Ngày Hè Đằng Đẵng

Chương 7: Gà Của Tôi



Gần trưa trời vừa nóng vừa oi, Kiều Kinh Ngọc hậm hực cái quạt thổi vù vù mà vẫn cảm thấy nóng.

Lạc Hải đi lâu lắm rồi vẫn chưa về.

Nhà hắn nằm dưới chân núi, theo lý mà nói khoảng cách rất gần, đi đi về về không mất nhiều thời gian, không phải gặp chuyện gì đấy chứ? Thời tiết quá nóng, có khi nào hắn say nắng trong núi rồi không?

Kiều Kinh Ngọc đói đến mức da bụng dính da lưng, nhưng đó chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn là lo cho Lạc Hải, cậu muốn hỏi ông mà sợ ông cụ lại sốt ruột theo mình.

Nắng giữa trưa quá gắt, ban đầu Kiều Kinh Ngọc ngồi trên bậc cửa đợi Lạc Hải về, song mặt trời sắp nướng cậu chảy mỡ, chỉ có thể đứng bên ngoài một lúc lại vào nhà hóng mát một lúc, chưa đầy mười lăm phút cậu đã chạy đi chạy về mấy chuyến.

“Cháu làm gì đấy? Tí lại đi tí lại đi, cháu đái rắt à?” Ông cụ nghe thấy tiếng cậu đi lại thì tưởng cậu chạy vào nhà vệ sinh.

Kiều Kinh Ngọc phơi nắng đỏ bừng mặt, nói với ông: “Lạc Hải bảo vào núi bắt gà, bây giờ vẫn chưa về ấy ông, sắp một tiếng rồi.”

“Cháu đói hả?”

“Không, cháu lo cho cậu ấy thôi.” Vừa nãy Kiều Kinh Ngọc hơi đói, nhưng cậu mới ăn mấy miếng bánh quy gấu xong.

Ông cụ Lạc nói: “Không cần lo, từ lúc nó biết đi là đã chạy tung tăng khắp núi rồi. Hồi bé Lạc Hải lớn lên trong núi với ông, nhắm mắt đi cũng không lạc được.”

“Ngoài trời nóng lắm, cháu sợ cậu ấy say nắng lăn kềnh ra đấy.”

“Sức khỏe nó tốt hơn cháu nhiều.” Ông cụ Lạc nhìn hai gò má đỏ như đít khỉ của cậu: “Cháu đừng chạy nữa, ông sợ cháu say nắng ngất mất toi.”

Kiều Kinh Ngọc nghe ông nói vậy mới yên tâm: “Ông ơi, ngày xưa ông lên núi đi săn ạ?”

“Ngày xưa ông là thợ săn, có cả súng săn đấy.”

“Bây giờ còn không ông, cháu muốn xem.”

“Bây giờ không còn rồi, chính phủ không cho, nói là phải bảo vệ động vật hoang dã, không cho săn nữa.”

“À, cấm săn ạ…” Nói đoạn nụ cười của Kiều Kinh Ngọc dần tắt, vậy mà Lạc Hải còn vào núi bắt gà hoang? Như thế khác nào thăm dò giới hạn vi phạm pháp luật?

Cậu vội vàng móc điện thoại ra tra Baidu, bắt gà hoang trong núi có vi phạm pháp luật không? Câu trả lời đầu tiên là: Có, trĩ đỏ là động vật cần bảo tồn cấp hai của nhà nước. [1]

[1] Ý Kiều Kinh Ngọc là gà hoang thả rông, nhưng từ 野鸡 lại là trĩ đỏ thuộc danh sách động vật cần bảo tồn.

Tên này vi phạm pháp luật thật kìa!

Cậu chưa kịp bỏ điện thoại xuống thì ngoài nhà có tiếng động, chắc là phần tử phạm pháp quay lại rồi.

Kiều Kinh Ngọc chạy “vèo” ra, trông thấy Lạc Hải xách một con gà lông xám, người ngợm ướt đẫm, áo phông đen thấm mồ hôi dính sát vào người, phơi bày đường cong cơ bắp săn chắc dưới lớp áo.

Cậu đi ra đón: “Sao giờ cậu mới về?”

Lạc Hải chẳng nói chẳng rằng chỉ nhìn chằm chằm đầu gối cậu, cả ngày cứ chạy thoăn thoắt thì bao giờ chân cẳng mới khỏi được? Đã dặn cậu ấy vết thương ở đầu gối khó lành, hoạt động ít thôi mà toàn để ngoài tai.

