*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 695: Sẽ không để cô trở thành Ôn Thanh Hoàn thứ hai
Hải người vừa vào đến phòng ăn liền nghe thấy câu này, trong chốc lát cơ thể như chết lặng Kể cả một người vốn điềm tĩnh như Cố Thành Trung cũng nhịn không được mà mặt già đỏ lên.
Nhìn kĩ một chút thì có thể thấy bọng mắt của bọn họ đều đã nặng hơn một chút.
Tối qua… động tĩnh quả thực không nhỏ, nhưng hai người hăng say đến quên mình, hồn nhiên không biết khiến cả nhà lầu trên lầu dưới đều không được ngủ ngon giấc.
Hứa Trúc Linh da mặt mỏng, hận không thể trực tiếp tìm một cái hố mà nhảy xuống cho xong. Cố Chính Thanh nhìn thấy bọn họ xuống rồi, cười đến mắt híp lại thành một đường chỉ, nhanh chóng nói: “Yo, Trúc Linh tới rồi đấy à, mau mau ngồi xuống nào, bữa sáng con không cần ăn vôi đâu, ăn trước một ít đồ lỏng đã. Ông đặc biệt bảo nhà bếp làm cho con bát canh gà đấy, hầm mất bốn tiếng liên, tươi ngon vô cùng. Con uống nhiều vào nhé, tối quá chắc là phải mệt lắm rồi..”
“Khu khụ..” Hứa Trúc Linh vừa đặt mông xuống ghế, đã có người để trước mặt cô một bát canh gà.
Cô vừa uống được một ngụm vào trong miệng, liền nghe thấy ông cụ nói vậy, bị sặc đến nghiêng cả người, không ngừng ho khan.
“Bố…. bố nói trực tiếp quá rồi đấy”
“Trực tiếp sao? Vậy thì bố sẽ khéo léo chút vậy, bây giờ con là đại công thần của nhà họ Cố ta, muốn cái gì thì nói với bố. Nếu như tâm trạng không vui, thì lấy chồng con ra mà trút giận. Con đừng bao giờ có ý nghĩ coi mình như người ngoài, bắt đầu từ bây giờ con là con gái ruột của bố, còn nó là con rể ở nhờ nhà vợ thôi. Nó kêu bố là bố, từ bây giờ không còn nữa!”
Cố Thành Trung nghe vậy, đầy giăng đầy vệt đen.
“Bố, bố đây là đang lâm trận phản chiến…
Quá rõ ràng rồi đi?”
“Bối có chỗ nào là đang lâm trận mới phản chiến không, bố không phải đã phản chiến hơn hai năm rồi à?”
Cố Chí Thanh cười hi hi nói ngược lại trai mình, đối với câu trả lời này Cố Thành Trung thế mà không thể phản bác lại được.
“Ăn nhiều một chút, con gầy quá đấy”
“Cảm…cảm ơn ba ạ……
Cố Chí Thanh cau chặt lông mày, gọi chú An tới: “Xảy ra chuyện gì đây? Sao lại vẫn kêu thảm thiết thành như thế này? Tôi nói cái tên nhóc chết tiệt này rốt cuộc có biết thương hương tiếc ngọc là gì không thế!”
“Ông chủ à. Tôi có một câu không biết có nên nói ra hay không…”
Chú An lúng túng nói “Mau nói đi, nói với tôi mà lúng ta lúng túng làm cái gì?”
“Tôi vừa cho tiếp thuốc vào rồi…” Giọng chú An run run nói.
Cố Chí Thanh ngẩn cả người: “Tối qua chúng nó cũng làm chính sự rồi, ông cho thuốc nữa vào làm gì?
“Không phải tối qua ông bảo tối làm sao?
Sáng nay cũng không bảo tôi là không cho ¡ không dám không làm theo lời ông lối loại thuốc khác rồi, cho cậu ấy uống gấp lần…”
Cố Chí Thanh trợn trắng cả mắt, nhìn vào đồng đội heo của mình.
Ông vô cùng đau đớn đỡ lấy trán: “Chú An à, bộ não là một đồ vật tốt, mong ông có thể có nó. Nếu con trai và con dâu tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ liều mạng với ông đấy!”
Chú An nghe vậy, biểu thị bản thân rất vô tội Ngày hôm sau, bác sĩ phụ khoa tới nhà khám, kết luận bởi vì vết rách mà trong nửa m chuyện vợ chồng.
‘Vẻ mặt của bác sĩ phụ khoa vô cùng kì quái, nói: “Cái đó…vừa mới tân hôn, tiết chế một chút…”
Cố Thành Trung Và Hứa Trúc Linh nghe bác sĩ nói vậy, một người lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một người cũng lặng lẽ vùi đầu vào giường.
Lần mất mặt này phải mất mặt đến lúc làm ông bà ngoại mất.
Cố Thành Trung tiễn bác sĩ phụ khoa đi rồi, cũng thuận tiễn luôn cả Cố Chí Thành đi luôn “Con trai à, không thế trách bố được, là cái ông An kìa! Bố có lòng tốt mà!”
Cố Chí Thanh không chết tâm mà giấy giụa nói, còn muốn tiếp tục ở đây thêm một lát nữa.
“Bố cứ tiếp tục thế này, con và Trúc Linh không có sinh hoạt vợ chồng hạnh phúc được đâu. Bố đã bao nhiêu tuổi rồi, còn không nghiêm túc, không biết xấu hổ, bố cứ thế này thì phải làm sao?”
