Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 196



Anh ấy đi tới cửa nhìn vài lần, đang do dự nên tìm ai hỏi, đã bị người phía sau thúc giục một tiếng: “Phía trước ý, mau đi vào đi, không nên chặn ở cửa chính, không có chỗ bây giờ!”

Anh ấy không thể làm gì khác hơn là theo dòng người đi vào đạo quán, mơ mơ màng màng đi vào chính điện đốt nén nhang, sau đó đi theo ngồi vào góc của chiếu cùng nhau ăn tiệc.

Cung Kỳ Minh vừa ăn vừa đánh giá bốn phía, chỉ thấy tân khách lui tới tất cả đều mang theo quà mừng, vẻ mặt thành kính, mặt mày tràn đầy vui sướng.

Anh ấy không khỏi âm thầm gật đầu, tín đồ thành kính nhiều như vậy, đạo quán này quả thật rất có thực lực.

Lúc này, mấy vị khách trên bàn bắt đầu nói chuyện với nhau, một người trong đó hỏi: “Lần này tổ chức tiệc lưu động, các anh quyên góp bao nhiêu tiền?”

Những người khác nhao nhao trả lời:

“Hai trăm” “Người nhà tôi nhiều, tám trăm “Tôi quyên góp hai ngàn tám. “Tôi và chồng tôi tổng cộng sáu ngàn Cung Kỳ Minh nghe âm thầm giật mình, nhịn không được hỏi: “Sao quyên góp nhiều như vậy làm gì?”

Bình thường chùa miếu đạo quán làm tiệc lưu động, hoặc là quyên góp, bình quân đầu người khoảng hai trăm, hoặc là do mấy vị đứng đầu bao, những người khác ăn miễn phí.

Những người khác trong bữa tiệc nhao nhao đem tầm mắt chuyển hướng sang anh ấy, vị nữ sĩ quyên góp sáu ngàn kia nói: “Không nhiều lắm, Vô Lượng tổ sư thần thánh, bệnh của con gái tôi có thể trị được đều do tổ sư gia phù hộ, nếu không là thật sự không có tiền, tôi muốn quyên góp nhiều hơn một chút. Đáng tiếc quan chủ không cho mời gánh hát, nếu không nhất định phải mời gánh hát tốt nhất cho biểu diễn cho tổ sư gia!” Mấy người khác tất cả đều phụ họa tỏ vẻ đồng ý, bộ dáng mê tín kia nhìn thấy đạo sĩ cầm chứng Cung Kỳ Minh cũng cảm giác quá khoa trương.

*

Trong Kính Hoa Duyên, Thẩm Như Như đang bận rộn chiêu đãi khách. Cô mặc dù đảm nhiệm hai chức vụ trong Đạo Hiệp, nhưng trên thực tế cuộc sống so với trước kia cũng không có biến hóa gì lớn, nên buôn bán thì vẫn buôn bán, nên dạy đồ đệ thì vẫn dạy đồ đệ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 170: Ngoại truyện 1

Đem chậu hoa bỏ vào túi giấy đưa cho khách, thanh toán xong, cô đang chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, chỉ thấy một người đàn ông gầy gò chừng ba mươi tuổi đi vào cửa tiệm, anh ấy giương mắt đánh giá cửa hàng, đi tới trước quầy, nhìn cô một hồi: “Thẩm quan chủ, tôi tên là Cung Kỳ Minh, là một đạo sĩ” Thẩm Như Như hiểu rõ, gật đầu nói: “Xin chào, Huyền Thiên Quan tạm thời không thu nhận đệ tử”

Gần đây trên trấn có rất nhiều đạo sĩ, đều muốn gia nhập Huyền Thiên Quan, nhưng chỗ ở trong quan quá nhỏ, cô đều từ chối tất cả.

Cung Kỳ Minh sờ sờ mũi có chút ngượng ngùng: “Thẩm quan chủ, cô hiểu lầm tôi rồi, tôi là tới mua bùa chú, không xin vào quan.

Thì ra là khách mua bùa chú.

Thẩm Như Như âm thầm thở phào nhẹ nhõm, luôn từ chối mộ danh đến đây nương tựa đạo hữu, trong lòng cô cũng có chút băn khoăn, chỉ là mua bùa thì dễ nói hơn thôi, cô nhiệt tình nói: “Cung đạo hữu anh muốn loại bùa gì đây? Anh có thể nói ra như cầu của anh, tôi sẽ giúp anh chọn lựa phù hợp”

Cung Kỳ Minh nhất thời không nghĩ ra nhu cầu gì, liền nói: “Tôi muốn bùa chú nổi danh nhất Huyền Thiên Quan”

Thẩm Như Như nhìn mặt của anh quan sát chốc lát, lấy ra ( bùa ích khí 1 và bùa chuyển vận } mỗi loại 1 lá đưa tới: “Mùa hè thời tiết nóng bức, đạo hữu phải chú ý chống nắng giải nhiệt, hỏa khí lớn nhớ uống nhiều trà, còn nữa, đi ra ngoài nhớ lưu ý an toàn giao thông an toàn. Đây là bùa chuyển vận, có thể chuyển vận, còn đây là bùa ích khí, vật tùy thân, mang theo có thể giúp cơ thể khỏe mạnh hơn. Đây đều là bùa chú mà chúng tôi bán tương đối chạy. “Bùa chú thực sự có thể giúp cơ thể khỏe mạnh?” Cung Kỳ Minh trực tiếp không để ý lời nói phía trước của cô, trọng điểm tập trung ở 4 chữ cuối cùng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 6: Mất Nhân Tính

Anh ấy cảm thấy rất ngạc nhiên, loại lý thuyết này anh ấy chỉ nghe qua ở chỗ thần tiên gạt người, người đứng đắn cầm chứng đạo trưởng tuyệt không dám khen ngợi như vậy, để cho bọn họ dạy một bộ phương pháp thổ nạp tu thân dưỡng tính còn kém không nhiều lắm.