Tham Khảo Thêm:  Chương 147

Kiều Kinh Ngọc nói: “Hỏi cậu đó!”

Cả quãng đường chạy về nhà vừa mệt vừa nóng, Lạc Hải còn đang thở hổn hển, không muốn nói chuyện, xòe bàn tay ra trước mặt Kiều Kinh Ngọc.

Lòng bàn tay hắn nhễ nhại mồ hôi, còn có hai cái lò xo.

Kiều Kinh Ngọc sáp lại nhìn: “Cái gì đây?”

“Lò xo ở bánh xe vali của cậu, nó bị bật ra, thiếu mất linh kiện này.”

“Cậu tìm thấy ở đâu á?” Kiều Kinh Ngọc trợn tròn mắt, không lẽ… Lạc Hải tìm lò xo cho cậu mới đi lâu vậy ư?

Cậu nói: “Cái này mà cậu cũng tìm được.”

Tối hôm đó ngã ở đâu, dù bây giờ kêu cậu đi đến đấy cũng chưa chắc có thể tìm được, Lạc Hải lại chẳng những mò ra mà còn tìm thấy linh kiện bé tẹo này đem về.

Lạc Hải rụt tay lại cất lò xo trong túi quần: “Ăn cơm xong rồi lắp cho cậu.”

Hắn vứt gà xuống đất, vén gấu áo cởi áo phông đen, vai lưng rộng cùng eo gầy khỏe khoắn lóng lánh ánh nước dưới nắng mặt trời.

Cảnh trầ.n trụi làm Kiều Kinh Ngọc trở tay không kịp, vội vàng quay mặt đi: “Cậu… cậu cởi áo có thể đánh tiếng trước không vậy?” Còn bắt tội người ta nói lắp đây này.

Lạc Hải đứng cạnh bồn rửa cầm gáo múc nước đổ lên người, khẽ nhếch môi nở nụ cười khinh khỉnh: “Giờ biết ngại à, ai nửa đêm nửa hôm nhìn trộm tôi tắm?”

“Ai nhìn trộm cậu tắm!” Kiều Kinh Ngọc đỏ mặt tía tai: “Đấy là tớ sơ ý! Làm như ai thích nhìn cậu không bằng, tớ còn sợ đau mắt đây!”

Cậu quay lưng lại nhìn con gà hoang trên đất, cổ gà bị cắt một nhát. Thôi xong, Lạc Hải giết gà rồi, vi phạm pháp luật chắc rồi.

Lạc Hải sợ dây bẩn ra sân nên cắt tiết gà ở trên núi, đó là lý do hắn mang dao theo.

Trước khi đi hắn đã đun một nồi nước sôi to, bây giờ vẫn đang nóng hôi hổi. Lạc Hải cầm khăn lau người qua loa, tóc vẫn nhỏ nước đã cởi trần đi vào bếp, nhanh nhẹn vặt lông gà, làm sạch cỗ lòng và chặt gà thành tám miếng cho vào hầm.

Động tác trôi chảy liền mạch.

Kiều Kinh Ngọc ở bên cạnh vừa xem vừa sợ xanh mặt, nhìn lom lom lông gà nghĩ bụng có cần mang đi đốt, tiêu hủy chứng cứ phạm tội hay không.

Lạc Hải nói: “Nhìn gì đấy?”

Hắn đập hai quả trứng gà vào chảo: “Rán cho cậu một quả trứng.”

Canh gà phải hầm một lúc không xong ngay được, Lạc Hải rán hai quả trứng cho ông nội và Kiều Kinh Ngọc mỗi người một quả ăn lót dạ.

Kiều Kinh Ngọc nói: “Bắt gà hoang là vi phạm pháp luật cậu biết không? Sau này đừng bắt nữa, gà hoang là động vật cần bảo tồn cấp hai của nhà nước.”

Lạc Hải bật cười chế giễu, nghĩ thầm cậu còn là phế vật cần bảo tồn cấp một của nhà nước đấy.

Hắn lật mặt quả trứng rán vàng ươm, gắp ra cho Kiều Kinh Ngọc.

Kiều Kinh Ngọc bê bát thổi cho nguội bớt rồi cắn một miếng, Lạc Hải nhìn cậu híp mắt cười thỏa mãn, bấy giờ mới nói: “Cậu ăn trứng gà hoang, đáng lẽ có thể nở ra một con gà hoang.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 147

“Hả?” Kiều Kinh Ngọc há hốc giật nảy mình, trong miệng còn đang cắn một miếng trứng trông cực kỳ ngốc.

