Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 188



Các đạo hữu khác còn thê thảm hơn anh ấy, trong bữa tiệc mừng thọ bọn họ đã ăn rất nhiều, sau đó lại ăn thêm mấy con cá nướng, bây giờ đau bụng không thôi, đứng cũng không đứng nổi.

Thẩm Như Như tìm thấy phòng của Tuệ Trí, cô gõ cửa, sau khi nghe thấy tiếng trả lời mới đẩy cửa đi vào: “Còn giấy vệ sinh không?”

Tuệ Trí suy yếu ngẩng đầu lên: “Không phải chứ, quan chủ, cô cũng bị tiêu chảy sao? Không phải cô chưa ăn miếng nào à?”

Thẩm Như Như đi vào WC lấy nửa cuộn giấy còn lại: “Ngô đạo hữu đang ở bụi cỏ bên ngoài, ông ta nhờ tôi lấy hộ.”

Sắc mặt Tuệ Trí thay đổi, ngồi dậy nói: “Một người bốn, năm mươi tuổi đầu như ông ta lại nhờ một cô gái trẻ như cô lấy hộ giấy vệ sinh? Không được, để tôi đi…”

Thẩm Như Như để anh ấy nằm xuống nghỉ ngơi: “Tôi tìm một con rối mang qua là được.

Cô cầm khăn giấy ra sân, tìm kiếm một lát rồi đưa khăn giấy cho một con rối để nó mang đến góc tường ở cửa sau. Con rối im lặng lắng nghe, sau đó cầm khăn giấy đi đến cửa sau, cô đứng tại chỗ quan sát một lát, đến khi bóng dáng cao gầy của nó biến mất ở khúc ngoặt mới thu lại ánh nhìn và trở về phòng.

Bảy giờ tối, sắc trời tối sầm lại, mọi nơi trong trang viên đều thắp đèn, đại sảnh là nơi sáng nhất và náo nhiệt nhất. Lúc này, một sân khấu kịch ngoài trời được dựng trên sân ngay trước tiền sảnh, người trong đoàn kịch đang bận rộn chuẩn bị trong và ngoài sân khấu, sảnh chính bày hơn mười bàn ăn.

Thẩm Như Như và Tuệ Trí ngồi trong một góc gần sân, cả hai đều không động đũa, các đạo hữu ngồi cùng bàn đều phờ phạc không có tinh thần, một bàn ăn hầu như không có ai động đũa, hoàn toàn trái ngược với các bàn bên cạnh.

Tuệ Trí yếu ớt dựa lưng vào ghế, mắt nhìn chằm chằm vào sân khấu kịch và hỏi Ngô đạo hữu ở bên cạnh: “Mời đoàn kịch này ở đâu vậy? Nhìn có vẻ rất tốt, chắc là rất nổi tiếng”

Tham Khảo Thêm:  Chương 112

Ngô đạo hữu cũng quay đầu sang xem: “Không biết, đều là những gương mặt xa lạ, nhưng mà đoàn kịch do ông cụ Dư mời đến nhất định là đoàn kịch cao cấp”

Hai người thì thầm thảo một lát thì trên sân khấu mở nhạc, tiết mục chính thức bắt đầu.

Thẩm Như Như rảnh rỗi không có việc gì làm, bọn họ đang ở trên núi nên tín hiệu di động rất kém, gửi tin nhắn hay nhận tin nhắn đều rất khó khăn, vòng bạn bè cũng mở được, cô chỉ có thể ngẩng đầu lên xem kịch. Không biết đoàn kịch này đang diễn vở gì, màn hình trên sân khấu còn không có phụ đề. Lúc này trên sân khấu chỉ có hai diễn viên một nam một nữ đang diễn cảnh chia tay, hai diễn viên vừa nói vừa xướng, vậy mà cũng có chút cảm động.

Tuệ Trí và Ngô đạo hữu đều là người mê xem kịch có thâm niên, rất nhanh đã bị cuốn vào nội dung vở kịch, thỉnh thoảng còn chia sẻ cảm nhận của mình.

“Hoa đán này có nền tảng rất tốt, xướng từng câu từng chữ đều rõ ràng”

“Võ đán này cũng rất giỏi, diễn đánh dứt khoát, linh hoạt.

“Này! Động tác đánh nhau đó rất khó!”

Thẩm Như Như bị hai người bọn họ ảnh hưởng nên cũng xem mê mẩn, lần đầu tiên cô phát hiện hí kịch cũng rất thú vị. Cô nhìn chằm chằm vào võ sinh đang múa kiếm trên sân khấu, cảm thấy chiêu thức của anh ta có chút quen thuộc, cô cẩn thận suy nghĩ, phát hiện rất giống kiếm chiêu mà Bách Lý Vô Thù sử dụng khi luyện kiếm. Cô nhớ Bách Lý Vô Thù đã từng nhắc tới, ngoài kiếm pháp độc môn do Tinh Quân truyền xuống thì anh ta còn học Tam Thanh Kiếm phổ biến của Tam Thanh Quan.

