“Hắn sẽ chết!” Điện Chủ Anh Điện lắc đầu, nhỏ giọng nói.
“Ý lão là Trần Mộc, hay Võ Hùng?” Phong Vu Mộc hỏi.
Lão giả liếc hắn, tức giận nói: “Võ Hùng bây giờ đã tiến nửa bước vào cảnh giới Thần Tàng, Trần Mộc mới chỉ là Hóa Tượng. Ai mạnh ai yếu, liếc mắt một cái là thấy ngày, còn phải hỏi nữa sao? Chắc chăn là Võ Hùng thắng đậm trận này rồi!”
“Thật là vậy ư?”
Phong Vu Mộc nhíu mày, không nói gì thêm nữa, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Trần Mộc.
Trong Linh Điện.
Trình Vũ Hiên nhíu đôi mày đẹp, nói với Trần Mộc: “Đánh không lại thì nhận thua, đừng có cố. Có Long Hổ Hoàn mà Hàn Giang Tuyết đưa, ät hẳn ngươi sẽ có cơ hội xin đầu hàng!”
“Ngươi coi thường ta vậy sao? Biết đâu ta không chỉ không chết, mà còn thắng?” Trần Mộc bước ra khỏi đám người, cười nhẹ với nàng ta.
Trình Vũ Hiên hơi sửng sốt, thực lực của Võ Hùng đã là nửa bước Thần Tàng, dù là Trình Vũ Hiên cũng không dám chắc là sẽ thắng!
Có điều, chẳng ai nắm rõ sức mạnh thực sự của Trần Mộc là đến đâu.
Nghĩ đến đây, Trình Vũ Hiên ghé sát vào Trần Mộc, môi mọng hé mở, gương mặt lộ ra ý cười rạng rỡ: “Nếu ngươi thẳng, †a sẽ khen ngươi một phần thưởng nhỏ!”
“Ồ? Phần thưởng gì vậy?” Trần Mộc nhìn về phía nàng ta với vẻ hứng thú.
Hai người dựa rất gần vào nhau, trong hơi thở thoang thoảng mùi hương hoa đào, đủ để khiến bất cứ người đàn ông nào phun máu.
Huống hồ, Trình Vũ Hiên còn cố ý khiêu khích Trần Mộc, đôi tay ngọc trẳng như ngó sen để lên vai hắn, gương mặt tuyệt sắc chỉ cách Trần Mộc có ba phân. Đôi mắt hồ ly của nàng ta lóe lên tia quyến rũ, đôi môi nở một nụ cười giảo hoạt.
“Nếu ngươi thắng được thì, ta cho phép ngươi… nhìn chân ta thêm một lúc!”
Nghe đến đó, Trần Mộc trợn trằng mắt: “Xem thì có gì đâu? Phần thưởng của ngươi coi như không có, chẳng khác gì cả. Ta không có hứng, ta là chính nhân quân tử, ta không thích nhìn chân người khác!”
“Vội gì chứ, ta đã nói xong đâu!”
Trình Vũ Hiên cười ghẹo hẳn, liếc nhìn mũi chân, sau đó đến gần hơn. Trân Mộc nhìn thấy đôi mắt trong như pha lê, cùng đôi môi đỏ mềm mại đầy đặn gần như đã ngay trước mắt hắn.
Sau đó, Trình Vũ Hiên khẽ nghiêng đầu, ghé sát vào tai hắn thì thầm: “Nếu ngươi không những thăng hắn, mà còn giết được hắn, ta cho ngươi sờ thử hai cái, được không?”
Nghe vậy, Trần Mộc cúi đầu nhìn thoáng qua cặp đùi ngọc dưới bờ eo thon. Không thể không nói, đôi chân này vừa trằng vừa mềm, thon dài thẳng tắp, mịn màng cân xứng, một tay là nằm hết, không có người đàn ông nào chống lại được sự quyến rũ này cả.
Trần Mộc ho nhẹ một tiếng, nghiêm khắc chỉ trích: “Tư tưởng này của ngươi quá sai lầm, cần phải sửa lại!”
“Còn nữa, đừng nói chuyện chân gì gì đó với ta, ta đâu phải loại người như thế. Sau khi kết thúc cuộc thi, để ta khám bệnh cho ngươi. Rõ ràng chân ngươi bị trẹo rồi, để ta mát xa nắn b óp chỉnh lại xương chol”
Trình Vũ Hiên: “…”
Chẳng bao lâu sau, Trần Mộc bước lên lôi đài. Bộ bạch y kia vẫn không nhiễm một hạt bụi.
Giờ phút này, bầu không khí trên quảng trường Thiên Sơn đã lên đến đỉnh, vô số tiếng hò reo cổ động vang lên bên tai, tất nhiên, trong số đó cũng có vô vàn lời trào phúng.
Võ Hùng cũng nhảy từ trên đài xuống, đi đến trước mặt Trần Mộc.
“Ngươi cũng xui xẻo thật, ta vốn định giết Hạ Chỉ Lan và Trình Vũ Hiên trước, sau đó mới đến phiên ngươi, không ngờ lại gặp ngươi trước!”
Võ Hùng li3m môi, trong mắt lóe lên lệ khí, cười lạnh.
“Ngươi không có cơ hội đâu, vì ngươi sẽ chết trong tay ta trước!” Trần Mộc trịnh trọng nói.
“Chỉ bằng thứ phế vật chưa đến cảnh giới Thông Thiên như: ngươi ư? Ta không cho ngươi cơ hội đầu hàng đâu!” Võ Hùng châm chọc.