Thời tiết ngày càng lạnh.
Sau mấy ngày Kiều Kinh Ngọc đưa cơm trưa cho Lạc Hải, kì thi cuối kì của lớp 12 cũng bắt đầu. Lần thi này long trọng hơn những năm trước, nghe nói toàn thành phố sử dụng đề chung và chấm chéo giữa các trường, còn có bảng xếp hạng toàn thành phố.
Liên quan đến xếp hạng toàn thành phố tức là liên quan đến danh dự của trường, cho nên cả trường đều rất coi trọng, làm tụi học sinh vô cùng phấn khích, hiển nhiên phụ cũng căng thẳng theo.
Buổi trưa Kiều Kinh Ngọc xách hộp giữ nhiệt đi đưa cơm cho Lạc Hải, vừa đến cổng trường đã lọt thỏm giữa đoàn người, ngoài cổng đều là phụ huynh chờ con tan học.
Các phụ huynh cũng xách hộp giữ nhiệt không khác gì Kiều Kinh Ngọc, nhìn là biết tới đưa cơm, nhưng bảo vệ trường không thể cho từng ấy người đi vào, họ chỉ có thể ở ngoài cổng chờ con ra.
Mấy hôm trước cổng trường kiểm tra lỏng lẻo, Kiều Kinh Ngọc có thể dễ dàng đi vào nhờ lẩn trong tốp học sinh ra ngoài mua đồ, hôm nay không được nữa.
Hết cách, cậu đành len qua đám đông đến chỗ chú bảo vệ quét mặt: “Cháu chào chú, cháu tới đưa cơm cho bố cháu.”
“Ớ, tiểu Kiều à!” Chú bảo vệ nhận ra cậu, biết cậu là con trai hiệu trưởng, gặp cậu thì tỏ ra rất thân thiết: “Dạo này hiệu trưởng Giang bận quá nhỉ, trưa cũng không thấy lái xe đi.”
Kiều Kinh Ngọc chột dạ: “Chắc là vậy ạ, dạo này thi cuối kì mà chú, ở trường nhiều việc.”
Thực tế đã nửa tháng nay cậu không liên lạc với bố, lần trước Giang Bác Thần gọi điện, nói vài câu cậu đã cúp máy.
Bởi vì bố nhắc đến chuyện ăn Tết.
Ý của Giang Bác Thần là đón bà nội ở quê miền Nam ra, năm nay cùng ăn Tết. Có thể bà sẽ đến sớm mấy hôm đi thăm thú thành phố A, chú bảo Kiều Kinh Ngọc về nhà ở một hai ngày chơi với bà.
Kiều Kinh Ngọc không muốn, giận lẫy bố ngay: “Đừng bắt con hiếu thảo, mẹ ai người ấy đi mà chơi.”
Giang Bác Thần nghẹn họng.
Kiều Kinh Ngọc quét mặt xong thì đi ra từ bốt bảo vệ.
Sân trường đông đúc, học sinh vừa thi xong túm tụm tốp năm tốp ba đi đến nhà ăn hoặc ra cổng trường.
Cậu đi ngược dòng người, vừa đến tòa nhà hành chính đã gặp Giang Bác Thần đi ra. Kiều Kinh Ngọc nghĩ thầm “bố linh thật đấy”, vừa bảo đưa cơm cho bố thì thật sự gặp bố ở đây.
Cậu giả vờ không nhìn thấy, đội mũ áo phao ôm hộp giữ nhiệt, vừa lấm la lấm lét đi giữa đám đông vừa lẩm bẩm: “Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình… Mình là người tàng hình…”
Nào ngờ áo phao màu vàng kem của cậu quá nổi bật giữa một rừng đồng phục xanh trắng, Giang Bác Thần liếc một cái đã thấy cậu.
“Kiều Kinh Ngọc!” Giang Bác Thần gọi.
Nhưng cục kem trứng vẫn cắm đầu đi tiếp, còn xém va phải người khác.
Giang Bác Thần bất chấp hình tượng đuổi theo, hét to: “Kiều Kinh Ngọc, con đứng lại cho bố!”
