuân Nhi lại nói: “Cảnh sát có số điện thoại của tôi, nếu có chuyện gì cô cứ việc gọi điện cho tôi.”

Sau đó cô đứng dậy nắm tay Tống Thu Hàn.

Cô nắm tay anh đi ra khỏi đồn cảnh sát, ngón tay ở trong lòng bàn tay anh, Tống Thu Hàn nắm thật chặt. Đột nhiên Lâm Xuân Nhi biết dự án tình nguyện thức tỉnh phụ nữ phải làm gì rồi. Cô gọi điện thoại cho chị Lâm, hội chị Lâm vẫn đang đợi tin tức, sau khi nghe máy thì hỏi cô dồn dập: “Em không sao chứ, cánh tay đã đỡ hơn chưa?”

“Không nặng lắm ạ. Tống Thu Hàn đang ở cạnh em. Chị Lâm, chú Trương, dự án tình nguyện thức tỉnh phụ nữ của chúng ta thành lập thêm một văn phòng luật tình nguyện đi? Dùng để giúp đỡ những cô gái trong xã hội gặp khó khăn trong vấn đề ly hôn. Hy vọng mỗi một người con gái khi bước vào hôn nhân đều là tự nguyện, hy vọng phụ nữ cũng có được tự do trong hôn nhân. Chuyện hôm nay đã khiến em thấy rằng có rất nhiều phụ nữ không biết cách dùng pháp luật làm vũ khí để bảo vệ bản thân, thế nên sau khi họ kháng cự sẽ gặp phải khó khăn lớn hơn. Đây chỉ là một điểm đột phá rất nhỏ nhưng thật ra lại có ý nghĩa rất lớn.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Được đấy, đợi em quay về chúng ta bàn bạc sau.” Lâm Xuân Nhi nói. Chú Trương đứng bên cạnh hét lớn: “Tốt nhất cháu nên xin lỗi Tống Thu Hàn đi!” Hôm nay Tống Thu Hàn đã bị Lâm Xuân Nhi doạ cho tái mét mặt mũi.

“Vâng.” Lâm Xuân Nhi cúp máy, ngẩng đầu lên nhìn Tống Thu Hàn. Cái người vừa rồi nói không giận nữa thật ra vẫn còn đang giận, mặt đang căng chặt. 

Cảnh sát sắp xếp cho họ một chỗ ở trên huyện. Phòng của Lâm Xuân Nhi ở ngay cạnh phòng Tống Thu Hàn. Cô vào trong phòng ngồi một lúc, nhớ đến sắc mặt của Tống Thu Hàn, cô lại đứng dậy gõ cửa phòng anh.

Tống Thu Hàn mở cửa, sau đó quay người đi về phía giường.

Lâm Xuân Nhi ngồi bên cạnh anh, cô cầm thuốc sát trùng: “Nào, để em bôi cho anh.”

“Không cần, không sao, chưa chết được.”

Lâm Xuân Nhi đánh mắt nhìn anh, cuối cùng vẫn cầm tăm bông nhúng vào, sau đó thoa lên chỗ bị trầy trên tay cho anh. Tống Thu Hàn không hề nhúc nhích, sau đó anh lại cảm thấy có một cơn gió man mát trên tay mình. Cúi đầu nhìn thì thấy Lâm Xuân Nhi đang chu miệng thổi vết thương cho mình. Tự dưng trái tim anh mềm nhũn. Lúc anh yêu cô, anh đã biết cô là một người như thế. Khi thấy cô chạy đi cứu người phụ nữ kia ở quảng trường, anh nên nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay.

Anh chạm nhẹ ngón tay lên môi Lâm Xuân Nhi rồi dịu dàng nói: “Đừng có dỗ anh, em không làm sai.”

“Em biết lỗi rồi.” Lâm Xuân Nhi nắm tay Tống Thu Hàn bằng hai tay, giống như đứa trẻ làm sai đang cầu xin anh tha thứ: “Em không nên xông đến như thế, nếu như hôm nay gặp phải kẻ mạnh tay hơn, có thể em đã xong đời rồi, nghĩ thôi đã thấy sợ.”

Tống Thu Hàn lặng lẽ cầm lọ cồn, kéo tay áo cô, sau đó lại thoa lên cánh tay sưng tấy của cô.

Cuối cùng Lâm Xuân Nhi ngẩng đầu lên trong lòng Tống Thu Hàn: “Vậy em có thể ngủ cùng anh không? Mấy hôm nay em không được ngủ ngon rồi.”

“Được.” Tống Thu Hàn nằm trên giường, vỗ vào chỗ bên cạnh mình rồi nói: “Lại đây.”

Lâm Xuân Nhi gối đầu lên cánh tay Tống Thu Hàn, vùi đầu vào lồng ng/ực anh: “Tống Thu Hàn, em bị anh chiều hư rồi. Buổi tối phải ở cùng anh em mới ngủ ngon được.”

“Đợi em khoẻ rồi anh sẽ đưa em đi tập tán thủ. Ban nãy anh cũng nghĩ thông suốt rồi, dù em có thoải mái đồng ý với anh thế nào thì em vẫn là em, sẽ không bao giờ thay đổi.”

“Em sẽ sửa mà, nhưng cũng cần phải tập tán thủ thật, anh đúng là rất giỏi đấm đá.”

Lâm Xuân Nhi gối đầu lên cánh tay anh, hôm nay mệt quá rồi, lại mạo hiểm như thế, lúc này cảm thấy yên tâm, chẳng mấy chốc cô đã ngủ thiếp đi.

Vốn chỉ là một sự cố bất ngờ xảy ra nhưng do đoạn quay kia có để lộ ra một chút hình ảnh nên khiến dư luận xôn xao. Ngày hôm sau Kiều Hạn Văn đã xem được đoạn ghi màn hình do cư dân mạng nhanh tay quay lại, Lâm Xuân Nhi bị người ta đá mạnh một cái. Kiều Hạn Văn nhíu mày xem nó một lúc lâu. Sau cùng anh ta ném điện thoại xuống dưới đất rồi lớn tiếng mắng một câu: “Ngu ngốc!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.