*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 779: Cô đang trách tôi?
Hai người đi xuống lầu, Phó Minh Tước hỏi cô muốn ăn gì, thứ cô muốn ăn cũng nhiều Nhưng nhắc tới món cay hay mặn đều bị anh bác bỏ.
Cuối cùng anh ta mua một túi trái cây lớn, chua chua ngọt ngọt, để cô vừa đi vừa ăn.
“Em đây chua hay cay đều thích ăn, rốt cuộc em mang thai con gái hay con trai?”
“Chuyện này em có thể chọn sao? Huống chỉ giờ là niên đại nào rồi, tại sao còn tin rằng con thích cay con trai thích ăn chua chứ?”
“Cũng đúng, mặc kệ nam hay nữ, em và Cố Thành Trung lớn lên đều không tệ, con sinh ra cũng không tệ”
Anh ta cũng nghĩ kỹ rồi, anh ta không ngại đứa bé này là của Cố Thành Trung, Chờ tất cả mọi chuyện kết thúc, anh ta sẽ để Ngọc Diệp trở về, anh ta sẽ nuôi dưỡng đứa bé này cho tốt, đối xử giống như Dao Dao.
Đây là đền bù của anh ta đối với cô, có thể làm chút chuyện cuối cùng cho Hứa Trúc Linh Cuối cùng hai người chọn ăn trong nhà hàng, mặc dù không có khẩu vị gì, nhưng vẫn hơn những bữa ăn dinh dưỡng không có mùi vị gì cả trong nhà kia nhiều.
Hứa Trúc Linh rốt cuộc có chút muốn ăn, ăn thêm một chút.
Chỉ là lúc trước vẫn nghẹn trong cổ, khiến cô khó mà tiêu hóa.
Cơn nước xong xuôi, anh ta đưa cô đi xung quanh một chút.
Quảng trường nhân dân có người cầu hôn, khí cầu nhiều màu sắc đầy trời, còn có hoa hồng, thanh thế to lớn.
Cũng có vài đứa nhóc nhảy nhót, bác gái đang nhảy múa trên quảng trường.
Có người dắt chó, có người tản bộ.
Tất cả mọi người vô cùng náo nhiệt.
Cô bị giam trong nhà quá lâu, khó được ra ngoài hít thở.
“Cẩn thận”
Phó Thành Tây ngắn ngủi hô một tiếng, ra tay nhanh chóng, bỗng nhiên nắm lấy vòng eo.
Hứa Trúc Linh, kéo cô vào trong ngực.
Mà bên cạnh có người giẫm ván trượt vội vàng lướt qua.
Anh ta hiển nhiên là người mới, không khống chế tốt, cuối cùng còn té xuống đất.
Ván trượt cũng không kịp tới thì người đã vội vã tiến tới nói xin lỗi.
“Thật xin lỗi, thật xin lồi, tôi mới học, không đụng vào cô chứ?”
“Cậu muốn chết sao?”
Phó Thành Tây thâm trầm nói, sắc mặt lạnh lùng, vô cùng đáng sợ.
Hứa Trúc Linh cũng bị giật nảy mình.
Lúc anh ấy hung ác thực sự đáng sợ, lệ khí tỏa ra rất nặng, giống như đến từ địa ngục, sát khí đây người.
“Không sao không sao, tôi lại không bị đụng, anh đi nhanh đi, tính tình bạn tôi không tốt, anh đừng thấy lạ”
Hứa Trúc Linh vội vàng nói.
Người kia cũng bị hù dọa quá mức, bị anh ấy liếc nhìn, bị kích động đến phát lạnh, toàn thân đều đang đổ mồ hôi, giống như lướt qua cái chết cận kê.
Anh ta mau chóng rời đi, cũng không quay đầu lại.
“Em quá dễ nói chuyện”
Phó Thành Tây bất mãn nhíu mày.
“Vậy cũng phải xem là ai, nếu như đạo đức †ồi, không biết hối cải, em cũng sẽ tích cực.
làm người vô tâm, thế nào cũng nên cho.
người ta cơ hội chứ? Hơn nữa em lại không sao, có sao thì tìm người cũng không muộn”
“Chờ em bị gì thì mọi thứ đều muộn”
“Nói rõ vận may của em tốt”
“Đó là anh kịp thời cứu em”
“Cho nên em vô cùng cảm ơn anh, mời anh… mời anh ăn kẹo hồ lô nhé”
“Ăn ít đồ ngọt.”
Hứa Trúc Linh tranh thủ thời gian chạy tới, khẩn trương nói: “Anh… Anh đến rồi, em còn tính tự về đây nè”
Cố Thành Trung không nói lời nào, nắm chặt cổ tay cô, kéo cô ra sau lưng.