Tòa nhà hành chính đông người qua lại, hầu hết đều nhận ra hiệu trưởng Giang, lúc này lũ lượt dừng chân.
Kiều Kinh Ngọc thật sự muốn hóa đá, xấu hổ đứng lại, bất đắc dĩ nói: “Bố, bố làm gì thế?”
“Con đến trường làm gì?” Giang Bác Thần nhìn cậu, trông thấy cậu ôm hộp giữ nhiệt thì mắt sáng bừng, trong lòng nhen nhóm hơi ấm. Xem ra thằng con này không uổng công nuôi, biết chú bận còn có lòng đưa cơm cho chú.
Kiều Kinh Ngọc nói: “Con đưa cơm cho Lạc Hải, dạo này thi cuối kì còn gì? Lạc Hải học hành vất vả, phải bồi bổ cẩn thận.”
Chút hơi ấm vừa nhen nhóm trong lòng nhanh chóng nguội lạnh, Giang Bác Thần liếc hộp giữ nhiệt: “Có gì ăn thế?”
“Đầu cá nấu đậu, súp lơ xào, mực xào sa tế, củ từ cà rốt xào mộc nhĩ.” Kiều Kinh Ngọc báo thực đơn cho chú.
Giang Bác Thần nuốt nước miếng: “Bố cũng chưa ăn đâu.”
“Thế bố mau đến nhà ăn đi.” Kiều Kinh Ngọc làm ra vẻ định đi: “Không nói chuyện với bố nữa, con phải đi đây, Lạc Hải đang chờ ăn kia kìa!”
“Ê! Con khoan hẵng đi…” Giang Bác Thần chặn đường con trai, muốn nói lại thôi: “Ừm thì… Lần trước nói với con…”
“Sao ạ?” Kiều Kinh Ngọc hỏi.
“Mai bà nội con tới, nhớ sang ăn cơm.” Giang Bác Thần nói: “Bố sẽ gọi trước cho con, đến lúc đấy qua đón con.”
“Nói sau đi bố.”
Kiều Kinh Ngọc vẫy tay, xoay người đi mất hút.
Lần này thi cuối kì xếp phòng theo xếp hạng khối, mỗi phòng ba mươi người, xếp hạng càng cao thì phòng thi và số báo danh càng gần trước.
Lạc Hải ngồi phòng 1, cũng là phòng đầu tiên tầng một tòa nhà hắn vẫn học.
Kiều Kinh Ngọc đến lớp thì đang có rất nhiều người xúm lại chỗ Lạc Hải, ghế xung quanh đều bị ngồi hết, hoàn toàn không chen vào được.
Mấy người này cầm điện thoại vây quanh Lạc Hải líu ríu thảo luận bài, Kiều Kinh Ngọc vểnh tai nghe một lúc nhưng không hiểu lắm, hình như là Toán. Môn Toán của cậu đã chữ thầy trả thầy từ khi thi đại học xong rồi.
Cách đám người cậu có thể nghe thấy Lạc Hải đang nhẫn nại giảng cho các bạn, giọng không quá nhanh cũng không quá chậm, rất cuốn hút.
Chốc chốc vòng tròn nhỏ lại ồ lên khen ngợi.
“Học sinh giỏi đúng đỉnh, ngày trước tôi từng gặp kiểu bài tương tự, giáo viên giảng mấy lần tôi vẫn như trên mây, cậu giảng một lần tôi đã hiểu, vả lại mạch suy nghĩ rất rõ ràng.”
“Đương nhiên, idol giỏi mà, câu hỏi thi tuần lần trước biế/n thái như thế, cậu ấy là người đàn ông được điểm tối đa đó ok?”
“Lạc Hải, cậu xem giúp tôi câu này được không? Bạn tôi bảo đây là giáo viên trường nó đoán đề, chưa biết chừng chiều lại thi vào!”
Kiều Kinh Ngọc tìm một chỗ ngồi xuống, lặng lẽ trợn trắng mắt, tâng bốc tung trời luôn kìa.
