Cái xác khô này giống như đã chết được một thời gian rồi, chỉ còn sót lại một bộ xương cốt.
Nhưng mà, Ôn Chi Huyền nhận ra trang phục của Thất Huyền Tông, quần áo và trang sức trên người của bộ xương cốt này chính là của Thất Huyền Tông.
May mắn là, giữa các xương ngón tay có một chiếc nhẫn không gian, toả ra ánh sáng bạc lấp lánh, rõ ràng đồ vật trên thân thi thể này chưa bị ai chạm vào, nếu không chắc chắn chẳng còn chiếc nhẫn không gian cho bọn họI
“Trần Mộc, ngươi cũng khá đấy!”, trên mặt Ôn Chi Huyền lộ ra sự vui vẻ.
Nàng hoàn toàn không ngờ được đi theo sau Trần Mộc hồ đồ này lại tìm được xác chết của đại trưởng lão của Thất Huyền Tông, quá may mắn rồi?
Nhưng không đợi nàng kịp vui mừng, có mấy người trẻ tuổi mặc trang phục màu đen đồng loạt xông ra từ màn sương mù dày đặc, vội đi đến bên cạnh họ, sau khi nhìn thấy cái xác khô nằm ở dưới đất, đám người này ngẩn ngơ một lát, theo đó trên mặt lộ ra vui mừng và kích động.
“Đại trưởng lão của Thất Huyền Tông?” Tiếng hít thở của mấy người này trở nên dồn dập.
Bọn họ cũng nhận ra trang phục của Thất Huyền Tông, chỉ là không ngờ, bọn họ lại may mắn như vậy, thực sự tìm thấy hài cốt của đại trưởng lão Thất Huyền Tông trong thung lũng bí ẩn này.
“Đúng là âm hồn không tan!”. Nhìn thấy những người này đột nhiên xuất hiện, Trần Mộc cau mày.
Hắn chẳng thấy xa lạ gì mấy người này, chính là đám người Hoắc Huyền Vũ, Tân Như Nguyệt.
Lúc Trần Mộc phát hiện ra đám người Hoắc Huyền Vũ, Tần Như Nguyệt, ánh mắt của bọn họ cũng nhanh chóng chuyển sang hai người Trần Mộc, đáy mắt xuất hiện một chút sắc lạnh đáng sợ.
“Có thể đánh, ta đối phó Hoắc Hiên Vũ, ngươi đối phó Tân Như Nguyệt, như vậy còn vài phần cơ hội chiến thắng!”
Ôn Chi Huyền đứng bên cạnh Trần Mộc, cũng nhìn chăm chăm đám người Hoắc Hiên Vũ một cách cảnh giác, miệng thì thầm.
Trần Mộc không đáp lời mà chỉ lặng lẽ nhìn bộ thi thể nhíu mày, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tân Như Nguyệt nhìn Trần Mộc, trong đôi mắt xinh đẹp mơ hồ lộ ra sự tàn nhẫn, nàng ta đột nhiên tiên lên phía trước một bước, lạnh giọng nói: “Trần Mộc, ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất giao khối thi thể này…”
Tuy nhiên, chưa để nàng ta nói xong những lời tàn nhẫn, Trần Mộc đã tung một cước, đá thi thể khô quắt về phía nàng ta
Tần Như Nguyệt giơ tay bắt được cái xác khô, gương mặt tuyệt sắc ngẩn ra, rõ ràng là không ngờ tới hành động này.
“Không cần đánh, dù sao cũng không đánh không lại bọn họ, cho nên nhường thi thể này cho bọn họ!”, Trần Mộc nói.
“Trân Mộc, ngươi điên rồi sao!”
Ôn Chi Huyền đứng ở bên cạnh ngay lập tức có chút lo lắng.
Đây là di tàng của đại trưởng lão Thất Huyền Tông đấy, trong đó ẩn giấu không biết bao nhiêu đồ tốt? Sao có thể ngoan ngoãn giao ra như vậy được chứ?
Điều này thực sự giống với việc nhặt một kho báu lớn rồi chắp hai tay tặng cho người khác!
Tần Như Nguyệt cầm lấy xác khô, nàng ta không kịp phản ứng, tên nhóc này biết điều như vậy từ khi nào?
Tuy nhiên, nhìn thấy Trần Mộc biết điều như vậy, Tân Như Nguyệt vẫn nở nụ cười hài lòng: “Xem ra mấy ngày nay ngươi đã học được không ít nên ngoan hơn rồi, nếu không, hôm nay ngươi đã chết thảm tại đây, cho ngươi sống thêm vài ngày nữa!”
Nói xong, nàng ta như thể sợ Trần Mộc sẽ nuốt lời, cầm theo xác khô, lập tức tiến vào trong màn sương mù, biến mất không còn tung tích.
“Cô ả đần độn!”, Trân Mộc bĩu môi, mặc kệ nàng ta.
Ngược lại, Ôn Chi Huyền ở bên cạnh tức giận tới nỗi sắp bùng nổ đến nơi.
“Ngươi ngu ngốc hay là úng não vậy?”
“Trước kia sao ta không phát hiện ngươi nhát cấy như vậy chứt”
“Đó là di tàng của đại trưởng lão Thất Huyền Tông!”
Ôn Chi Huyền không nhịn được mà đến bên cạnh Trần Vũ, hét lên một tiếng, tức giận đến nỗi ngực phập phồng dữ dội, suýt phun lửa rồi.
Không dễ gì mới tìm được di tàng của đại trưởng lão Thất Huyền Tông, Trần Mộc lại dễ dàng tặng cho người khác?
Trước kia, nàng còn cảm thấy Trần Mộc rất quyết đoán, hiện tại hắn lại biến thành đồ nhát gan rồi.
Trần Mộc bị âm thanh của Ôn Chi Huyền chấn đến mức trong đầu ong ong, bất đắc dĩ nói: “Vội gì chứ, cái xác khô đó là giải”
“Cái gì?”, Ôn Chi Huyền kinh ngạc đứng yên tại chỗ.
“Cái xác khô đó chỉ mặc quần áo của Thất Huyền Tông mà thôi, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta là đại trưởng lão của Thất Huyền Tông, tu luyện tới cảnh giới Vạn Pháp sẽ có linh đài, cường giả đạt đến cảnh giới Vạn Pháp thì linh đài sẽ giống như ba bông hoa tụ ở trên đỉnh, khi trở lại nguyên trạng, cho dù là sau khi chết, đầu lâu cũng sẽ có một chút vàng, cứng cáp vô cùng!”
“Nhưng nhìn cái xác khô lúc nãy đi, đầu lâu của có chút vàng nào sao! Rõ ràng là cái xác khô lúc nấy, chắc chắn không phải là đại trưởng lão của Thất Huyền Tông gì đó!”, Trần Mộc giải thích.
“Là giả sao?”, Ôn Chi Huyền mặt ngơ ngác, sau đó trên gương mặt lại dâng lên một chút vui mừng. “Nói như vậy, đại trưởng lão của Thất Huyền Tông thực ra không chết ở nơi này?”
Trần Mộc gật đầu: “Cái xác khô vừa rồi chẳng qua là thứ đại trưởng lão dùng để lừa gạt người khác mà thôi, đám cáo già thành tinh đó, kẻ này âm hiểm hơn người kia, chắc là sợ bị người khác nhặt được đồ vật trên người mình mà thôi!”
“Vậy thật ở chỗ nào?”, Ôn Chi Huyền hỏi.
Trần Mộc không trả lời, mà tiếp tục đi về phía trước.
Thấy vậy, Ôn Chi Huyền vội vàng đi theo!