Lạc Hải nhìn cậu ra vẻ như thật, bất chợt cúi đầu cười: “Gạt cậu thôi.”

“Gạt tớ vui lắm đúng không?” Kiều Kinh Ngọc suýt tưởng thật, tên này chẳng có câu nào thật thà cả.

Buổi trưa ăn gà hầm nấm dại, tên thường gọi là gà non hầm nấm.

Kiều Kinh Ngọc đẩy ông ra ăn cơm, ông cụ hít sâu một hơi: “Ừ, đúng mùi này rồi, bỏ nấm phải không, thơm lắm!”

Kiều Kinh Ngọc không ăn một miếng nào, hỏi thì đáp rằng: “Cháu sợ chú cảnh sát bắt cháu.” Hôm nay dù có thơm chết cậu thì cậu cũng sẽ không ăn một miếng gà nào của Lạc Hải đâu.

Ông cụ Lạc không hiểu: “Liên quan gì đến cảnh sát? Cảnh sát lo trời lo đất, còn lo cả cháu ăn thịt gà à?”

Lạc Hải cố gắng nhịn cười, múc một bát canh gà đặt trước mặt cậu: “Ăn đi, gà của tôi.”

Kiều Kinh Ngọc nhăn mày đến mức có thể kẹp chết một ruồi, không phải, câu này nghe cứ kỳ kỳ sao ấy?

Lạc Hải giải thích: “Gà tôi nuôi trên núi.”

“Gà nhà hả? Cậu không nói sớm!” Kiều Kinh Ngọc câm nín toàn tập, bưng bát húp một hớp canh, tấm tắc khen: “Ngon quá trời.”

Vốn dĩ cậu không ăn bất cứ chế phẩm nào từ thịt gà vì cảm thấy nó tanh, thế mà hôm nay cũng phá lệ ăn rất nhiều canh gà.

Lạc Hải bê bát húp canh, liếc thấy vết sẹo trên đầu gối cậu bèn dặn dò: “Mấy ngày tới để ý đầu gối vào, hôm nay thay thuốc chưa?”

“Thay rồi.” Kiều Kinh Ngọc cúi xuống nhìn đầu gối mình, xấu kinh hồn: “Tớ chưa thấy sẹo nào xấu thế này.” Thuốc nước Lạc Hải cho cậu bôi có màu, cả đầu gối tím đỏ vàng xen kẽ.

Lạc Hải nói: “Bao giờ đóng vẩy rửa đi là hết.”

Mùa hè vết thương khép miệng chậm, còn phải đề phòng bị viêm nên Kiều Kinh Ngọc không dám động vào dù chỉ một giọt nước, qua mấy ngày cuối cùng vết thương ở đầu gối cũng đóng vẩy dày.

Sau khi đóng vẩy thì cơ bản không làm sao nữa, chỉ là lúc gập đầu gối cực kỳ khó chịu, cảm giác vẩy căng ra như thể động tí là nứt.

Mấy ngày nay cậu không tắm mà chỉ đổ nước ra thau rồi lấy khăn lau, còn phải tránh đầu gối. Kiều Kinh Ngọc cảm giác người mình có thể kì ra ghét, ngửi cũng thấy bốc mùi, bèn ỉ ôi với Lạc Hải rằng muốn đi tắm.

Cậu tưởng trong thôn phải có một cái nhà tắm công cộng gì đó, Lạc Hải nói trên thị trấn có nhưng mùa hè không mở, bởi vì mùa hè không ai đến đó tắm.

Ở nhà lại có một chỗ tắm giản dị.

Kiều Kinh Ngọc nhìn xong thộn cả mặt.

Lạc Hải khơi một góc phòng chứa đồ làm buồng tắm, diện tích khoảng 1m² vừa đủ cho một người trần tru.ồng, 1m² này còn lát xi măng và đào lỗ thoát nước.

Trên nóc nhà có một bồn nước to màu đen dẫn nước xuống buồng tắm thông qua ống cuộn, buổi sáng bơm đầy nước vào bồn, sau một ngày phơi nắng đến chiều nhiệt độ nước sẽ đủ ấm để tắm.

Thiết kế này thể hiện trọn vẹn trí tuệ đơn sơ nhất của nhân dân lao động.