Nhưng cậu cũng không thể không thừa nhận Lạc Hải vốn dĩ đã đẹp trai, không chỉ mặt đẹp mà còn vai rộng chân dài, là mẫu người rất thu hút, bây giờ có thêm quầng sáng học sinh giỏi, ở giữa tụi học sinh cấp ba thật sự là buff chồng buff.
Kiều Kinh Ngọc chống cằm nhìn mấy người kia bằng ánh mắt ai oán. Cậu cũng không lên tiếng, để xem rốt cuộc khi nào Lạc Hải mới phát hiện cậu đã tới.
Nếu ánh mắt có hình dạng, vậy thì mũi tên độc bắn ra từ đôi mắt cậu đã đủ để xuyên chết vòng vây xung quanh Lạc Hải.
“Được rồi, các cậu nên đi ăn rồi đấy.” Lạc Hải hắng giọng, đóng nắp bút: “Tôi hơi đói, có bài gì để chiều nói sau, chiều nay còn một tiết tự học trước khi thi mà.”
Mọi người được hắn nhắc nhở mới nhận ra đã tan học một lúc lâu, cả bọn làm chậm trễ quá nhiều thời gian của Lạc Hải.
Có người cảm thấy ngại nên muốn mời Lạc Hải ăn, tiện thể vừa ăn vừa thảo luận thêm vài bài, song Lạc Hải từ chối.
Nhóm người đi hết, phòng học chỉ còn Lạc Hải và Kiều Kinh Ngọc. Hắn bước đến trước mặt Kiều Kinh Ngọc, nhéo cằm cậu: “Không vui à?”
“Không hề.” Kiều Kinh Ngọc xoay mặt đi, hoá ra hắn nhìn thấy mình từ lâu rồi, đã vậy còn giảng bài hăng say thế? Chẳng biết đường mà để ý người ta.
“Xin lỗi, tôi tưởng có thể xong nhanh.” Lạc Hải nói.
Trên thực tế hắn đã thấy Kiều Kinh Ngọc từ khi cậu mới vào, hơn nữa sau khi nhìn thấy Kiều Kinh Ngọc thì hắn cũng không còn lòng dạ giảng đề, càng nói càng nhanh, đến cuối gần như là hơi qua quýt.
Kiều Kinh Ngọc châm chọc: “Các bạn lớp cậu chăm chỉ quá nhỉ, không phải sáng thi Văn hả? Sao thảo luận đến Toán rồi?”
Lạc Hải mở hộp giữ nhiệt xếp thức ăn ra: “Chiều thi Toán, nghe nói trường khác lộ đề, trên mạng đều đang truyền nhau đồn đoán đấy là đề chiều nay, thế nên ai cũng làm.”
“Hả? Như thế chẳng phải rất không công bằng sao?” Kiều Kinh Ngọc cau mày: “Trường nào lộ đề? Lần này thi chung toàn thành phố đúng không? Mức độ bảo mật đề thi hẳn phải rất cao chứ.”
“Tôi cũng không rõ, vừa nãy lúc mọi người hỏi bài thì bảo vậy.” Lạc Hải nói: “Chưa chắc là thật, biết đâu có người cố tình phao tin, chụp đại một đề tung lên mạng.”
“Thế cậu thấy đề chưa?” Kiều Kinh Ngọc quan tâm việc này hơn: “Nếu người khác đều làm mà cậu chưa làm bao giờ, thế thì khác nào cậu chịu thiệt?”
Lạc Hải cười: “Tôi chưa đọc đề hoàn chỉnh, chỉ thấy mấy câu nhiều điểm các cậu ấy nhờ tôi giảng, có người muốn gửi đề cho tôi nhưng tôi không cần.”
“Sao cậu không cần?” Kiều Kinh Ngọc cảm thấy hắn bảo thủ: “Nếu người khác đều xem thì cậu nhìn một tí cũng không sao cả, dù gì người ta cũng làm hỏng tính công bằng trước, lần này liên quan đến xếp hạng toàn thành phố cơ mà.”
Lạc Hải nói: “Không sao, dù đấy là đề chiều này thật thì dựa theo mấy câu nhiều điểm lúc nãy, tôi đoán đề chiều nay không khó lắm.”