Võ sinh trên sân khấu đang biểu diễn chính là Tam Thanh kiếm, Thẩm Như Như cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ vị huynh đài trên sân khấu này cũng là đạo sĩ? Chẳng mấy chốc mấy vị đạo hữu khác cũng phát hiện chuyện này, bọn họ thảo luận sôi nổi, có người hỏi ông cụ Dư mời đoàn kịch ở đây, ông cụ Dư lắc đầu nói: “Cứ xem tiếp rồi sẽ biết.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Vở kịch vẫn đang tiếp diễn, nam chính tìm ra chân tướng nhà tan cửa nát năm xưa và báo thù, hai người càng đánh càng ác liệt, tiếng chiêng trống càng dồn dập, tiếng lòng của người khán giả cũng bị đẩy lên cao.

Ngô đạo hữu bỗng nhiên chép miệng, ghé vào tai Tuệ Trí nói: “Vở kịch này càng xem càng thấy cổ quái, có một loại cảm giác rất khó tả, lời kịch kỳ kỳ quái quái.

Tuệ Trí cũng gật đầu nói: “Chắc hẳn là vấn đề kịch bản, chưa thấy vở diễn này bao giờ, chắc là mới được viết.

Thẩm Như Như nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, đang muốn hỏi kỳ quái ở chỗ nào thì trên sân khấu đã phân rõ thắng bại, nam chính đâm một kiếm vào ngực vai ác, xoay chuôi kiếm một cái rồi rút ra, vai ác ngã xuống đất kêu thảm một tiếng, trong sảnh vang lên một loạt tiếng vỗ tay, giờ phút này mọi người không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn võ sinh này đã từng học võ ở đạo quan.

Đây cũng không phải chuyện gì mới, bây giờ có rất nhiều người vì muốn kiếm ăn trong giới giải trí mà đến chùa miếu, đạo quan để học công phu quyền cước chính tông. Vở kịch kéo dài đến mười giờ tối mới kết thúc, sau khi kết thúc, mọi người giải tán và trở về phòng nghỉ ngơi.

Thẩm Như Như và Tuệ Trí đang muốn đứng dậy trở về phòng khách, ông cụ Dư bỗng nhiên đi đến bàn của bọn họ, ông ấy nhìn thức ăn gần như còn nguyên vẹn trên bàn thì hỏi: “Tại sao lại không ăn, thức ăn không hợp khẩu vị mọi người sao?”

Tuệ Trí nói chuyện buổi chiều ăn cá nướng bị đau bụng với ông ấy: “Bây giờ dạ dày vẫn khó chịu nên không muốn ăn gì? Ông cụ Dư hiểu rõ nói: “Chắc là cá nướng chưa chín, lát nữa tôi sẽ bảo Phất Xuân đưa thuốc đường ruột và thuốc dạ dày cho mọi người. Ông ấy nói xong liền nhìn về phía Thẩm Như Như: “Thẩm quan chủ, nghe danh đã lâu. Thẩm Như Như: “Ông Dư khách sáo quá rồi.

Ông cụ Dư vuốt râu cười nói: “Thẩm quan chủ, bùa ích khí của cô thật tốt, tôi làm đồ gỗ hàng ngày, đốt sống cổ thường xuyên nhức mỏi, từ khi dùng bùa ích khí thì đỡ hơn nhiều, bây giờ cúi đầu làm việc cả ngày cũng không thấy đau đốt sống cổ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 35

Hầu hết các đạo sĩ có mặt ở đây đều đã nghe nói đến Huyền Thiên Quan đang nổi tiếng gần đây, cũng có nghe nói đến bùa chú của Huyền Thiên Quan, nhưng không có mấy người tận mắt chứng kiến. Những đạo hữu có mặt tại Hội nghị giao lưu lần trước cũng có mặt ở đây, nhưng lần đó bọn họ chỉ nhìn thấy ‘bùa dẫn lôi’ của cô, không biết hiệu quả của các loại bùa chú khác như thế nào, thấy ông cụ Dư khen như vậy thì ai nấy cũng tò mò, nhất là mấy vị đạo hữu nhận được ‘bùa tịnh thủy’ trưa nay, bọn họ hận không thể tìm ngay một bát nước đến để thử hiệu quả của bùa chú.

Thẩm Như Như: “Ngài thích là tốt rồi, lần này tôi cố ý chuẩn bị quà mừng thọ là tất cả các loại bùa chú trong (( Tạp ký)), công hiệu cũng được viết ở bên trong, ngài có thể xem thử một chút.

Ông cụ Dư cực kỳ vui vẻ, trên mặt đầy vẻ tươi cười, ông ấy bảo người cầm hai ly rượu tới, rót nửa ly rượu và đưa cho Thẩm Như Như một ly: “Thẩm quan chủ, cảm ơn quà mừng của cô, tôi rất thích. Nhìn thấy cô là tôi biết thế hệ sau của Đạo Môn của chúng ta sẽ không bị sa sút, kính cô ly này”

Ông ấy vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người ở đây lập tức thay đổi khi nhìn Thẩm Như Như, có thể được ông cụ Dư đánh giá cao như vậy, tuyệt đối không phải người bình thường.

“Tiểu bối không dám nhận. Thẩm Như Như lập tức nhận ly rượu uống hai ngụm, một thứ chất lỏng đầy vị rỉ sắt chảy xuống cổ họng, cô không uống hết phần rượu còn lại trong ly: “Ông Dư, ông cũng uống ít một chút. Ông cụ Dư hơi nhấp môi, sau đó đặt ly rượu xuống: “Được, hôm nay mọi người đều vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút, có chuyện gì thì có thể tìm Phất Xuân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.