Tham Khảo Thêm:  Chương 23: Chương 23

Buồng tắm không có vách ngăn, chủ yếu là do trước khi Kiều Kinh Ngọc đến cũng không ai dùng, bình thường Lạc Hải và ông nội đều chê bơm nước phiền nên toàn ra sân lấy thau to tắm rửa.

Lạc Hải tìm ga giường cũ, đóng hai cây đinh lên tường để kéo dây mắc ga giường làm rèm che. Hắn nhìn trái ngó phải, đoạn hỏi Kiều Kinh Ngọc: “Còn thiếu gì không?”

Kiều Kinh Ngọc bê cái thau “Phân bón tổng hợp Mặt Trời Vàng” của mình, trong thau đựng dầu gội và xà bông tắm, cảm thấy đã rất tuyệt vời: “Ổn lắm, tớ vào tắm đây.”

“Ừ, tắm đi.” Lạc Hải ra ngoài.

Hắn rửa bát ở gian bếp bên cạnh, cách buồng tắm một vách tường, Kiều Kinh Ngọc mở vòi hắn cũng nghe thấy ngay tiếng nước chảy róc rách bên đó.

“Lạc Hải, Lạc Hải ơi…”

Gian bên cạnh vẳng ra giọng Kiều Kinh Ngọc.

Lạc Hải lắng tai nghe rồi hỏi: “Làm sao?”

Kiều Kinh Ngọc nói qua màn nước: “Tớ quên lấy khăn.”

Lạc Hải lau tay: “Tôi lấy cho cậu, để ở ghế ngoài buồng tắm nhé.”

“Ừa.”

Lạc Hải cầm khăn tắm quay lại, thấy ghế đẩu ngoài buồng tắm bị xối ướt thì không để trên ghế nữa. Hắn nhìn dây mắc ga giường, nói với Kiều Kinh Ngọc: “Tôi vắt lên dây cho cậu…”

Vừa dứt lời thì sợi dây đứt phựt ngay khi vắt khăn lên, ga giường hoa lá cành rơi xuống, đập vào mắt hắn là cơ thể trần như nhộng trắng phát sáng của Kiều Kinh Ngọc.

“Ôi đệt!” Kiều Kinh Ngọc hoảng hốt nhảy dựng, phun ra cả câu từ tục tĩu, không có chỗ trốn nên đành lấy hai tay che chỗ nhạy cảm của mình một cách bất lực.

Lạc Hải không kịp nghĩ nhiều vội vàng cúi đầu, đưa khăn cho Kiều Kinh Ngọc: “Lần này huề nhau.”

Dù sao Kiều Kinh Ngọc cũng từng nhìn hắn tắm còn gì.

Kiều Kinh Ngọc giật khăn che bộ phận quan trọng, đỏ mặt tức giận: “Không huề! Tớ chỉ nhìn thân trên của cậu, cậu lại nhìn cả người tớ, cậu còn thiếu tớ nửa người dưới!”

Lạc Hải làm bộ muốn cởi quần: “Thế tôi còn phải trả cậu nửa người dưới?”

Kiều Kinh Ngọc cầm ống nước xịt vào hắn: “Trả cái đầu cậu! Đi ra!”

“Tôi kéo lại rèm cho cậu.” Lạc Hải nhặt dây dưới đất kéo căng ra, ngăn cách tầm nhìn của hai đứa, cũng che chắn cơ thể Kiều Kinh Ngọc.

Dây không đứt, ga giường cũng không tuột mà là đinh trên tường không chắc, Lạc Hải đóng lại đinh, không yên tâm còn lấy búa gõ thêm mấy nhát.

Giọng Kiều Kinh Ngọc vang lên sau tấm rèm: “Không rơi nữa đấy chứ.”

“Chắc không đâu.” Lạc Hải lại đập đinh “cộc cộc”.

“Vừa nãy cậu cũng đập rồi mà, đinh đang yên đang lành sao rơi được.” Kiều Kinh Ngọc giội bọt trên đầu mình: “Lạc Hải cậu cố tình phải không?”

Tiếng nước róc rách văng vẳng bên tai, phòng chứa đồ không có cửa, mặt trời ngả về Tây hắt nắng lên ga giường, ga giường mỏng có thể xuyên thấu, phản chiếu bóng người cực kỳ rõ nét.

Lạc Hải nhớ đến làn da trắng chói mắt vừa trông thấy, cất giọng đáp: “Tôi còn sợ đau mắt đây.”

“Đừng có mà bắt chước tớ!” Kiều Kinh Ngọc ở bên trong hét vọng ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.