“Cậu nắm chắc là được.” Kiều Kinh Ngọc đã quên tiệt mình còn đang dỗi hắn, ân cần rót canh trong hộp giữ nhiệt cho hắn: “Bác giúp việc nghe nói cậu thi thì đặc biệt hầm đầu cá nấu đậu cho cậu đó, bác bảo bổ não, cậu ăn nhiều vào.”
Thấy cậu hết giận mình, Lạc Hải cúi đầu húp canh, khoé môi nhếch lên cười.
Phòng học có hệ thống sưởi nóng hầm hập, lúc đi Kiều Kinh Ngọc thấy lạnh nên mặc rất dày, bây giờ bị toát mồ hôi.
Cậu cởi áo phao và khăn quàng cổ, cảm thấy mặt hơi ngứa bèn đưa tay gãi.
“Đừng gãi.” Lạc Hải thấy má cậu lấm tấm ban đỏ, giữ tay cậu sáp lại nhìn kĩ: “Cậu nổi mề đay rồi.”
“Mề đay á?” Kiều Kinh Ngọc trợn mắt: “Mề đay là gì?”
Lạc Hải chọc nốt đỏ trên má cậu: “Là cái này, lúc cậu đi không đeo khẩu trang phải không? Trời lạnh quá, vùng da hở bị cóng sẽ nổi mề đay.”
“Tớ không đeo.” Kiều Kinh Ngọc cảm thấy ngứa mặt, không nhịn được lại gãi mấy phát: “Đeo khẩu trang bí lắm, tớ gọi xe đi, không lạnh tẹo nào mà.”
“Đừng gãi nữa, gãi rách da lại lở loét bây giờ.” Lạc Hải cau mày, đau lòng ra mặt: “Lát nữa đến bệnh viện trường mua kem bôi với tôi.”
“Ò, được.” Kiều Kinh Ngọc gật đầu, lấy điện thoại soi nốt mề đay trên mặt qua màn hình, lẩm bẩm: “Hoá ra đây là mề đay à, trông vẫn ổn nhỉ, giống nốt muỗi đốt…”
Nói đến đây cậu lại nhớ trải nghiệm bị muỗi đốt đầy mặt ở thôn, tự mình phá lên cười.
Lạc Hải không biết cậu cười gì.
Kiều Kinh Ngọc là như vậy đấy, thường xuyên cười ngây ngô một mình, chút việc cỏn con cũng cảm thấy hay ho, hắn đã quen rồi, cũng sẽ không hỏi nguyên do.
Ăn xong hai đứa đi bệnh viện trường lấy thuốc.
Lạc Hải dùng khăn quàng cổ quấn kín đầu và mặt Kiều Kinh Ngọc, giống hệt cái bánh ú.
“Tớ không muốn.” Kiều Kinh Ngọc cau mày than thở: “Xấu lắm, lố quá đi thôi, ngoài kia không ai quấn thế này hết.”
Lạc Hải không nghe cậu: “Người ta có nổi mề đay như cậu không?”
Kiều Kinh Ngọc không lay chuyển được hắn, chỉ đành quấn như thế đi bệnh viện trường. Vừa vào phòng y tế cậu đã gỡ khăn ra.
Bác sĩ hỏi: “Không khỏe chỗ nào?”
Lạc Hải trả lời thay cậu: “Mặt nổi mề đay ạ.”
Bác sĩ ngắm nghía, nhíu mày nói: “Ở đâu?”
“Ở đây.” Lạc Hải chỉ cho bác sĩ nhìn.
Bác sĩ lại đeo kính rồi ghé vào xem: “À, mề đay thật đây này, phải lấy kính lúp để soi, may mà hai đứa đến kịp.”
“Sao ạ? Nghiêm trọng lắm ư?” Kiều Kinh Ngọc căng thẳng: “Cháu sẽ không hỏng mặt chứ.”
Bác sĩ xém trợn mắt lên trời: “Đến muộn tí nữa thì mề đay của cháu cũng tự lặn rồi.”