Cố Thành Trung tức đên đau cả đầu nói.
“Bố thế này không phải vội sao? Lỡ như con xảy ra bất trắc gì, ít nhát thì Trúc Linh cũng có thể lưu lại đời sau cho nhà Gố ta!”
“Bố vì lý do này mà hạ thuốc sao?”
Cố Thành Trung nghe vậy, sắc mặt trong phút chốc liền trầm xuống.
Cố Chí Thanh nhận ra mình nói lỡ lời, có chút bất lực.
“Bố… bố cũng chỉ vì muốn tốt cho con mà”
“Bố là vì muốn tốt cho nhà họ Cố thì có.”
Thái độ của Cố Thành Trung dần trở nên lạnh lùng: “Con sẽ không để cho cô ấy mang thai, lỡ như con thật sự xảy ra chuyện gì đó, con tuyệt đối không để cô ấy biến thành Ôn Thanh Hoàn thứ hay đâu.”
“Ai… Bố đã đoán trước chắc chắn con sẽ có suy nghĩ này rồi, cho nên bố mới lo lắng. Bố không phải là trọng nam khinh nữ, không xem trọng Cố Cố. Con bé là con gái của anh hai con, cái gì bố cho con bé cũng là cam tâm trạng nguyện cho nó. Anh hai con tốt xấu gì cũng có đời sau rồi, con thì có gì chứ? Sao con biết răng để lại một đứa con là tai họa đối với Hứa Trúc Linh, có lẽ đứa bé sẽ là nơi Trúc Linh ủy thác sinh mệnh vào thì sao?”
“Con không muốn trở thành cái ủy thác gì đó cho cô ấy, cô ấy nên có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nếu mang theo một đứa con, thì được cho là gì chứ?
Con không thể cho cô ấy được hạnh phúc, cũng tuyệt đối không trở thành vật cản con đường hạnh phúc của cô ấy đây.
Những chuyện này, bố đừng nhúng tay vào nữa, không ai có thể thay đổi suy nghĩ của con đâu. Chuyện đứa bé, về sau cũng đừng nhắc đến trước mặt con nữa.
“Đúng là một tên não tàn mà!”
Cố Chí Thanh vẫy vẫy tay, xoay người đi về phía xe, nhưng Cố Chí Thanh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền gọi anh lại “Bố, bố có biết Phó Tây Du không?”
“Phó Tây Du? Là aï?”
“Anh ta có lẽ là đàn em của bố, bố có ấn tượng gì với bố anh ta không? Phó Minh Nam, vị trí hàng đầu trong băng đảng xã hội đen.
Hiện tại, quyền lực của tổ chức này đã bành trướng ra nước ngoài, nó đang cấu kết với cướp biển và các tổ chức khủng bố. xúc tu kéo dài với sức mạnh quá sâu.”
“Phó Minh Nam…”
Cố Chí Thanh nghe đến tên người này, nhíu lông mày lại, đôi môi khô khốc khẽ run lên.
Ánh mắt của ông lóe lên rồi nhanh chóng nói: “Tại sao con đột nhiên hỏi ông †a?”
“Bố biết ông ta? Phó Tây Du muốn đối phó với nhà họ Cố, con kiểm tra rồi, còn có anh hai, nhiều năm rồi không qua lại với bố con Phó Minh Nam, cho nên con đoán có liên quan đến bố, có phải bố đã biết gì rồi không?”
“Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, mẹ con tên là gì, có còn nhớ không?”
“Đương nhiên là con nhớ, mẹ con tên là Ngụy Lan”
“Mẹ con và Phó Minh Nam là anh em, mẹ con theo họ của bà ngoại mà thôi. Phó Minh Nam rất yêu thương người em gái này, ông ta rất phản đối khi em gái mới hơn hai mươi tuổi đầu đã kết hôn với bố, một người đàn ông bốn mươi tuổi. Nhưng mẹ con vẫn không quan tâm đến lời người khác nói, phản lại Phó Minh Nam, cùng bị khải trừ khỏi nhà họ Phó. Từ đó về sau, Phó Minh Nam liền không bỏ qua cho lần nào, luôn âm thầm ngáng đường của bố rất nhiều lần”
“Người nhà họ Phó bẩm sinh bị bệnh tim, mẹ con cũng vì nguyên nhân này mà đi. Liên lụy cả con và Cố Cố đều bị mắc căn bệnh này, nhưng gen lặn không biết khi nào sẽ bùng phát. Mẹ con dặn bố là không được nói với con chuyện của nhà họ Phó. Bà ấy cảm thấy những thứ trên thế giới ngầm không trong sạch, bà ấy cảm thấy hổ thẹn. Nhưng bà ấy không muốn, Phó Minh Nam lại hận bố như vậy, để con của ông ta đến trả thù nhà chúng ta”
“Cho nên, người bác không quen biết này, căn bản không xem con là cháu ngoài của ông ta, cũng không xem bổ là em rể. Vậy con sẽ không niệm tình cảm gì cả, cũng sẽ không nói cái gì mà quan hệ anh em họ giò với Phó Tây Du nữa. Chỉ là, thật sự là ngoài ý muốn của con, con với anh ta thế mà lại còn có quan hệ như vậy?”
Cố Thành Trung không khỏi nheo mắt lại, nói không có kinh ngạc là không thể nào.
Không ngờ rằng, anh còn có người anh em là kì phùng địch thủ, nhưng cũng là đối thủ!