*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 925
Dừng lại ở Đà Nẵng một thời gian khá lâu là bởi vì chuyện hậu sự của Ngôn Minh Phúc. Bây giờ mọi chuyện đã xong, anh phải chạy trở về xử lý công việc.
Mặc dù Cố Thiện Linh đã từ bỏ tất cả nhưng anh vẫn muốn làm việc gì đó cho anh ấy. Anh chỉ hi vọng đến cuối cùng, Cố Thiện Linh có thể sống thật tốt. Chỉ có còn sống thì con người ta mới có thể nhìn thấy hi vọng nơi ánh bình minh.
Hứa Trúc Linh không phản đối, dù anh có đi đến nơi nào thì cô cũng sẽ theo anh, đây mới là phu xướng phụ tùy, danh xứng với thực.
Ngày hôm sau, hai người về khu nhà cũ để tạm biệt ông cụ.
Nhưng tỉnh thần ông cụ lại có vẻ mất tập trung, luôn miệng dặn dò bọn họ phải cẩn thận, có hơi quá lo lắng. Trước khi sắp lên máy bay, Cố Đình Sâm kéo Cố Thành Trung sang một bên, nói: “Lệnh tử của Phó Minh Tước đã sắp đến thời hạn, anh ta chắc chắn sẽ có hành động. Mà nay Trúc Linh lại đang mang thai, con nhất định phải chăm sóc cho con bé thật tốt, tuyệt đối không thể để cho con bé ra ngoài mình, biết chưa?”
“Con sẽ cảnh giác cẩn thận, nhưng từ trước đến nay con chưa bao giờ thấy bố sợ hãi đến thế. Phó Minh Tước là bề dưới với bố, từ khi nào mà bố lại phải dè dặt với bề dưới?”
Cố Thành Trung hơi nhíu mày, luôn cảm giác Cố Đình Sâm giấu giếm mình chuyện gì đó.
Ánh mắt Cố Đình Sâm lóe lên, khoát tay liên tục: “Bố không sợ gì Phó Minh Tước nhưng bố chỉ lo lắng cho các con mà thôi. Tuổi bố cũng đã lớn rồi, đã bước một chân vào quan tài, chỉ cần các con sống thật tốt thì bố chết cũng không còn gì hối tiếc”
“Bố còn phải làm ông nội nữa đấy, bây giờ đừng nên nói mấy lời xui xẻo như thế này. Vì mẹ mà con cũng đã từng lạnh lùng với bố. Cho rằng bố không bảo vệ được mẹ, cho mẹ sự an toàn thì đừng nên cưới mẹ, lại còn sinh ra con và anh hai.
Trong trí nhớ của con, mẹ chưa bao giờ thấy vui vẻ, ở đâu cũng bị Cố Triệt lạnh nhạt. Từ đầu đến cuối bà ấy cũng chỉ là mẹ kế, người ngoài cũng hiếm ai biết rõ, chỉ biết chúng con và Cố Triệt không phải anh em ruột do cùng mẹ sinh ra. Cũng chính vì bố đã như thế cho nên con hết sức quan tâm Hứa Trúc Linh, cưới cô ấy thì sẽ không để cho cô ấy chịu một chút oan ức nào.”
“Vì vậy mà bố trong mắt con vẫn luôn không phải là một người bố tốt hay sao?”
Hứa Trúc Linh, cho nên con cũng rất cảm ơn bố. Con không phải mẹ, trước khi mẹ ra đi chúng con đều không thể quay về nhìn mẹ được một lần, con cũng chẳng rõ trong lòng mẹ có giận bố hay không”
“Nhưng người cũng đã đi rồi, bây giờ tiếp tục tìm kiếm suy.
nghĩ trong lòng mẹ cũng chăng để làm gì nữa, quan trọng nhất đó là bố nghĩ như thế nào, có tự trách bản thân mình hay không?”
“Thằng ba à, bố làm bố con đã ba mươi năm nhưng con chưa bao giờ nói với bố những suy nghĩ xuất phát từ tận trong lòng như thế này, hôm nay… sao con lại nói nhiều đến thế?”
“Bởi vì con nhớ đến mẹ, hơn nữa bố cũng rất yêu thương Trúc Linh cho nên nhất thời không kiềm được”
“Bố biết con và Thiện Linh đều giận bố, chuyện cũ năm xưa không nhắc tới cũng được, mẹ con cũng đã không còn bên cạnh bố nữa rồi. Hãy chăm sóc cho Trúc Linh thật tốt, có thể nhìn thấy các con thành gia lập nghiệp, đứa nào đứa nấy đều sống tốt, bố cũng được an ủi phần nào, cũng có mặt mũi đi gặp mẹ các con rồi” Ông vẫy vẫy tay, quay người rời đi, trong tay năm thật chặt ba-toong.
Không biết bắt đầu từ khi nào, ông cụ đi đứng đã không còn được nhanh nhẹn. Lưng đã còng dần xuống, dường như gánh vác rất nhiều thứ.
Ông cụ về tới phòng mình, đứng ở ban công nhìn ra chiếc máy bay tư nhân ở trên bãi cỏ chuẩn bị cất cánh đẳng xa kia.
Ông thở dài sâu lắng một hơi: “Đúng là oan nghiệt, ân oán cũ từ mấy chục năm trước mà giờ vẫn phải lật ra. Úy Như à, bây giờ rốt cuộc là tôi phải làm gì mới có thể bảo vệ được con của chúng ta đây?”