Thẩm Như Như khẳng định: “Đương nhiên có thể, hơn nữa hiệu quả rất tốt, bùa đạo này đã bán ít nhất hơn vạn lá, khách hàng đều nói hữu hiệu.

Cung Kỳ Minh tiếp nhận ( bùa ích khí 1 nhìn vài lần, nhìn không ra cái trò trống gì, anh ấy đem phù lục nhét đặt vào trong túi bên người, thanh toán xong ở trong tiệm lúng túng trong chốc lát thật sự không biết làm gì đành phải xoay người ra cửa rời đi.

*

Khoảng thời gian này khách thượng du phố cổ rất nhiều, Cung Kỳ Minh đi theo đám người cùng nhau du đãng vào trong phố cổ, lúc đi tới cửa một quán trà trong đầu bỗng nhiên xẹt qua lời Thẩm quan chủ vừa nói uống trà nhiều, anh ấy như ma xui quỷ khiến nhấc chân rảo bước tiến vào quán trà gọi ấm trà ngồi xuống.

Trong quán trà không ít người, phần lớn là người già lớn tuổi, trên vách tường treo TV, bên trong đặt hát kịch, các ông bà lão im lặng uống trà ăn đậu phộng, trong quán đều là tiếng hát hí khúc ý ỳ y. Cung Kỳ Minh không thích uống trà, bình thường anh ấy chỉ uống đồ uống duy nhất có liên quan đến trà chính là trà sữa trân châu. Anh ấy gọi xong liền có chút hối hận, hương vị trà thật sự quá khó có thể tiếp nhận, nhưng tiền đã tiêu, không uống lại đáng tiếc, anh ấy rối rắm trong chốc lát vẫn rót chén uống.

Khoảnh khắc nước trà ấm áp đụng tới đầu lưỡi, anh ấy sửng sốt một chút, ngay sau đó lại uống vài ngụm, một ly nước trà thấy đáy mới dừng lại dư vị, chỉ cảm thấy hàm răng hai má lưu hương dư vị, khác với trà trong ấn tượng của anh ấy hoàn toàn không phải một thứ. Anh ấy suy nghĩ một hồi, gọi ông chủ đi ngang qua: “Ông chủ, đây là trà gì?

Tham Khảo Thêm:  Chương 109: Chương 109:

Ông chủ nở nụ cười: “Đây là trà trắng, đặc sản địa phương của chúng tôi, chỗ tôi có đóng hộp bán, một trăm tám mươi gói. Nhưng trước hết phải nói rõ ràng với cậu, lá trà này cậu cầm về dùng nước bình thường khẳng định không pha ra hương vị ngon như vậy.

,, Cung Kỳ Minh nghĩ thầm trong nước này sẽ không thêm gia vị gì đúng chứ, anh ấy hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ nước cũng cần nước đặc sản địa phương mới được?”

Ông chủ xua tay nói: “Bản thân khí hậu quả thật cũng rất quan trọng, nhưng chủ yếu vẫn là bùa Tịnh Thủy của Huyền Thiên Quan, nước sau khi tinh lọc vô cùng sạch sẽ thanh ngọt, là lựa chọn tốt nhất để pha trà. Nếu cậu thật sự thích hương vị này, mua bình trà ở chỗ tôi, rồi đến Huyền Thiên Quan mua bùa Tịnh Thủy Cung Kỳ Minh.

Lại còn mang theo trói buộc tiêu thụ, không đúng…… Huyền Thiên Quan lại còn có loại bùa này? Nhận thức của Cung Kỳ Minh đối với việc cầm chứng đạo quán lại một lần nữa bị Huyền Thiên Quan đánh vỡ. Đạo quán không nên chuyên chú bắt quỷ trừ tà đoán mệnh cải vận các loại tinh, bùa chú giúp cơ thể khỏe mạnh còn chưa tính, lại còn có bùa chú tinh lọc nước, sinh hoạt hóa như vậy cũng quá không huyền học, thần bí của đạo môn lây nhiễm khí tức sinh hoạt một chút cũng không còn sót lại. Nhưng trà này thật sự rất ngon…

Cung Kỳ Minh uống trà mà uống đến nghiện, đợi ở trong quán trà tiêu phí hơn nửa ngày mới mang theo một bình trà đi ra, thấy thời gian không còn sớm liền bỏ đi ý niệm tiếp tục đi dạo, Kính Hoa Duyên cùng Huyền Thiên Quan cũng đều đóng cửa, anh ấy đành phải trực tiếp đón xe về khách sạn, ngày mai lại đến mua ( bùa Tịnh Thủy 1. Anh ấy đến đầu phố chặn một chiếc taxi, kết quả vừa mới mở cửa chuẩn bị lên xe, một người trẻ tuổi phía sau ôm túi du lịch hoảng hốt xông lên trước chui vào thùng xe, tài xế cũng không quản người lên xe có đúng hay không, nhấn ga một cái liền lái đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.