Anh đi về phía Phó Thành Tây nói: “Anh không nên tiếp cận cô ấy”
Lời này âm u, giống như vớt ra từ trong băng lạnh.
“Tôi tiếp cận thì sao?”
Tiếng anh ấy còn chưa dứt, không ngờ Cố Thành Trung đã ra tay.
Tốc độ cực nhanh, Phó Thành Tây vốn không phản ứng kịp.
Một quyền này chặt chẽ vững vàng nện vào khóe miệng Phó Thành Tây.
Nháy mắt khóe miệng tím xanh sưng đỏ, thậm chí tràn ra máu.
Anh ta hung hăng nhíu mày, đưa tay dùng lòng bàn tay lau đi.
Nhìn thấy dòng máu đỏ tươi kia, sắc mặt u ám thâm trầm.
Anh ngước mắt, cười một tiếng nói: “Đàn ông của em ra tay đánh người, em cũng mặc kệ không lo sao?”
“Em..” Hứa Trúc Linh căng thẳng, nằm chặt tay Cố Thành Trung: “Có lời gì không thể nói rõ, cần gì phải ra tay, anh ấy lại không làm gì em”
“Không nên tin anh ta.”
“Vậy cô ấy nên tin anh sao? Anh thật sự xem anh là người tốt hả? Anh thật lòng với Hứa Trúc Linh hay là anh rêu rao mình là người tốt trong mắt cô ấy, tôi đối với cô ấy là thật lòng, cô ấy là em gái của vợ tôi, là người thân máu mủ tình thâm duy nhất còn sống của cô ấy. Tôi cũng sẽ không tổn thương cô ấy, tôi lại không thể là người tốt trong mắt cô ấy sao?”
“Anh không giống tôi. Tôi là chồng cô ấy, tôi không cho phép tất cả nhân tố nguy hiểm tiếp cận cô ấy. Phó Thành Tây, anh có khúc mắc với nhà họ Cố, có gì thì tìm tôi là được, nếu anh động đến cô ấy, vậy thì không phải là một cú đấm thôi đâu”
“Sau này ai thắng ai thua cũng còn chưa biết”
“Đúng vậy, ai sống ai chết nào?”
Anh ta híp mắt giương môi cười một tiếng.
Môi mỏng dính máu kia lộ ra vẻ yêu dã mị hoặc.
Giờ phút này anh ta lại còn có thể cười được.
Anh ta nhìn chăm chằm Hứa Trúc Linh ói: “Trúc Linh, mãi mãi đừng nên tin lời người , phải nhìn anh ta làm. Không có bất cứ ai có thể tuyệt đối như suy nghĩ của em, em là chính em”
“Cố Thành Trung, hôm nay ngừng ở đây, cho dù tôi khổ sở uống phí một đấm này. Lần sau là lúc chúng ta động dao động súng thật, phân ra thắng bại”
Hôm nay anh ta đến tìm Hứa Trúc Linh là bởi vì anh ta lập tức sẽ làm một chuyện.
Anh ta sợ chuyện này trôi qua, bọn họ sẽ mỗi người một ngả.
Thực sự anh ta không chủ động tổn thương cô ấy… nhưng sẽ có tai họa.
Phó Thành Tây đưa kẹo hồ lô cho Hứa Trúc Linh, cô run rẩy nhận lấy, trong lòng cảm thấy khó chịu. Anh quay người rời đi, bóng hình rất cô độc.
Dường như những năm này anh vẫn luôn đến đi một mình.
Giống như kiếm khách cô độc, không tìm thấy người đồng hành.
Cố Thành Trung kéo cô lên xe, mà cô lại không còn tâm trạng tiếp tục ăn.
“Không hợp khẩu vị sao?”
“Có phải anh cũng muốn giết Phó Thành Tây không?”
Cô hỏi khó.
Dù trong lòng có đáp án, cô vẫn muốn nghe chính miệng anh nói đáp án.
Có phải chuyện đã đến mức không thể cứu vãn, nhất định phải có kẻ thua, có người chết.
Lời này vừa nói ra, không khi trong toa xe lập tức trở nên quỷ dị và ngột ngạt.
Khí áp rất thấp, khiến người ta khó mà hít thở.
‘Yên tĩnh khiến người ta hốt hoảng.
Thật lâu, Cố Thành Trung mấp mấy môi mỏng, giọng nói truyền ra một chữ.
“Đúng”
Một âm tiết ngắn ngủi, khiến trái tim cô lạnh đi một nửa.
“Có phải… em cũng không ngăn được?”
“Phải”
Cũng một chữ.
“Em biết rồi”
Cô rủ mắt, ảm đạm phờ phạt.
“Em đáng trách anh?”
Cố Thành Trung nảm chặt tay cô, tay của cô lạnh buốt vô cùng. Mà cô thì khẽ lắc đầu…